Tôi không cầu xin một con đường thoải mái
Cũng không hy vọng một gánh nặng nhẹ nhàng
Chỉ dựa vào sức mạnh và lòng dũng cảm
Tôi có thể vượt qua con đường lởm chởm chông gai
—— Martin Luther King Jr (?)[1]
Hứa Bình mệt mỏi nhào lên giường ngủ.
Trong phòng đặt hai cái giường nhỏ châu đầu với nhau, mùa đông hằng năm cha của bọn họ đều sẽ đẩy giường hợp lại, trong đêm đông lạnh lẽo, hai anh em sẽ cùng nhau núp dưới một cái chăn chia sẻ hơi ấm.
Hệ thống tuần hoàn máu của Hứa Bình không tốt, đến mùa đông tay chân đều lạnh lẽo, thân thể Hứa Chính mặc dù nhỏ nhắn nhưng lại ấm áp như lò lửa.
Mùa đông phương bắc tuyết rơi vào đêm, cho dù để bếp than đá trong phòng cũng không ấm hơn được bao nhiêu, thời điểm cởi hết mấy lớp áo bông để chui vào ổ chăn lạnh như băng kia, phải có nghị lực cực lớn mới có thể khống chế mình không run rẩy nhảy dựng lên như cá lọt vào chảo dầu.
Mỗi lúc đến thời điểm này, Hứa Bình sẽ giả vờ có rất nhiều bài tập, nấn ná không chịu lên giường, mãi đến khi Hứa Chính đem cả chăn đệm đều sưởi ấm cậu mới nhanh chóng cởi áo bông tiến vào, ôm em trai thật chặt.
Khi đó cho dù bị đánh thức khỏi giấc ngủ Hứa Chính cũng không oán giận, thằng bé chỉ ngái ngủ trở mình một cái, sau đó đem người anh trai cao hơn bản thân cả cái đầu ôm vào lòng.
Mỗi lần Hứa Bình đều sẽ hỏi em trai: “Có lạnh không?”
Mà Hứa Chính đều vừa thành thật gật đầu nói lạnh, vừa đem tay của anh trai nhét vào trong lớp áo lót dính sát người.
Sưởi ấm tay chân của anh trai chính là một trong những nhiệm vụ của Hứa Chính bé bỏng.
Ban ngày anh trai thỉnh thoảng sẽ không kiên nhẫn với Hứa Chính, thế nhưng mỗi khi đến đêm đông đều cực kỳ ôn nhu, sẽ không bảo cậu rời đi cũng không mắng cậu ngu ngốc, cho dù cậu có phạm sai lầm nhỏ gì cũng lập tức được tha thứ. Nếu như tâm tình tốt, anh trai còn sẽ chủ động hỏi những chuyện trong trường học của cậu, cậu đã gặp những ai, làm cái gì, cơm trưa ăn nhiều ít… Hứa Chính lần nào cũng phải ngẫm nghĩ thật lâu mới mở miệng trả lời, lúc đó Hứa Bình hơn phân nửa đã buồn ngủ rồi, nhẹ nhàng thở từng hơi phun lên cổ Hứa Chính, giống như có người dùng một cây cỏ đuôi mèo nhẹ nhàng mơn trớn cổ của cậu, khiến cả người em trai đều không nhịn được mà tê dại.
Mà Hứa Bình cho tới bây giờ cũng không biết, Hứa Chính sẽ nhân lúc mình say ngủ mà vụng về giúp cậu chỉnh chăn mền, để cậu có một giấc mộng ấm áp.
Khi Hứa Bình thức dậy thì trời đã tối, không biết ai đã giúp cậu cởi giày, đắp chăn, để cậu chiếm được một thoáng chốc giải thoát trong chuỗi ngày mất ngủ giày vò.
Trong nhà nơi nào cũng tối đen, không có ngọn đèn nào được mở.
Cậu nghe tiếng kim giây đồng hồ quay vòng ngoài phòng khách, trừ đó ra thì hoàn toàn yên tĩnh.
Cha đại khái đã ra ngoài rồi, cậu nghĩ.
Phần mặt bị đánh đến giờ còn chút đau rát, Hứa Bình lại hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chạy đến phòng bếp rót nước, uống ừng ực một hơi xuống cổ, lại dùng mu bàn tay lau miệng, sau đó mới cảm thấy mình đã sống lại.
