- Lái đò là người hay quỷ?
Thu Dung Vãn Tuyết lắc đầu, nói:
- Không ai biết. Lái đò luôn ở đây chèo thuyền, chỉ lái đò mới sử dụng thuyền đưa đò được.
Đệ tử nhìn cơ thể lái đò có chút huyết khí, tò mò hỏi:
- Lái đò giống quỷ Lục Bạch Thu sao? Không thể rời khỏi Phong Đô thành?
- Cái này thì chưa chắc.
Lý Thất Dạ luôn như bé ngoan không nói nhiều cười lắc đầu:
- Có truyền thuyết từng có lái đò rời đi và thành tựu vô địch.
- Rời khỏi Phong Đô thành?
Đệ tử kinh ngạc hỏi:
- Thật không vậy?
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ:
- Đây chỉ là truyền thuyết, người này tổ sư Minh Độ Trạch, nhưng chỉ giới hạn trong truyền thuyết.
Bành Tráng vỗ đùi cái đét:
- Ta có nghe nói truyền thuyết này!
Bành Tráng hưng phấn nói:
- Nghe nói là Minh Độ tiên đế, có truyền thuyết cho rằng Minh Độ tiên đế đến từ Phong Đô thành, có thể là một lái đò.
- Đúng là Minh Độ tiên đế.
Thu Dung Vãn Tuyết nói:
- Nhưng chỉ là truyền thuyết. Minh Độ Trạch chưa từng thừa nhận cách nói đó, hơn nữa lái đò trong Dạ Hải không thể rời khỏi đây, xưa nay chưatừng nghe nói có lái đò rời khỏi.
Minh Độ tiên đế là vị tiên đế có trước Thiên Lý tiên đế. Về lai lịch của Minh Độ tiên đế thì có nhiều truyền thuyết, có hai cách nói được biếtđến nhiều nhất. Một là Minh Độ tiên đế là một quỷ chèo thuyền trên MinhHà, truyền thuyết khác Minh Độ tiên đế đến từ Dạ Hải Phong Đô thành.
Truyền thuyết Minh Độ tiên đế là một lái đò trên Dạ Hải, sau này đượcmột kỳ ngộ ghê gớm từ người chết biến thành người sống, từ nay thoátkhỏi Dạ Hải, rời đi Phong Đô thành, cuối cùng trở thành tiên đế vô địch.
Truyền thuyết Minh Độ tiên đế đến từ Minh Hà hay Dạ Hải thì chỉ làtruyền thuyết, không được chứng thực. Minh Độ Trạch là truyền thừa củaMinh Độ tiên đế càng phủ nhận cách nói đó.
Người đời sau cho rằng Minh Độ tiên đế xuất thân từ quỷ tộc, nhiều người cùng thời đại với Minh Độ tiên đế đều công nhận.
Thu Dung Vãn Tuyết dẫn nhóm Lý Thất Dạ tìm mấy chiếc thuyền đưa đò đều bị người cướp hết.
Thu Dung Vãn Tuyết trầm ngâm, quay sang nhìn Lý Thất Dạ:
- Lý đạo hữu trông chừng bọn họ giùm, ta đi tìm thuyền đưa đò.
So với đám đệ tử trẻ Bành Tráng huyết khí phương cương làm việc liềulĩnh thì Lý Thất Dạ như bé ngoan khiến người tin tưởng hơn. Lý Thất Dạcho cảm giác trầm ổn, vì vậy Thu Dung Vãn Tuyết tạm thời ủy thác hắn.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Tộc trưởng yên tâm, mọi người đứng đây chờ tộc trưởng trở về.
Đây là cơ hội cho Lý Thất Dạ, hắn có vấn đề muốn hỏi Bành Tráng về đệ nhất hung mộ.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ, dặn dò đám người Bành Tráng sau đó vội vã tìm thuyền đưa đò.
Chờ Thu Dung Vãn Tuyết rời đi, Lý Thất Dạ hỏi Bành Tráng ngay:
- Bành huynh đệ, ngươi nói xem bàn tay khổng lồ đêm qua là cái gì?
Một đệ tử cười nói:
- Lý huynh có hứng thú với chuyện này quá vậy?
Bọn họ không có ác cảm với Lý Thất Dạ, ngược lại khá thích hắn.
Lý Thất Dạ bình tĩnh cười nói:
- Hôm đó trời đột nhiên tối sầm làm ta sợ chết khiếp, nên bây giờ nghe Bành huynh nói có bàn tay khổng lồ thì rất hứng thú.
Năm đệ tử nổi hứng, lao nhao bàn tán:
- Nói đến thì ta cũng sợ hết hồn. Nghe nói khi đó tộc trưởng chư lão đi tổ địa ngay, sợ có chuyện lớn.
Bành Tráng thề thốt:
- Ngay khi trời tối đúng là ta có thấy một bàn tay khổng lồ, chỉ trong phút chốc nhưng chắc chắn ta không hoa mắt.
