Cha của Hứa Bình qua đời. Ông bị ung thư vòm họng, khi phát hiện được đã là giai đoạn cuối, đưa vào giải phẫu chỉ tốn mười lăm phút đồng hồ, bác sỹ rạch cổ họng của ông ra lật lật vài cái, sau đó lại chiếu nguyên dạng may lại. Tế bào ung thư đã di căn lên phổi và xoang mũi, muốn cắt bỏ đi hết những khí quan đã bị lây nhiễm là không quá khả năng, giả như thực sự cắt xuống bệnh nhân cũng không còn bao nhiêu ngày để sống.
Bác sỹ tháo khẩu trang, nói với Hứa Bình đã chờ sẵn bên ngoài phòng giải phẫu: “Gia quyến phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.” Hứa Bình sửng sốt nửa ngày mới hiểu được ý tứ của bác sỹ, không la hét cũng không náo loạn, hỏi: “Cha tôi còn bao nhiêu thời gian?” Bác sỹ có chút kinh ngạc vì thái độ bình tĩnh của anh: “Lâu thì nửa năm, chậm thì mấy tháng.”
Hứa Bình không rõ, những bác sỹ khoa ung bứu như bọn họ hàng năm phải chứng kiến bao nhiêu lần tử vong mới có thể mặt không đổi sắc tuyên bố tin tức bệnh nhân không còn khả năng cứu chữa như vậy. Tuy rằng lý trí nói cho Hứa Bình biết người trước mặt là một bác sỹ, bệnh tình của cha anh không thể đổ lên đầu người ngoài, thế nhưng cảm xúc lại không cách nào khống chế được mà căm hận người tuyên bố cái tin tức tàn nhẫn này. Ngày cuối cùng Hứa Bình đi gặp cha mình, trên đường anh vô tình nhìn thấy một cái cây không biết tên nở đầy những đóa hoa nhỏ màu hồng phấn, từng chùm từng chùm hoa áp đến cành lá rũ hẳn xuống, từ xa nhìn lại hệt như một đám mây thất lạc giữa nhân gian.
Bình luận truyện