Lúc đi ngang qua phòng khách, khẽ liếc về phía đồng hồ treo tường, dưới ánh trăng lờ mờ kim đồng hồ chỉ bây giờ là trước sau tám giờ rưỡi tối.
Hóa ra cậu vừa ngủ đã ngủ thẳng suốt hơn chín tiếng, ngay cả Hứa Bình cũng cảm thấy giật mình.
‘Rít’ một tiếng, có điểm đỏ rực nhanh chóng sáng lên rồi vụt tắt giữa bóng tối.
Hứa Bình sững người dừng bước.
Cửa phòng ngủ chính khép hờ, từ phòng khách cậu có thể nhìn thấy bóng dáng của cha thâm trầm như một ngọn núi đang lẳng lặng ngồi trên ghế mây bên trong, tấm lưng dày rộng hơi còng xuống giống như bị vật nặng gì đó áp bức, hai tay chống lên đầu gối, ngón trỏ và ngón giữa tay trái kẹp điếu thuốc lá, ánh lửa yếu ớt giữa căn phòng tối mịt thoáng mờ thoáng tỏ.
Cũng không biết bị chi tiết nào trong hình ảnh này bắn trúng, ngực của Hứa Bình bỗng nhiên trở nên đau rát.
Giữa bóng tối yên lặng, khói thuốc chậm rãi bay lên giống như một con ác thú đang hầm hè tức giận, trong lúc bàn tay nhấc lên hạ xuống, ánh lửa sáng choang, phần thân thuốc màu trắng bị đốt thành tàn tro xám xịt, nhẹ nhàng rơi xuống.
Hứa Bình quay đầu, muốn giả vờ như cái gì cũng không phát hiện, lẳng lặng về phòng.
Hứa Xuyên ngồi trong phòng ngủ đưa lưng về phía cậu, gọi: “Hứa Bình?”
Hứa Bình chỉ đành dừng chân trả lời: “Là con.”
Hai người đều trầm mặc một hồi.
Rõ ràng là người nhà thân cận nhất, cố tình lại không tìm được ngôn ngữ tiếp tục trò chuyện.
Hứa Xuyên dụi điếu thuốc lá, cả không gian lập tức bị bóng tối nuốt chửng.
“Đói bụng không? Cha đi xào hai món đồ ăn.” Anh đứng dậy nói.
Suốt quá trình ăn cơm, ai cũng không nói thêm gì.
Cà chua có chút khét, trứng chiên còn vỏ, Hứa Bình đem vỏ trứng đã nhai vụn nhổ ra, yên lặng lùa cơm.
Hứa Xuyên gắp cho con trai một đũa rau hẹ, nói: “Ăn nhiều rau một chút.”
Hứa Bình ngẩng đầu liếc nhìn cha mình: “Con cảm ơn.”
Kim đồng hồ ‘tích tắc tích tắc’ nhảy tới vị trí chín giờ rưỡi, bình thường lúc này Hứa Chính đã nằm trên giường.
Hai cha con không hẹn mà cùng ngừng đũa, cái loại không khí trầm mặc khó chịu kia lại lan tràn trên khắp bàn ăn.
“Cha đi rửa chén, con ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học.” Hứa Xuyên đẩy ghế ra đứng dậy, nhanh tay thu dọn chén đũa.
Hứa Bình đánh răng xong rời khỏi phòng tắm, nghe được có người gõ cửa.
Tiếng nước trong phòng bếp ồ ạt, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng chén đũa va chạm thanh thúy.
Hứa Bình mở cửa, đứng giữa hành lang đen kịt là một người phụ nữ trung niên đẫy đà tóc uốn quăn tít, người nọ mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt bằng vải lụa, trong tay có cầm một cái túi bóng.
Hứa Bình cảm thấy đối phương có chút quen mắt lại nhất thời không nhớ được đã gặp qua ở đâu.
Cậu hỏi: “Dì tìm ai?”
Người phụ nữ mỉm cười một chút, hỏi: “Lão Hứa có ở nhà không?”
Hứa Bình gật đầu, xoay người đi tìm cha.
Hứa Xuyên lau khô tay bước ra ngoài, Hứa Bình đem chén đũa cha đã rửa xong lau ráo cất vào tủ bát.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ, cha cậu tựa hồ đang cùng đối phương khách sáo hàn huyên, thanh âm quá thấp không nghe rõ.
Không qua mấy phút lại truyền đến thanh âm đóng cửa.
