Mạc Lâm ra sức giãy giụa nhưng hoa huyệt bị người bóp trong tay nhẹ nhàng nhào nặn làm y kêu khẽ, không dám động nữa.
Y thảng thốt: "Lão gia? Chẳng phải ngài và Nguyệt thiếu gia......"
Trương Văn Dã sờ bên ngoài hoa huyệt, lúc tối thao quá ác nên hai mép thịt vẫn còn sưng tấy. Dù vậy Mạc Lâm bị hắn sờ một cái liền thấy ngứa, Trương Văn Dã nhét vào một ngón tay rồi hắng giọng nói: "Tôi có linh cảm cái huyệt này của em nhớ tôi nên mới đến đấy."
Mạc Lâm cảm thấy kỳ quái, co rúm người lại để Trương Văn Dã dừng tay, y hỏi: "Nhưng Nguyệt thiếu gia đợi ngài trong phòng mà?"
Trương Văn Dã hơi lui ra sau, ngón tay vạch hai mép thịt ngắm nghía một phen: "Sau này y sẽ không tới nữa đâu."
"Tại sao? A...... Lão gia đừng nhìn...... Chỗ ấy xấu lắm......" Mạc Lâm ngượng ngùng che kín hoa huyệt, ánh mắt Trương Văn Dã quá nóng, huyệt kia chỉ bị hắn nhìn thôi đã liên tục chảy nước ra ngoài.
Mặc dù trong mắt Trương Văn Dã tràn đầy dục vọng nhưng sắc mặt lại đột nhiên lạnh đi: "Chu Nguyệt vượt khuôn, y muốn chuyên sủng, thật quá ngây thơ rồi."
Nói xong hắn cúi đầu xuống, bắt đầu liếm láp dòng suối ngon ngọt kia.
Mạc Lâm co quắp run rẩy, làn da cũng hơi ửng hồng, y vô thức muốn túm lấy gì đó, khi sờ đến mái tóc ngắn mềm mại của lão gia thì chợt nhớ hắn vừa nói vượt khuôn, y tỉnh táo lại rồi bấu chặt vào ván giường dưới người.
Trương Văn Dã hút chậc chậc, Mạc Lâm bị liếm đến cao trào, vòng eo ưỡn lên, y ngửa ra sau há miệng thở dốc, một lúc lâu sau mới nằm thẳng lại.
Trương Văn Dã dừng lại động tác. Hắn kéo tấm khăn Mạc Lâm treo ở tủ bát bên cạnh lau sạch hạ thân cho y rồi ôm y nằm trong chăn.
Mạc Lâm vốn đã mệt rũ, lần này còn bị giày vò, bên cạnh lại có thêm nam nhân tỏa ra sức nóng nên trong chăn vô cùng ấm áp. Y vô thức vùi đầu vào cổ Trương Văn Dã nhanh chóng ngủ say.
Thân hình Trương Văn Dã cao lớn nên dễ dàng ôm trọn tiểu tình nhân, hắn nhớ lại chuyện lúc nãy trong phòng mình, trên mặt lộ vẻ căm ghét và tức tối, lại cúi đầu nhìn Mạc Lâm ngủ say, chẳng biết có phải cố ý hay không mà thấp giọng uy hiếp: "Em cũng đừng giống như y đấy nhé."
Nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng hít thở đều đều của người trong ngực. Trương Văn Dã đợi hồi lâu không thấy Mạc Lâm nhúc nhích thì bất giác mỉm cười tự giễu.
Hắn vốn dùng thủ đoạn tà ma để bắt Mạc Lâm theo mình, giờ lấy đâu ra tự tin nói những lời này, nhưng vẫn hy vọng Mạc Lâm khác với những tình nhân tâm cơ muốn trèo cao kia, hắn rất thích thân thể song nhi này, cảm giác mới lạ có thể sẽ duy trì một thời gian rất dài.
Khi Mạc Lâm thức giấc thì cảm thấy toàn thân như nằm trong quả cầu lửa, khuôn mặt đỏ bừng, khó khăn lắm mới chui ra khỏi vòng tay Trương Văn Dã, y chà mạnh lên mặt buộc mình tỉnh táo lại.
Trương Văn Dã bị y đánh thức, nhíu mày lẩm bẩm: "Giờ nào rồi?"
Mạc Lâm vẫn luôn thắc mắc rốt cuộc giọng nói của Trương Văn Dã bị thế nào, bình thường chỉ hơi khàn nhưng bây giờ vừa tỉnh ngủ nên thanh âm càng thêm khàn đặc đáng sợ. Hắn kề vào tai y nói khẽ hệt như yêu ma ăn thịt người, Mạc Lâm sởn gai ốc nhích sang bên cạnh: "Giờ Thìn ạ."
Trương Văn Dã túm eo y kéo về ôm chặt: "Em muốn chạy đi đâu?"
Hắn xoa nắn thân thể Mạc Lâm, hưởng thụ sự mềm mại của người trong ngực: "Ôm cũng dễ chịu thật, xương em sao lại nhỏ quá vậy......" Hắn thở dài một tiếng, phớt lờ Mạc Lâm giãy giụa, cứ thế nằm im đến khi quản gia gõ cửa giục y làm việc mới bò dậy.
Trương Văn Dã mở cửa nói với quản gia: "Tìm mấy người thông minh lanh lợi theo di thái thái ra ngoài may mấy bộ đồ, y muốn mua gì cũng được."
Quản gia gật đầu đáp: "Dạ."