Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc cười nói:
- Bành Tráng, chúng ta người đông thế mạnh, tại dánh nhau với các ngườiđồn ra ngoài sẽ bị người ta cười chúng ta lấy nhiều khi ít.
- Mười sáu, bảy người có gì ghê gớm?
Bành Tráng bực dọc nói:
- Bảy người chúng ta vẫn có thể đấu với các người, chúng ta một chọi ba không thành vấn đề!
Một đệ tử Hắc Vân quỷ tộc nhìn Lý Thất Dạ, bật cười.
- Bảy người?
Đệ tử Hắc Vân quỷ tộc chỉ vào Lý Thất Dạ, nói:
- Cộng thêm tiểu tử nhân tộc này sao? Bành Tráng, Tuyết Ảnh quỷ tộc cácngười càng lúc càng không ra gì. Xen lẫn với nhân tộc nhỏ yếu, làm quỷtộc chúng ta quá mất mặt.
- Nhân tộc thì sao?
Đệ tử Tuyết Ảnh quỷ tộc tức tối nói:
- Ngươi là quỷ tộc có gì ghê gớm? Cảm thấy mình lợi hại thì đi khiêuchiến Thiên Lý Hà Nam Dao Vân hay Ngu Sơn lão tiên quốc xem?
- Ha ha, sao? Không phục?
Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc cười khẩy nói:
- Mới nói hai câu đã nhảy cẫng lên che chở tiểu tử nhân tộc, chẳng lẽTuyết Ảnh quỷ tộc các người không sống nổi trong U Cương nữa, định điNam Dao Vân đầu vào nhân tộc.
Đám người thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc khiêu khích, Lý Thất Dạ chỉ cười, lười híp mắt lại. Lý Thất Dạ lười so đo với đám tiểu bối.
Bành Tráng là người nhanh mồm nhanh miệng:
- Phi, tiểu hắc quỷ, có ngon thì bước ra đây đấu đơn với ta!
Tuyết Ảnh quỷ tộc, Hắc Vân quỷ tộc vốn là kẻ thù đời đời. Bây giờ thiếuchủ Hắc Vân quỷ tộc khiêu khích, Bành Tráng rất tức giận, gã đòi quyếtchiến với thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc.
Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc khí thế khiếp người, đứng dậy cười khẩy nói:
- Ha ha, Bành Tráng, ta sợ ngươi sao? Đánh thì đánh, trong vòng ba chiêu cho ngươi đo đất!
Một thanh âm lạnh lùng êm tai vang lên:
- Nơi này không phải chỗ giải quyết ân oán hai tộc.
Thu Dung Vãn Tuyết đã về.
Thấy Thu Dung Vãn Tuyết thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc liền biến sắc mặt. Tuy Thu Dung Vãn Tuyết trẻ tuổi nhưng nàng là tộc trưởng Tuyết Ảnh quỷ tộc, thực lực tương đương với tộc lão Hắc Vân quỷ tộc.
- Nếu Hắc Vân quỷ tộc các người muốn quyết đâu thắng thua thì Tuyết Ảnh quỷ tộc ta tùy thời ứng chiến.
Dáng vẻ Thu Dung Vãn Tuyết nghiêm túc chậm rãi nói:
- Ta không ăn hiếp vãn bối các người, kêu tộc trưởng ủa mình đến đi.
Cuối cùng thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc bỏ lại một câu:
- Ra Phong Đô thành tộc trưởng chúng ta se lĩnh giáo Thu Dung tộc trưởng.
Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc cùngv đám đệ tử cụp đuôi chạy trốn.
Bành Tráng chưa hết giận nói:
- Hừ! Đồ nhát gan.
Nếu không phải tộc trưởng có mặt tại đây Bành Tráng đa ra tay dạy tên mặt trắng nhỏ kia một bữa nhớ đời.
Thu Dung Vãn Tuyết nói với mọi người:
- Chúng ta đi, ta tìm được một chiếc thuyền đưa đò.
Đám người Lý Thất Dạ theo Thu Dung Vãn Tuyết đến một góc biển neo đậumột chiếc thuyền đưa đò. Có một lái đò ngồi trên thuyền, lái đò caokiều, gầy guộc như gậy tre, đầu đội mũ ngồi ở đuôi thuyền.
Đám người Thu Dung Vãn Tuyết đến gần, lái đò giương đôi mắt âm u liếcnhóm Lý Thất Dạ. Đám Bành Tráng bị lái đò nhìn lướt qua rợn tóc gáy, nổi gai ốc.
Lái đò mở miệng nói:
- Một người một ngày một giọt thọ huyết, tính theo ngày, đủ năm người liền ra biển.
Giọng lái đò như cát ma sát, lạnh băng vô tình khiến người ớn lạnh.
Thu Dung Vãn Tuyết ra lệnh cho cả đám:
- Mỗi người lấy một giọt thọ huyết.
Thu Dung Vãn Tuyết tự nhỏ giọt thọ huyết của mình.
