Trì Tiểu Điệp không chết tâm, hỏi tiếp:
- Ngươi đến từ đâu? Chẳng lẽ là thần giới trong truyền thuyết? Trên đời có thần giới sao?
Tiểu Nê Thu nhìn Trì Tiểu Điệp, nói:
- Cô nương, đừng hỏi thăm lai lịch của ta, coi chừng rước họa vào thân.
Tính tình Tiểu Nê Thu miệng rộng, đặc biệt ngủ say vô số năm trong linhvực tỉnh dậy đã lâu không nói chuyện với ai, thế là mồm mép càng bépxép. Nhưng bị Lý Thất Dạ cảnh cáo, Tiểu Nê Thu biết cái gì nên nói cáinào không, nếu không công tử nhà nó thật sự sẽ cho Tiểu Nê Thu biết mùi.
Không được Lý Thất Dạ cho phép Tiểu Nê Thu sẽ không nói với ai nó đến từ Hư Không Môn, khi đó nó chỉ là một con giun không biết gì, là lão chủnhân Vạn Tướng Chân Thần mang nó ra. Tiểu Nê Thu có thật sự đến từ HưKhông Môn hay không thì chỉ là điều lão chủ nhân Vạn Tướng Chân Thần suy đoán.
Sau này Vạn Tướng Chân Thần vì thăm dò Hư Không Môn không tiếc vào caonguyên táng phật để lấy một vật, rồi bọn họ rơi vào chỗ quái quỷ khôngra được. Lý Thất Dạ vì Âm Nha đã cứu bọn họ ra, tiếc rằng Vạn Tướng Chân Thần không vượt qua được khó khăn. Tiểu Nê Thu thì bị Lý Thất Dạ đưavào linh vực của mình tránh thoát một kiếp, nó ngủ say đến bây giờ.
Tiểu Nê Thu nhìn ngó Trì Tiểu Điệp, hỏi:
- Tiểu cô nương ở lại bên công tử nhà ta làm cái gì?
Trì Tiểu Điệp sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào. Nói là ngườihầu? Không giống. Nói là tỷ nữ? Cũng không giống. Thật ra Lý Thất Dạchưa từng đề nghị thu Trì Tiểu Điệp làm tỳ nữ, tối đa là người hầu saiphái tạm thời.
- Tiểu cô nương cần có tâm tính, có lòng thành. Chỉ cần thật lòng thành ý thì mới là cơ duyên.
Tiểu Nê Thu chỉ điểm Trì Tiểu Điệp một chút:
- Thiên tài không là gì, thiên chi kiêu nữ cũng không là gì. Đối vớicông tử nhà ta thì tiên nữ cũng không là gì. Ta thấy nàng là loại côngchúa thánh nữ đúng không? Đối với công tử nhà ta thì thân phận này không đáng một đồng, hãy tự suy nghĩ đi.
Năm xưa Tiểu Nê Thu đi theo bên Lý Thất Dạ không lâu, sau này bị hắn đưa vào linh vực ngủ say. Nhưng ở thời đại đó Tiểu Nê Thu thấy nhiều nhânvật phong vân bên cạnh Lý Thất Dạ, thần nữ, tiên nữ chỉ là tỳ nữ chohắn.
Tiểu Nê Thu chậm rãi đi vào phòng, Trì Tiểu Điệp một mình đứng đó.
Hôm sau Lý Thất Dạ dặn dò Trì Tiểu Điệp:
- Hãy chăm chỉ tu luyện, ta đi ra ngoài một chút.
Lý Thất Dạ nói xong bỏ đi.
- Công tử gia, chờ ta một chút!
Tiểu Nê Thu thì khỏi nói, như cái đuôi theo sát hắn.
Trì Tiểu Điệp không hỏi Lý Thất Dạ đi đâu, nàng ngoan ngoãn ở lại. TrìTiểu Điệp thói quen Lý Thất Dạ xuất quỷ nhập thần, bây giờ nàng cũnghiểu chỉ bằng vào nàng không thể bắt hắn làm theo ý mình. Hoặc ở tronglòng Lý Thất Dạ thì Trì Tiểu Điệp chỉ là người được hắn chỉ điểm chútít.
Khi đến đây Trì Tiểu Điệp thở dài, từ khi nào cảm xúc của nàng dao động theo Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ rời khỏi Tổ Thần miếu đi Tây Thùy sơn hà Thiên Đạo Viện. Tiểu Nê Thu *** ton theo sau lưng hắn.
Thiên Đạo Viện có lãnh thổ ộng lớn, nó có thể từ thời đại hoang mãngsừng sững đến bây giờ đủ tưởng tượng nội tình dày cỡ nào. Thiên Đạo Viện phía Tây Thùy hoang vắng không bóng người chiếm diện tích trăm ngàn vạn dặm, sơn hà bao la hùng vĩ, hung cốc hiểm phong đầy rẫy. Vì Thiên ĐạoViện có non sông hùng vĩ như vậy nên trong chốn hoang vu không bóngngười hay có thọ tinh thiên thú ẩn hiện.
