Ta sẽ không đi đâu hết, nếu như ta phải chết ta sẽ chết tại nơi này.
—— Quyền vương Ali[1]
Choang!
“Đứng lên!”
“Vừa rồi mày không phải rất anh dũng nói muốn đánh chết tao sao? Mới đánh hai cú mày đã hóa thành thằng nhát hít rồi?!”
“Triệu Bác, mày mau kéo thằng nhát hít đó lên cho tao!”
“Mày cho rằng chỉ cần vác theo một khúc cây thì tao sẽ sợ mày? Tao khinh!”
“Câm rồi sao?! Không nói chuyện nữa à?! Mày không phải rất biết ăn nói sao?! Còn đâm thọc với giáo viên chủ nhiệm rằng tao đi trễ về sớm, mày không phải cũng chép bài tập của người khác sao?! Mày nói nữa đi?! Nói nữa đi!”
“Em trai tao có phải là do mày đánh không?”
“Không nói lời nào? Triệu Bác, Lưu Vạn, hai đứa mày kéo nó lên cho tao!”
“Em trai tao mới học lớp hai, nhỏ hơn mày tận năm tuổi! Mày quả thực biết chọn mềm mà nắn! Mày không phải rất biết đánh nhau sao? Được rồi, tao đánh với mày!”
“Chỉ có chút năng lực như vậy mà mày còn dám động vào em trai tao! Mày mà đánh nó ra chuyện gì thì bồi thường nổi sao?! Bắt thằng em ngu ngốc của mày ra đền?!”
“Triệu Bác, đưa cục gạch cho tao.”
“Được rồi, Lô Gia, mày dạy dỗ nó như vậy coi như xong đi, nó cũng bị đánh tơi tả rồi.”
“Coi như xong? Lúc nó đánh em trai tao thế nào lại không nói coi như xong!”
“Đánh tiếp nữa cẩn thận chết người đó.”
“Mày thôi đi, đầu tao bị nó dùng cây đánh còn đang chảy máu này!”
“… Mày xem rồi làm đi.”
“Đánh chết càng sạch sẽ! Mẹ nó cũng coi như ngu si hơn phân nửa, cha của nó trước đây là thành phần bất hảo mới phải kết hôn với mẹ nó, kết quả sinh ra được một đứa ngu như Hứa Chính!”
“Thật sao?”
“Mẹ tao nói, cả đơn vị đều biết hết! Ngu si là bệnh di truyền! Sau này nếu như Hứa Bình kết hôn sinh con, con của nó cũng sẽ giống như thằng em này, rặt một nòi ngu ngốc!”
“Vậy Hứa Bình vì sao lại bình thường chứ?”
“Tao làm sao biết! Mẹ nó tuy rằng là người ngu nhưng bộ dạng cũng rất xinh đẹp, cha nó lại càng bảnh tỏn, chỉ có thằng Hứa Bình này là không giống ai.”
“Chẳng lẽ là nhặt được sao?”
“Chắc là vậy rồi! Biết mình mình sẽ sinh ra một đứa con ngu ngốc nên mới kiếm một đứa bình thường tới trước làm anh để chăm sóc em. Mày không thấy Hứa Bình mỗi ngày mặc mưa mặc gió đều đưa em trai đi chơi cát sao, cho dù là cô dâu nuôi từ bé cũng không hầu hạ đến chu đáo như vậy được!”
“Ha ha ha…”
“Được rồi, đi. Nhìn hai thằng này liền mắc ói! Thằng anh như cứt, đứa em cũng như cứt!”
Hứa Bình lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Máu trên đầu cậu chậm rãi chảy ra khỏi đường rạch dưới da, không đợi nhỏ xuống mặt đất cũng đã bắt đầu khô cạn.
Sắc trời đã tối hẳn, ánh sao như ngọn đèn đường được thắp sáng, từng ngọn từng ngọn đèn tỏa ra quang mang màu bạc trên nền trời tối mịt xanh sẫm.
Cuối hè đầu thu, trong bụi cỏ còn vang lên những tiếng côn trùng kêu vang trong buổi tiệc cùng của năm, chỉ cần qua không lâu nữa, đợi đến khi trận sương đầu tiên của mùa thu ùa đến chúng nó sẽ im bặt rồi dần chết đi, tịch mịch trở về sự ôm ấp của bùn đất.
Hứa Bình cũng không nhúc nhích.
Cậu đã không nhớ được lần trước khi mình nằm tê liệt trong bụi cỏ như vậy là lúc nào, bốn tuổi hay ba tuổi?
Tuổi quá nhỏ thì ký ức cũng trở nên mơ hồ, dần dần ngay cả gương mặt của mẹ mình cậu cũng không nhớ rõ.
Trong nhà chỉ còn lại cha, Hứa Chính cùng mình.