Đám người Bành Tráng bắt chước tộc trưởng lấy thọ huyết của mình. Đốivới tu sĩ thì thọ huyết cực kỳ quý giá, nhưng đám Bành Tráng toàn ngườitrẻ tuổi, tương lai sẽ tích lũy nhiều thọ huyết hơn không như tu sĩ thếhệ trước đến tuổi tác nhất định, huyết khí giảm bớt thì thọ huyết cũngkhô cạn.
Muốn đi thuyền đưa đò ra Dạ Hải thì phải trả thù lao cho lái đò. Lái đòmuốn thù lao không phải tinh bích bình thường trong tu sĩ, không phải cá Dạ Dương thông dụng trong Phong Đô thành mà là thọ huyết.
Khi mọi người đều lấy một gitọ thọ huyết đưa cho lái đò, gã há mồm nuốtthọ huyết xuống. Thấy cảnh tượng đó sáu thanh niên Bành Tráng rùng mình.
Nhìn lái đò nuốt thọ huyết của mình, nhóm Bành Tráng đã hiểu tại sao lái đò trông hác với quỷ Phong Đô thành. Cư dân Phong Đô thành không cóchút huyết khí nào, lái đò thì có một ít huyết khí mỏng manh. Thì ra lái đò ăn thọ huyết của tu sĩ, hèn gì có huyết khí mỏng manh.
Sau khi lái đò nhận thọ huyết đã cho phép đám người Thu Dung Vãn Tuyết lên thuyền.
Đám người vừa lên thuyền thì một đám người từ xa đi tới, có nam có nữ.
Đám thanh niên chớp mắt đã đến ven biển. Bọn họ có huyết khí rất dồidào, nhìn là biết cao thủ. Dẫn đầu là một thanh niên mặc long bào, người phát ra ánh trăng khiến gã thật điển trai bắt mắt. Huyết khí trên người thanh niên bàng bạc, gã chắc chắn là cao thủ.
Thanh niên vừa thấy Thu Dung Vãn Tuyết thì tỏ ra mừng rỡ.
- Thu Dung cô nương, đã lâu không gặp.
Thanh niên chắp tay cười nói:
- Thu Dung cô nương cũng ra biển sao? Thật tình cờ, chúng ta cũng vậy, hay đi chung thuyền đi?
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn bọn họ, lắc đầu, nói:
- Âm Nguyệt hoàng tử, thuyền nhỏ của chúng ta chỉ ngồi được bảy, tám người. Hoàng tử hãy tìm thuyền đưa đò lớn hơn đi.
Nhưng Âm Nguyệt hoàng tử không chết tâm, gã nhìn Lý Thất Dạ, cười nói:
- Vị huynh đệ nhân tộc này, ta vội vàng ra biển bắt cá Dạ Dương, hay ngươi nhường vị trí cho ta được không? Ta sẽ trả thù lao.
Lý Thất Dạ nhìn Âm Nguyệt hoàng tử lại ngó Thu Dung Vãn Tuyết, ung dung nhàn nhã.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Thật có lỗi, ta cũng vội vàng ra biển.
Lý Thất Dạ trả lời làm Âm Nguyệt hoàng tử khó chịu nhưng gã không nổi giận ngay.
- Âm Nguyệt hoàng tử, xin cáo từ, chúng ta đi trước một bước.
Thu Dung Vãn Tuyết không muốn dây dưa lâu, kêu lái đò mau chèo đò.
Âm Nguyệt hoàng tử không cam lòng nhưng đành chắp tay cáo từ.
Lái đò ngồi ở đuôi thuyền nhẹ nhàng chèo, thuyền đưa đò lắc lư chậm rãi vào Dạ Hải.
Lý Thất Dạ ngồi bên cạnh Bành Tráng, liếc hướng Thu Dung Vãn Tuyết ngồi ở mũi thuyền.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Nhóm người vừa rồi là ai?
- Là hoàng tử của Âm Nguyệt quỷ tộc. Âm Nguyệt quỷ tộc xem như môn phái hạng hai trong U Cương, thực lực không tầm thường.
Bành Tráng liếc tộc trưởng ngồi trước mặt, nhỏ giọng nói:
- Hoàng tử Âm Nguyệt quỷ tộc rất thích tộc trưởng của chúng ta, luôn theo đuổi tộc trưởng.
Bành Tráng chưa nói hết câu Thu Dung Vãn Tuyết vụt ngoái đầu, gã vội ngậm miệng không dám nhiều chuyện.
Lý Thất Dạ cười cười đối diện ánh mắt của Thu Dung Vãn Tuyết.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm một lúc sau không nói gì.
Thuyền đưa đò chậm rãi vào Dạ Hải, Thu Dung Vãn Tuyết từng đến Dạ Hảinên không cảm thấy gì. Đám thanh niên Bành Tráng thì nổi gai ốc.
Tuy Dạ Hải không có gì đặc biệt khiến người kinh dị nhưng khi vào DạHải, mọi người nhìn mặt biển phía xa, có thể thấy được rất xa. Khônghiểu sao người ngồi trên thuyền đưa đò khi vào Dạ Hải sẽ có cảm giácmình vào hắc ám, mênh mang không biết lối về. Nước biển đen như mực cóthể cắn nuốt tất cả, làm người ta ớn lạnh.