Lý Thất Dạ bước chân vào sơn hà, dặn dò Tiểu Nê Thu:
- Ngươi hãy chú ý kỹ, thăm dò xem Hư Không Môn có thể xuất hiện không?
Lý Thất Dạ tính thời gian, hắn chắc chắn Hư Không Môn sẽ xuất hiện ở đời này nhưng thời gian cụ thể thì khó nói.
- Tuân lệnh!
Không cần Lý Thất Dạ dặn dò Tiểu Nê Thu cũng biết nên làm sao. Rất cóthể Tiểu Nê Thu sinh ra trong Hư Không Môn nên nó bẩm sinh có thiên phúđộ hư không, trục thứ nguyên, nhập linh vực. Tiểu Nê Thu mẫn cảm với HưKhông Môn hơn bất cứ ai, đây là lý do Lý Thất Dạ đào nó ra.
Tiểu Nê Thu cảm nhận thiên địa dao động, theo Lý Thất Dạ vào rừng sâu núi thẳm, thăm dò mặt đất thay đổi từng tấc.
- Công tử gia, chưa chắc Hư Không Môn có ở khu vực này trong Thiên Đạo Viện.
Tiểu Nê Thu nói:
- Năm xưa lão chủ nhân thăm dò Thiên Đạo Viện mở cửa mấy lần nhưng không lần nào tìm được hàng thật. Hoặc lão chủ nhân ngay từ đầu đã lầm đường?
Hư Không Môn, một trong Cửu Đại Thiên Bảo, Không Thư một trong Cửu ĐạiThiên Thư do Hư Không Môn sinh ra. Không Thư vô cùng bí ẩn, từ vạn cổđến nay chưa từng nghe nói có ai vào được Hư Không Môn thật sự.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Tám chín phần mười đường đi thông Hư Không Môn nằm trong lãnh thổThiên Đạo Viện, cụ thể ở đâu thì khó nói, chính thức mở ra ở thời đạinào cũng không biết. Nhưng mặc kệ thế nào, nó sẽ không ra khỏi lãnh thổnày. Năm xưa thủy tổ Thiên Đạo Viện thuộc loại thông thiên triệt địa,hắn suy tính cả đời cuối cùng đặt Thiên Đạo Viện tại đây chắc vì nhìntrúng thiên địa chi mạch cùng hư không gian có quan hệ nhất định.
Tiểu Nê Thu lẩm bẩm:
- Ài, nói dễ hơn làm. Nghe lão tinh thần nói các đời tiên hiền Thiên Đạo Viện đều suy tính Hư Không Môn, bọn họ trút bao nhiêu tâm huyết vào.Tuy bọn họ mở cửa mấy lần nhưng không tìm đươc Hư Không Môn thật sự.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Làm gì có chuyện dễ như vậy? Tư vạn cổ đến nay có tiên đế đời nàokhông thèm nhỏ dãi Cửu Đại Thiên Bảo? Nhưng cũng từ vạn cổ đến giờ có vị tiên đế nào được một trong Cửu Đại Thiên Bảo? Nó khó lường hơn cả thiên mệnh gấp vạn lần, trước khi thiên địa sinh ra đã có chúng nó. Muốn nắmgiữ Cửu Đại Thiên Bảo là điều rất khó khăn.
10 nói:
- Bà nội nó, nếu có nó thì dễ tìm rồi, đám hòa thượng già trong Lão Vô Tự rất khó gặm.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Chờ cao nguyên táng phật mở phật môn ta sẽ đi Lão Vô Tự một chuyến, sao ta có thể từ bỏ thứ đó?
Tiểu Nê Thu sợ hãi nói:
- Công tử, đây không phải chuyện đùa. Lần trước công tử suýt gặp nguy hiểm, chỗ đó quỷ quái dù là chân thần cũng có đi không về.
Nhắc tới cao nguyên táng phật, Lão Vô Tự là Tiểu Nê Thu sợ run như cầysấy. Lão chủ nhân Vạn Tướng Chân Thần nghịch thiên vô địch, là chân thần vậy mà cuối cùng vẫn gặp nguy hiểm. Nhờ Lý Thất Dạ tốn sức chín trâuhai hổ kéo bọn họ ra, bản thân hắn cũng suýt bị lôi vào.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Yên tâm, lần này ta đường hoàng biện đạo với đám hòa thượng già kia,đấu bằng tài biện đạo mới là đường ngay, ta sẽ không dùng thủ đoạn khác.
- Biện đạo?
Tiểu Nê Thu biến sắc mặt nói:
- Dù là tiên đế nhắc đến hùng biện cũng không cãi lại đám già hòa thượng kia. Trong truyền thuyết chỉ có Phi Dương tiên đế là biện thắng.
- Đúng vậy!
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Phi Dương tiên đế đúng là miệng phun hoa sen, cuối cùng lừa một photượng phật bằng đá đi. Lão già này rất ghê gớm, nhiều mưu ma chước quỷ.Sau này Hạo Hải tiên đế cũng muốn cá cược cái bình nhưng không thắngnổi, cuối cùng tư thế vô địch rời đi. Từ đó suốt đời Hạo Hải tiên đếkhông dám bước chân vào cao nguyên táng phật một bước.