Càng lớn lên cậu càng bị thứ gì đó vô hình giam cầm, giống như sinh trưởng trong một chiếc hộp vậy,một năm rồi lại một năm, ngay cả thân thể cũng bị biến thành hình vuông.
Không thể thoải mái lăn lộn trên mặt đất, không thể dùng tay cầm thức ăn, không thể làm nũng, ăn vạ hay sợ đau.
Cha đối với cậu rất tốt, thế nhưng cái loại tốt nà lại không giống cách mà ông đối với Hứa Chính.
Cái loại từ ái không chút che giấu từ khóe mắt đuôi mày này, ngay cả Hứa Bình ở bên cạnh quan sát cũng cảm thấy giật mình đố kỵ.
Mặc kệ cậu có nỗ lực như thế nào, thi được 100 điểm, viết tập làm văn đoạt giải thưởng được biểu dương, làm người dẫn đầu đội kéo cờ thứ hai hàng tuần, cha nhiều lắm chỉ ‘Ừ’ một tiếng biểu thị đã biết, nhiều lắm chỉ là thêm câu ‘Tiếp tục bảo trì’. Thế nhưng nếu như Hứa Chính học được một việc gì đó, cho dù chỉ nhỏ như buộc dây giày ông đều sẽ hưng phấn ôm hôn thằng bé, chỉ hận không thể mở cửa hét to với cả thế giới: Con tôi biết buộc dây giày rồi!
Cậu từng cảm thấy không công bằng, đã từng cố ý nộp giấy trắng trong kỳ thi hy vọng có thể nhận được sự chú ý của cha, đến cuối cùng bất quá chỉ lấy được một câu nói —— “Hứa Bình, con lớn rồi.”
Ngay một khắc cha xoay người rời đi, Hứa Bình cầm lấy bài thi bị chấm quả trứng ngỗng tròn trĩnh, cảm giác hổ thẹn, ai oán, tức giận hòa lẫn vào nhau rồi bùng bổ, thất thanh khóc rống.
Không có một câu an ủi, cha đưa lưng về phía cậu, trầm giọng quát to: “Như vậy còn ra thể thống gì?! Đừng quên, con là anh hai trong nhà!”
Hứa Bình nhẹ nhàng giật giật tay chân.
Cả người truyền đến từng cơn đau đớn giống như một chiếc ghế bị hở khớp gỗ, vừa động liền kêu lên kẽo kẹt.
Cậu nhịn không được thở nhẹ ra một tiếng.
Từ trong góc phòng, một thân ảnh nho nhỏ chậm rãi bò lên, có chút tập tễnh bước đến trước mặt cậu.
“Bảy giờ, ăn cơm.”
Hứa Bình không nói gì.
Hứa Chính dừng dừng, lặp lại một lần: “Anh hai, bảy giờ rồi, ăn cơm!”
“Tự mày trở về ăn đi.”
Hứa Chính giống như không nghe được, lớn tiếng gào: “Anh hai, ăn cơm!”
Hứa Bình nằm yên không nhúc nhích.
Hứa Chính lại gọi một lần, vươn tay ra kéo cậu.
Hứa Bình hung hăng đẩy Hứa Chính ra, hét lớn: “Tao bảo mày tự về ăn cơm, không nghe thấy sao?!”
Hứa Chính bị đẩy ngã ngồi xuống đất, ngơ ngác nhìn Hứa Bình.
Không gian thoáng cái trở bên vô cùng yên tĩnh, ánh trăng màu bạc nghiêng nghiêng rọi qua khung cửa sổ cũ kỹ vào phòng, cũng không biết từ trong bụi cỏ nào truyền đến tiếng côn trùng kêu vang từng tràng kỳ quái.
Hứa Bình cố nhịn đau chống đỡ thân thể, chậm rãi đỡ tường đứng dậy.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, phảng phất như tự giễu: “Hừ, tao vì sao lại quên chứ, mày là thằng ngu! Thằng ngu làm sao biết nhớ đường?!”
Hứa Chính mở tròn mắt, chăm chú nhìn anh trai.
Vết thương trên đùi cậu vừa đọng máu lại đã bị nứt ra, lần nữa rỉ máu.
Cậu không nói tiếng nào đứng dậy, đi theo anh trai ra ngoài.
Đẩy ra cánh cửa sơn xanh, đi qua dãy hành lang dọc theo bức tường đã phai màu thành xám nhạt, đỡ cái tay vịn bằng gỗ nứt nẻ bước xuống cầu thang ximăng, một bậc, hai bậc, ba bậc…
Hứa Bình không quay đầu lại cũng biết em trai đang lặng lẽ đi theo phía sau mình.