Ít ai tin lời Bành Tráng, vì chỉ có gã là thấy bàn tay khổng lồ. Lúc đó Bành Tráng trùng hợp nhìn hướng đệ nhất hung mộ.
Lý Thất Dạ dào dạt hứng thú hỏi:
- Đó là bàn tay khổng lồ như thế nào?
Bành Tráng suy nghĩ kỹ:
- Cái này . . . Nói sao đây, là một bàn tay cực kỳ lớn, dường như nó tựthành thiên địa. Bàn tay như trời sao, hoặc nên nói là một thế giới. Cósao, có trời trăng. Khi đột nhiên xuất hiện như thể bàn tay khổng lồ sắp đổi bầu trời của chúng ta.
Lý Thất Dạ nghe Bành Tráng kể thì càng chắc chắn. Quả nhiên giống vớihắn phỏng đoán. Bây giờ Lý Thất Dạ hoàn toàn yên lòng, chỉ cần hắn mở đệ nhất hung mộ ra là sẽ lấy lại Mê Thất thần đảo ngay.
Đệ tử cười lắc đầu, nói:
- Ha ha, Lý huynh đừng nghe Bành Tráng nói khoác. Khi đó trời tối khôngcó gì hết, càng đừng nói trời trăng sao. Mọi người nhìn bầu trời đen như mực. Nhóm Trì lão nói bọn họ mở thiên nhãn cũng không nhìn thâu bầutrời được, lấy đâu ra sao trăng gì?
Bành Tráng nóng nảy lớn tiếng nói:
- Ta nói thật!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta tin Bành Tráng. Đại thế giới không gì không có, mỗi ngày đều xảy ra chuyện kỳ lạ. Nên Bành Tráng thấy việc lạ cũng không lạ lùng gì.
Bành Tráng tìm được niềm an ủi:
- Đúng không? Lý huynh tin tưởng ta, đâu giống dám nhóc các người.
Năm đệ tử khác bật cười.
Nữ đệ tử mỉm cười nói:
- Lý huynh chẳng qua không muốn để ngươi xâu hổ, ngươi cho rằng là thật sao?
Mấy người chung một tộc, từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm rất tốt, không e ngại đùa giỡn với nhau.
- Các người cố ý chống đối với ta phải không?
Bành Tráng trợn tròn mắt ốc bưu:
- Ngứa da đúng không? Có muốn ăn đòn không?
Đệ tử bật cười, khinh thường nói:
- Xì, một mình ngươi khiêu chiến với năm người chúng ta? Ngươi làm được không?
Bành Tráng làm bộ dáng dữ tợn cười nói:
- Một chọi năm có gì ghê gớm? Hôm nay cho các người biết lợi hại của bổn đại gia!
Lý Thất Dạ nhìn sáu người cãi nhau, nhoẻn miệng cười. Có mấy đồng bạn từ nhỏ lớn lên bên nhau cũng là chuyện vui sướng.
Bỗng một thanh âm mỉa mai vang lên:
- Ô, đây chẳng phải là đám nhà quê Tuyết Ảnh quỷ tộc sao? Các người dám chạy tới đây?
Mười mây thanh niên đi tới, có nam có nữ. Đám người toát ra khí lạnh, trên đầu mỗi người tụ tập một áng mây đen.
Thấy đám thanh niên này, sáu người Bành Tráng xụ mặt.
- Hừ! Ra là đám nhóc Hắc Vân quỷ tộc, chẳng lẽ Dạ Hải là chỗ của các người sao?
Không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm.
Đám thanh niên này xuất thân từ Hắc Vân quỷ tộc, tộc gần sát Tuyết Ảnhquỷ tộc, quan hệ hai bên khá tệ. Hắc Vân quỷ tộc mạnh hơn Tuyết Ảnh quỷtộc một chút, mấy lần xung đột toàn là Tuyết Ảnh quỷ tộc chịu thiệt chút ít. Đệ tử Tuyết Ảnh quỷ tộc ôm cục tức trong bụng.
Thanh niên dẫn đầu là thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc, gã mang đệ tử Hắc Vânquỷ tộc tiến lên trước, khinh thường nhìn đám người Bành Tráng.
Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc kiêu ngạo nói:
- Dạ Hải không phải chỗ của Hắc Vân quỷ tộc chúng ta, nhưng bằng vàocông phu mèo quào của các người cũng dám đến Phong Đô thành? Ha ha, nghe ta tốt bụng khuyên một câu, ngoan ngoãn về ổ của các người đi. Nếukhông chết không có chỗ chôn trong Phong Đô thành.
- Mắc mớ gì tới ngươi?
Bành Tráng cười khẩy nói:
- Chúng ta thích đi đâu thì đi, ha ha, các người tự lo cho an toàn của mình đi.
Đám thanh niên cười to tràn đầy khiêu khích.
Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc nhìn sáu người Bành Tráng, lại ngó Lý Thất Dạ, gã lắc đầu.