Hứa Bình ra khỏi phòng bếp, thấy cha đặt một lốc trái cây đóng lon lên bàn cơm.
“Là ai tới ạ?”
Hứa Xuyên không lên tiếng.
Hứa Bình nhìn qua mấy lon trái cây đóng hộp, có đào, khóm, quýt, còn có hai lon cư nhiên là trái vải dù có tiền cũng khó mua được.
Ở niên đại này, trái cây đóng lon là món ngon mà người bình thường hiếm khi ăn được.
Hứa Bình đối với cái dì ra tay hào phóng này có chút hảo cảm, hỏi: “Dì ấy là ai? Vì sao lại tặng chúng ta nhiều lon trái cây như vậy?”
Hứa Xuyên nói: “Con không phải đã từng gặp qua sao? Dì ấy là Chính ủy đoàn văn công của chúng ta, cũng là mẹ của Lô Gia lớp con.”
/Đánh chết càng sạch sẽ! Mẹ nó cũng coi như ngu si hơn phân nửa, cha của nó trước đây là thành phần bất hảo mới phải kết hôn với mẹ nó, kết quả sinh ra được một đứa ngu như Hứa Chính! Mẹ tao nói, cả đơn vị đều biết hết! Ngu si là bệnh di truyền! Sau này nếu như Hứa Bình kết hôn sinh con, con của nó cũng sẽ giống như thằng em này, rặt một nòi ngu ngốc!/
Hứa Bình đừng sững nhìn cha mình.
Hứa Xuyên không lên tiếng.
Hứa Bình hỏi: “Cha nhận sao?”
Hứa Xuyên nói: “Cha nhận.”
Hứa Bình gật đầu, nói: “Nhận rất tốt.”
Cậu đẩy cửa sổ phòng khách ra, nhìn thấy một vòng trăng tròn treo giữa trời đêm, gió mát tươi mới từ phương xa thổi tới.
Cậu thấy mẹ của Lô Gia đang bước ra khỏi khu nhà mình, tiếng giày cao gót đập xuống mặt sân xi măt lộp cộp thánh thót, đèn đường hư hại nhấp nháy mấy nhịp, hấp dẫn không ít thiêu thân và bướm đêm bay lượn bên dưới.
Hứa Bình không biết mình lấy đâu ra khí lực, nắm lấy túi đồ hộp hung hăng ném khỏi cửa sổ.
Một tiếng ‘đoàng; lớn vang lên, có mấy cái hộp sắt đã bị bung ra, nước hoa quả vấy đầy mặt đất, hương vị nước đường trái ngây ngọt lịm đến mức ngay cả trên lầu cũng có thể ngửi được rõ ràng.
Người phụ nữ kia giật mình đánh thót, quay đầu nhìn lại.
Hứa Bình bám vào bậu cửa sổ, thanh âm mang theo tiếng nức nở hô to: “Ai thèm thứ đồ hộp chó má nhà các người! Mau trả em trai lại cho tôi! Mau trả lại đây!”
Ánh đèn lầu trên lầu dưới đều bật sáng, tất cả hàng xóm nhô đầu ra nhìn.
Hứa Bình ôm bệ cửa sổ giơ chân tức giận mắng: “Hứa Chính là kẻ ngốc thì thế nào?! Các người dựa vào cái gì khi dễ em ấy?! Dì bảo Lô Gia đến đây! Vì sao nó không dám đi học?! Nó không phải rất can đảm dám đem cục gạch đập đầu người khác sao?! Nhà của dì không phải quyền cao chức trọng sao?! Nó vì sao không đến đánh chết tôi?! Dì gọi nó ra đây! Tôi muốn giết nó, tôi muốn…”
Hứa Chính bị cha ôm eo lôi khỏi cửa sổ.
Móng tay của cậu bị song cửa sổ cấn gãy, chảy ra dòng máu nhàn nhạt.
Hàng xóm đều nghị luận ầm ỹ, ngay cả tòa chung cư đối diện cũng bật đèn sáng lóa.
Người phụ nữ kia hoảng loạn chay đi, tiếng gót giày lộp cộp càng lúc càng xa.
Hứa Xuyên đóng cửa sổ.
Con trai lớn của anh ngồi dưới đất cắn răng rơi lệ.
“Cha vì sao muốn thu quà của dì ấy?!”
“Dì ấy đến để xin lỗi.”
