Mạc Lâm ăn được một nửa, thấy trên bàn chỉ có hai người thì đặt đũa xuống thắc mắc: "Lão gia, phu nhân không dùng bữa sao ạ?"
Trương Văn Dã nhấp một hớp rượu: "Cha vợ gọi cô ấy về nhà rồi."
Trương thái thái vốn tên là Lâm Tú Anh, Lâm phủ cũng là đại gia tộc rất có tiếng ở vùng này. Lâm Tú Anh qua cửa gần mười năm mà bụng chẳng có chút động tĩnh nào, Lâm lão gia rất chướng mắt Trương Văn Dã, lại thương con gái nên thường xuyên gọi Trương thái thái về nhà.
Mạc Lâm nghĩ thầm người nhà họ Lâm này thật kỳ quái, chê năng lực lão gia kém cỏi mà lại không cho hai vợ chồng ở chung nhiều hơn, có tin vui mới là lạ.
Nhưng chuyện nhà người ta cũng không tới lượt mình quản.
Trương Văn Dã thấy trong chén y còn một nửa cơm, lại ngồi thừ ra không biết đang nghĩ gì, thấy quần áo cũ nát trên người y liền nhíu mày nói: "Ngày mai tôi có việc phải ra ngoài, em đi chung với mấy người khác tới tiệm may vài bộ đồ đi."
"Dạ."
"Trên đường thấy thích đồ chơi gì thì cứ mua."
"Dạ."
"Không cần tiết kiệm tiền cho Trương phủ, nên xài vẫn phải xài."
"Dạ."
"Lát nữa tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng tôi."
"Dạ...... Hả?" Mạc Lâm đáp xong mới phát giác không đúng, y định hỏi chẳng phải lúc nãy đã nói hôm nay kết thúc rồi à, sao lại bắt y tới nữa.
Nhưng người hầu bên cạnh quá nhiều, Mạc Lâm há miệng nửa ngày cũng không nói nên lời.
Trương Văn Dã nhếch môi cười, vẻ mặt hiền hòa hơn nhiều.
"Lão gia, Nguyệt thiếu gia ở ngoài tìm ngài đấy ạ." Quản gia cung kính đi tới đứng một bên, nhìn chằm chằm sàn nhà không chớp mắt.
Mạc Lâm vừa nghe thấy cái tên này thì trước mắt tự động hiện ra một cái mông trắng nõn chổng lên cao và tiếng rên dâm đãng. Lúc này đỏ mặt không biết nên nhìn vào đâu.
Trương Văn Dã đột nhiên hỏi y: "Đêm nay em có muốn tới phòng tôi ngủ không?"
Mạc Lâm a một tiếng rồi ngây ngốc nửa ngày, nói không muốn thì sợ lão gia tức giận, mà nói muốn thì lại sợ mình chịu không nổi.
Lão gia đợi một hồi không nghe y trả lời thì xua tay nói: "Bảo Chu Nguyệt vào phòng chờ tôi đi."
Quản gia chần chừ nhìn Mạc Lâm, thấy y thở phào nhẹ nhõm lại nhớ tới ngày đó mình đưa thuốc an thần cho đứa nhỏ này, trong lòng không khỏi áy náy nhưng vẫn vâng dạ lui ra.
Mạc Lâm pha nước nóng tắm rửa rồi thoải mái chui vào chăn. Đệm chăn của y đã thay hai ngày liên tiếp, nếu còn thay nữa thì liêm sỉ của y sẽ mất hết.
Nhưng xem ra lão gia vẫn thích ngủ với nam nhân thực thụ hơn, nếu không phải vì sinh con thì thân thể dị dạng này của y nhất định sẽ không lọt được vào mắt lão gia. Nghĩ tới đây tâm tình Mạc Lâm thoải mái hơn nhiều, nhưng trong phòng quá lạnh, nằm một hồi y liền cuộn chặt mình, cau mày nhắm mắt thế nào cũng không ngủ được.
Bên ngoài đột nhiên đổ mưa phùn, tiếng mưa rơi tí tách khiến lòng người yên ổn. Lông mày Mạc Lâm dần giãn ra, có vẻ như đã say giấc nồng.
Tiếng mưa rơi át đi tiếng cửa sổ khẽ khàng mở ra, một bóng người cao lớn nhanh nhẹn leo vào, đứng bên giường một lát rồi chui vào trong chăn.
Mạc Lâm có một giấc mơ, trong mơ y sinh ra một đứa bé mập mạp. Đứa bé kia mũm mĩm, đôi mắt đen láy, miệng nhỏ ướt át khẽ nhếch không biết đang nói gì, nhìn y hồi lâu rồi đột nhiên thốt lên một chữ "đói".
Trong mơ Mạc Lâm cũng không thắc mắc tại sao đứa bé nhỏ như vậy mà biết nói chuyện, chỉ vô thức vén lên cái yếm màu đỏ trên người chẳng biết từ đâu mà có, để lộ cặp vú trắng nõn mềm mại như thiếu nữ vì sinh con mà lớn hơn một chút, núm vú đỏ hồng ướt sũng còn đọng một giọt sữa trắng tinh.
Đứa bé há miệng xông tới, Mạc Lâm hừ nhẹ một tiếng rồi dịu dàng xoa đầu nó. Nhưng đứa bé càng bú càng mạnh, đầu vú dần tê dại sưng lên, thậm chí hai tay nhỏ còn bắt đầu sờ soạng nhào nặn.
Eo Mạc Lâm mềm nhũn, thầm mắng mình cho con bú mà cũng hứng tình.
Cảnh trong mơ dần trở nên kỳ quái, Mạc Lâm lại cúi đầu nhìn, đứa bé trong ngực ôm vú y bú sữa đột nhiên biến thành Trương Văn Dã.
Y hoảng sợ bừng tỉnh, nhưng giấc mơ hoang đường dâm loạn này lại biến thành sự thật, người đang vùi đầu vào ngực y mút lấy mút để không phải Trương Văn Dã thì còn ai?
Lão gia phát hiện y đã tỉnh liền xoay người dạng chân ngồi trên người y, một tay đè chặt hai cổ tay y trên đỉnh đầu còn tay kia sờ soạng dưới người y, hắn cười gian tà hỏi: "Tỉnh rồi à? Mơ thấy gì mà cái huyệt này lại ướt như vậy......"