Từ ngọn đèn đường này đến ngọn đèn đường kế tiếp, cái bóng của hai đứa trẻ in trên mặt đất bị kéo dài rồi rút ngắn, lúc thì tương giao khi lại chia lìa.
Từ xa đã có thể thấy được ánh đèn lờ mờ từ những ngôi nhà của khu ký túc xá đoàn văn công.
Hứa Bình đứng thẳng gó chân, mệt mỏi nói với Hứa Chính: “Được rồi, đến đây mày biết đường rồi đấy, tự về nhà đi.”
“Anh hai, ăn.”
“Mày về nhà liền có cơm ăn rồi.”
“Anh hai, ăn.”
“Cần tao nói bao nhiêu lần mày mới hiểu?! Đói thì tự về nhà! Tự về ăn con mẹ nó cơm đi!” Hứa Bình gào lớn.
Hứa Chính trầm mặc một chút, sau đó mở miệng lần nữa: “Anh hai, bảy giờ…”
Lần này không đợi cậu nói xong Hứa Bình đã cắt lời.
“Tao không phải anh mày!”
Hứa Chính ngẩn ngơ, phảng phất không hiểu được hàm nghĩa trong câu nói này.
“Anh hai…”
“Đừng gọi tao là anh hai!” Hứa Bình cắn răng nghiến lợi rống to hơn, “Tao là người bình thường! Tao không có đứa em ngu si như mày!”
Hứa Chính ngơ ngác đứng yên.
“Mày làm sao có thể hiểu được chứ! Mày mỗi ngày đều là ăn, ngủ, chơi cát, mà căn bản là quái vật! Quái vật! Một con quái vật cái gì cũng không biết! Mày biết cái gì gọi là sống sao? Biết cái gì gọi là đau sao?!”
Hứa Bình xông lên bợp mấy bạt tay lên mặt Hứa Chính, Hứa Chính giơ tay lên mặt che chở.
“Lúc người khác đánh mày vì sao mày không phản kháng?! Mày phản kháng thử xem! Đánh lại thử xem! Đến đánh chết tao này!”
“Anh…”
“Đừng gọi tao là anh! Tao hận mày ! Tao hận mày!”
Hứa Bình một bên cuồng bạo quyền đấm cước đá với em trai, một bên phảng phất chạm vào chỗ thương tâm nào đó mãnh liệt rơi lệ, rất nhanh trên mặt em trai đã lưu lại năm dấu ngón tay đỏ rực, cộng thêm nửa bên mặt bị đá sưng từ trước càng có vẻ thê thảm.
“Mày khóc đi, vì sao không khóc? Mày vì sao đến tận bây giờ cũng không biết chảy nước mắt? Lúc mẹ chết mày cũng không đau lòng, mày có phải là người hay không?! Mày có trái tim hay không?!”
“Đều là lỗi của mày, tất cả đều là lỗi của mày, nếu như không có mày, nếu như không có mày…”
Cậu không thể nói cho hết câu.
Hứa Chính bị đánh quá đau, vô thức đẩy Hứa Bình một cái, Hứa Bình một chân đặt trên tảng đá, mất đà ngã ngửa ra sau.
Vết thương trên đầu bị va chạm nứt ra lần nữa, máu theo cái trán thẳng tắp nhỏ xuống.
Hứa Bình và Hứa Chính đều ngây dại.
Hứa Chính bước lên một bước, nhẹ nhàng gọi: “Anh hai.”
Hứa Bình đầu óc choáng váng, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp rút.
Cậu gạt mạnh tay của em trai ra, máu và nước mắt cùng lăn lộn trên má.
“Mày đi chết đi. Tao không muốn nhìn thấy mày nữa.”
———–
1/ Quyền vương Ali: Tên đầy đủ Muhammad Ali à một cựu võ sỹ viên quyền Anh người Mỹ, người từng 3 lần giành chức vô địch hạng nặng và một lần dành huy chương vàng Olympic hạng vừa.
Mèo sẽ không nói nhiều về sự nghiệp của vị Quyền vương này, các bạn có hứng thú cứ tìm hiểu trên gg và wiki nha, tóm lại ông ấy là một võ sỹ đấm bốc siêu hạng, là thần tượng của nước Mỹ và thế giới một thời. Ông là người da đen hiếm hoi trong thời kỳ đó dùng thể thao vượt lên đói nghèo, chứng minh cho cả nước Mỹ còn bị vây trong thời kỳ phân biệt sắc tộc về sự vỹ đại của một con người không bị giới hạn bởi màu da.
Về câu nói trên, đây là một trong những câu nói nổi tiếng của ông khi ông phát ngôn chống lại chiến tranh, không đồng ý nhập ngũ trong giai đoạn Mỹ phát động chiến tranh VN. Với niềm tin tôn giáo và con mắt nhìn nhận thời cuộc của mình, ông đã đứng dậy đòi quyền tự do cho người da màu trên đất Mỹ, lên án sự trục lợi của giới chức quốc gia này khi gây chiến ở Đông Nam Anh, kêu gọi hòa bình và sự thức tỉnh của giới thanh niên.