“Cha có biết dì ấy đã nói gì sau lưng nhà chúng ta không?! Dì ấy nói cha là vì bị liệt vào thành phần bất hảo mới phải kết hôn với mẹ, dì ấy còn nói bệnh ngu si là di truyền, mẹ là kẻ ngốc nên mới sinh ra hưc ngu ngốc như vậy!”
“Miệng mọc trên mặt kẻ khác, muốn nói thế nào cũng là chuyện của bọn họ.”
Hứa Bình đỏ mắt nhìn chằm chằm cha mình: “Con và Hứa Chính rốt cuộc có phải con của cha không?!”
Hứa Xuyên rất muốn tát cho thằng nhãi ngỗ ngược này một cái, thế nhưng cuối cùng anh vẫn là nhịn được.
Anh xốc con trai từ dưới đất lên, hét to: “Vậy con muốn cha làm thế nào?! Muốn cha tay đám chân đá báo thù cho hai đứa?! Muốn cha đi đánh Lô Gia và mẹ nó một trận?!”
Trong nháy mắt Hứa Bình có chút mờ mịt, theo bản năng cảm thấy phương pháp giải quyết này là không đúng, thế nhưng cậu đã quá đau đớn, giống như đang đi chân trần trên con đường địa ngục đốt đầy than đỏ, cậu chỉ muốn đem tất cả mọi người đã tổn thương mình kéo xuống theo.
Hứa Xuyên ngừng lại thật lâu, sau đó chậm rãi mở miẹng: “Xin lỗi, cha không làm được.”
Hứa Bình lớn tiếng gào to: “Con hận cha.”
Hứa Xuyên dùng sức giữ vai con trai, dùng hết nhẫn nại mới có thể đem khí huyết đang sôi trào dằn xuống.
Anh vẫn cảm thấy làm cha là chuyện khó khăn chật vật nhất trên đời, thế nhưng chưa có khi nào anh cảm thấy giống như phải ăn băng nuốt lửa hơn ngay lúc này.
Anh lớn tiếng hỏi con trai: “Con coi thường Hứa Chính, cảm thấy em ngu si, nghĩ em quấn người luôn liên lụy con, hại con bị bạn học cười nhạo có phải không?! Cha không chịu làm theo ý con giúp con báo thù, con liền cảm thấy cha không quan tâm con, không thương con, vậy nên con hận cha có phải không?!”
Hứa Bình chỉ là không ngừng khóc lớn.
Hứa Xuyên cảm thấy mình quả là một người cha thất bại, vì sao anh lại dạy con trai mình thành như vậy? Anh cũng không hiểu, chịu chút oan ức thì có gì khó nhịn, con người sống trên đời còn có nhiều thứ khó nhịn hơn nữa.
Anh nói với Hứa Bình: “Em trai của con là một đứa nhỏ không nhìn thấy người khác trong tầm mắt, thằng bé ngay cả cảm giác đau đớn cũng cảm nhận không rõ, người ngoài khi dễ nó, nhục mạ nó, nó cơ bản không có cảm giác. Trên đời này, người duy nhất có thể khiến thằng bé tổn thương chỉ có một, người đó là ai, con có thể nói cho cha biết không?!”
Hứa Bình khóc không thành tiếng.
Cậu biết chứ, cậu vẫn luôn biết, em trai chính là một câu ‘đi chết đi’ của cậu mới biến mất, là chính cậu phạm tội, là gánh nặng đen kịt như bùn đen luôn bao vây lấy cậu trong giấc mộng, khiến cậu không thể hít thở.
Hứa Xuyên buông con trai ra.
“Cha là một người cha thất bại, con lại là một người anh thất bại! Hiện tại cha nhói cho con biết, con vĩnh viễn không được đem trách nhiệm của mình đổ lên người kẻ khác! Cảm thấy số phận bất công sao, số phận đối với mỗi người đều là khác nhau, chuyện con phải làm chính là dũng cảm nhấc lên trách nhiệm của mình, không cần sợ hãi trốn tránh càng không nên trách tội người khác!”
Hứa Bình khóc không ra hơi, nức nở: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Cậu vẫn đang đợi, đợi cơ hội nói tiếng xin lỗi với em trai, muốn thật lòng cầu xin sự tha thứ của thằng bé.
Sự phẫn nộ kia của cậu, thay vì nói là đang phát tiết với người khác thì chẳng bằng nói là đang tự hờn dỗi chính mình.