Phiên bản đầy đủ của câu nói được trích phía trên: ‘Ta tuyệt đối sẽ không đi xa hàng vạn dặm để mưu sát những con người khốn khổ ở nơi đó. Ta sẽ không đi đâu hết, nếu như ta phải chết ta sẽ chết tại nơi này, tự bản thân đứng dậy đánh một trận kẻ chết người sống! Nếu như ta phải chết, các người (chính quyền Mỹ) mới là kẻ địch của ta, không liên quan gì đến người Trung Quốc, người Việt Nam hay người Nhật bản. Ta muốn tự do, các người không cho phép; ta muốn công chính, các người không cho phép; ta muốn bình đẳng, các người cũng không cho phép. Các người chỉ muốn mang ta đi đến nơi khác thay các người chiến đấu! Ngay tại nước Mỹ các người cũng chưa từng bảo hộ quyền lợi và tín ngưỡng của ta…’
Một vài câu trích đắt giá khác:
‘Tôi không có gì bất đồng với Việt Cộng… không Việt Cộng nào gọi tôi là mọi đen cả’
‘Tại sao tôi phải đi 10 ngàn dặm để thả bom lên đầu những người Việt Nam vô tội trong khi ở người da đen ở Louisville (Mỹ) đang bị đối xử như những con chó và không có được những quyền cơ bản nhất của một con người’
Có lẽ các bạn sẽ không ấn tượng với sự nghiệp võ sỹ quyền anh của ông, thế nhưng Mèo hy vọng các bạn hãy ghi nhớ sự nghiệp chính trị lừng lẫy của ông.
————–
Editor có lời: Lúc edit chương này, Mèo như nghẹn lại, nước mắt không rơi xuống được mà trào ngược vào lòng. Trẻ con, chúng là thiên thần cũng là ác quỷ, hay nói đúng hơn, sự tàn nhẫn của trẻ con chẳng phải là bản chất mà mỗi người chúng ta đều muốn giấu đi sao? Mỗi chúng ta, ai chưa từng cảm thấy sự ưu việt trước những con người bị tạo hóa tước đi một phần trí tuệ? Ai chưa từng tức giận nói những lời độc địa với những người mà chúng ta xem như ‘kẻ thù’, ‘kẻ xấu’, ‘kẻ đáng bị trừng phạt’?
Chúng ta cứ thế thốt ra những lời cay độc mà không hiểu được nó sẽ làm tổn thương kẻ khác đến nhường nào.
Quay lại các nhân vật, Hứa Chính có quá phiền phức không? Hứa Bình có quá ích kỷ không? Người cha có quá thiên vị không? Có, tất cả các câu trả lời là có. Chẳng ai dám nói việc chăm sóc một đứa trẻ thiểu năng hay tự kỷ là chuyện đơn giản và nhẹ nhàng; chẳng ai dám yêu cầu một đứa trẻ hơn mười tuổi mất mẹ từ nhỏ, không có cha ở bên cạnh chăm sóc bảo hộ còn phải gánh vác chăm sóc một đứa trẻ khiếm khuyết bẩm sinh phải độ lượng, việc mà ngay cả rất nhiều người trưởng thành cũng không làm được; càng không một ai dám yêu cầu người đàn ông vừa phải gánh vác gia đình vừa phải lo toan tương lai cho hai đứa con có thể công bằng công chính. Các nhân vật đều rất đời thường, rất thực tế, bên cạnh mỗi chúng ta đều có những nhân vật đáng thương lại đáng giận như vậy, có lẽ nhân vật đáng chê trách nhất là những đứa trẻ kia, là bậc phụ huynh không giáo dục được con mình hay thực tế, là cuộc đời tàn khốc? Mèo không rõ, cũng không muốn tìm hiểu rõ. Mèo chỉ hy vọng bản thân sau khi khóc cạn nước mắt với chương này có thể đem ánh mắt mở ra rộng hơn, bao dung hơn với những người, những mảnh đời bất hạnh ngoài kia.
Về nội dung chương này cũng như về câu dẫn đầu tiên mà tác giả chọn trích, Mèo chỉ có vài lời nhắn gửi. Nguyện sự an lành đến với mỗi người đang tồn tại, bất luận các bạn thuộc màu da nào, tôn giáo nào, dân tộc nào… Tồn tại đẹp nhất trên đời này là tình yêu, là tình yêu giữa người với người, vượt qua tất thảy sai biệt và mâu thuẫn chúng ta đều là nhân loại. Là nhân loại, xin hãy yêu thương nhau.