So với bất cứ ai, cậu càng hận chính bản thân.
Hứa Xuyên kéo con trai đến bên cạnh mình: “Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc!” Anh thô lỗ lau nước mắt trên mặt con trai mình, “Đợi đến khi em về rồi, con nhớ phải thành tâm nói xin lỗi với nó.”
Hắc Bì thút thít gật đầu.
“Sau này không được tùy tiện nói hận người khác. Đợi đến khi con trưởng thành sẽ biết, trên thế giới này cừu hận có nhiều lắm, những người xa lạ có thể vì một chút mâu thuẫn lợi ích, thậm chí là khác biệt về suy nghĩ mà chém giết đến máu chảy thành sông, nếu như ngay cả người nhà cũng hận, sống liền không còn ý nghĩa gì. Càng không được tùy tiện nói chết, chết có gì đặc biệt hơn người? Mỗi người rồi đều phải chết, chỉ có sống mới là khó khăn. Hứa Bình, con nhớ cho kỹ, đời này con chỉ có một đứa em trai là Hứa Chính, Hứa Chính cũng chỉ có một người anh là con, có một ngày cha cũng sẽ chết, nếu như con thật sự cảm thấy có lỗi với em trai thì càng phải vì em con mà sống tốt!”
Hứa Bình rơi nước mắt liều mạng gật đầu.
Hứa Xuyên nghĩ thầm, những lời này của mình… Hứa Bình có thể hiểu được nhiều ít chứ? Cái trọng trách này có bao nhiêu nặng nề khổ cực, anh chính là người hiểu rõ nhất.
Thế nhưng hiện tại Hứa Bình vẫn còn nhỏ, trước khi thằng bé lớn lên anh còn có thể giúp nó chống đỡ vài năm.
Anh rất muốn bảo Hứa Bình thề với mình, đợi sau khi mình nhắm mắt bất luận thế nào cũng không được vứt bỏ em trai, thế nhưng đến cuối cùng vẫn là không lên tiếng.
Hứa Xuyên thở dài một tiếng, đem nhi tử ôm vào lòng.
———————–
1/ Câu này được tác giả chú là trích dẫn từ Martin Luther King Jr, thế nhưng bạn Mèo đã tra rất nhiều tư liệu, thậm chí những câu quotes nguyên văn tiếng anh cũng không thấy câu nào tương tự, vậy nên bạn mèo nghi là câu này là hàng chế trên mạng rồi gắn vào tên của danh nhân để tạo sự so deep. Hồi xưa lúc mèo làm báo cáo luận án hay chơi trò này lắm, dù sao lời nói của vĩ nhân cũng hằng hà sa số, không ai dám nói biết hết được, đôi khi bịa ra một câu giúp đỡ việc kiếm điểm cũng rất khó bị phát hiện.
Về Martin Luther King Jr, (viết tắt MLK; 15 tháng 1 năm 1929 – 4 tháng 4 năm 1968) là Mục sư dòng Baptist, nhà hoạt động dân quyền người Mỹ gốc Phi, và là người đoạt Giải Nobel Hoà bình năm 1964. Ông là một trong những nhà lãnh đạo có ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử Hoa Kỳ cũng như lịch sử đương đại của phong trào bất bạo động. King được nhiều người trên khắp thế giới ngưỡng mộ như một anh hùng, nhà kiến tạo hoà bình và thánh tử đạo.
King dẫn dắt cuộc tẩy chay xe buýt diễn ra ở Montgomery (1955-1956), và giúp thành lập Hội nghị Lãnh đạo Cơ Đốc miền Nam (1957), trở thành chủ tịch đầu tiên của tổ chức này. Năm 1963, King tổ chức cuộc tuần hành tại Washington, và đọc bài diễn văn nổi tiếng “Tôi có một giấc mơ” trước hàng ngàn người tụ tập về đây. Ông nâng cao nhận thức của công chúng về phong trào dân quyền, và được nhìn nhận là một trong những nhà hùng biện vĩ đại nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Năm 1964, King là nhân vật trẻ tuổi nhất được chọn để nhận Giải Nobel Hòa bình vì những nỗ lực chấm dứt nạn kỳ thị chủng tộc qua biện pháp bất tuân dân sự, và các phương tiện bất bạo động khác.
Ngày 4 tháng 4 năm 1968, King bị ám sát tại Memphis, Tennessee. Năm 1977, Tổng thống Jimmy Carter truy tặng King Huân chương Tự do của Tổng thống. Đến năm 1986, ngày Martin Luther King, Jr. được công nhận là quốc lễ. Năm 2004, ông được truy tặng Huân chương vàng Quốc hội.
Một trong những bài phát biểu nổi tiếng nhất của ông là Tôi có một giấc mơ (I have a dream), mình tin rằng rất nhiều bạn bằng cách này hay cách khác đều đã từng nghe qua một đoạn của bài diễn thuyết này, để biết thêm chi tiết xin gg.
Sau cái chết của mình, ông được thần thánh hóa thậm chí là được dân Mỹ tôn sùng ngang vị tổng thống viết ra bản tuyên ngôn độc lập của Mỹ Abraham Lincoln, theo nhận xét của họ, cả hai đều là những nhà lãnh đạo có công thúc đẩy sự tiến bộ về nhân quyền nhằm chống lại tình trạng nghèo khổ tại một quốc gia đang bị phân hoá vì chính vấn nạn này – và vì vậy, cả hai đều bị ám sát.
Năm 1980, ngôi nhà thời thơ ấu của King ở Atlanta cùng các tòa nhà lân cận được công bố là Di tích Lịch sử Quốc gia Martin Luther King, Jr. Ngày 2 tháng 11 năm 1983, tại Vườn Hồng Nhà Trắng, tổng thống Ronald Reagan ký sắc lệnh thiết lập ngày lễ liên bang tôn vinh King. Ngày lễ Martin Luther King được cử hành lần đầu tiên ngày 20 tháng 1 năm 1986, vào ngày thứ Hai thứ ba của tháng 1 mỗi năm; như vậy ngày lễ sẽ là những ngày kế cận với ngày sinh của King (15 tháng 2). Ngày 17 tháng 1 năm 2000, lần đầu tiên Ngày lễ Martin Luther King được tổ chức trên toàn thể 50 tiểu bang của nước Mỹ.
Năm 1998, Hội Ái hữu Alpha Phi Alpha được sự ủy thác của Quốc hội Hoa Kỳ thành lập tổ chức gây quỹ thiết kế Đài Tưởng niệm Quốc gia Martin Luther King. King là thành viên danh tiếng của Hội Ái hữu Alpha Phi Alpha (ΑΦΑ), đây là hội ái hữu liên đại học đầu tiên của người Mỹ gốc Phi được đặt tên theo bảng chữ cái Hi văn. King sẽ là người Mỹ gốc Phi đầu tiên được lập đài tưởng niệm trong khu vực thuộc công viên quốc gia National Mall, và là nhân vật thứ hai không phải là tổng thống Hoa Kỳ được vinh danh theo cách này. Phần mộ của Martin Luther King và vợ, Coretta Scott King tại Trung tâm King.
King là một trong mười thánh tử đạo thế kỷ XX được tạc tượng trên Great West Door của Tu viện Westminster tại Luân Đôn.
Ngoài Giải Nobel Hòa bình năm 1964 và Giải Pacem in Terris năm 1965, King được Ủy ban Do Thái Hoa Kỳ trao tặng Huân chương Tự do Mỹ vì những đóng góp đặc biệt “cho sự thăng tiến các nguyên tắc tự do của con người”.
Đến năm 2006, có hơn 730 thành phố trên khắp nước Mỹ đặt tên ông cho những đường phố của họ. Năm 1986, Quận King, tiểu bang Washington được đặt tên để vinh danh ông. Trung tâm hành chính thủ phủ Harrisburg của tiểu bang Pennsylvania là tòa thị chính duy nhất của Hoa Kỳ mang tên ông.
Để tưởng nhớ King, một con đường ở Quận 7, Thành phố Hồ Chí Minh được đặt theo tên ông.
Năm 1977, Tổng thống Jimmy Carter truy tặng King Huân chương Tự do của Tổng thống.
Năm 1978, ông được trao Giải Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc.
Theo một cuộc thăm dò của Gallup, King đứng thứ hai trong danh sách những nhân vật được ngưỡng mộ nhất trong thế kỷ XX.
Một cuộc thăm dò thực hiện bởi tạp chí TIME cho thấy King được xếp ở vị trí thứ sáu trong danh sách Nhân vật Thế kỷ.
King được chọn vào số Những người Mỹ vĩ đại nhất của mọi thời đại (đứng thứ ba), thực hiện bởi Kênh truyền hình Discovery và AOL.