Đường Mạn điềm nhiên như không đáp, “Có hỏi, anh ấy hỏi tôiăn cơm với ai, tôi nói với anh ấy, tôi cùng ăn cơm với một người đàn ông.”
“Vậy anh ấy nói gì?”
“Anh ấy nói, vậy em không cần làm lợi cho tên đó, hiện tạithịt heo đang lên giá, nhớ kỹ lúc gọi món phải gọi thịt để ăn, tránh bị thuathiệt.”
Lý Văn Khải mỉm cười không nói gì, trong lòng anh sớm hiểuđược cô gái này đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Anh cười, tiếp tục tán gẫu, lại có thể từ kinh tế tài chínhđến chính trị, không cái nào là không nói được, không cảm thấy được thời gianđang trôi qua.
Rất nhanh, cô nhìn thấy bên ngoài trời đã dần tối, lúc này mớikinh ngạc, một buổi chiều lại trôi qua lặng lẽ thế này, cô phải về nhà.
Cô ngạc nhiên lắm, bản thân lại có thể ngồi trong tiệm càphê cùng với một người đàn ông quen biết chưa lâu, hệt như hai người bạn thânthiết, nói chuyện trên trời dưới đất lâu như vậy.
Lý Văn Khải thấy cô đang nhìn bên ngoài, anh lập tức nói:“Trời tối rồi, Đường Mạn, cô phải về nhà sao?”
Đường Mạn gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay anh không cần đưa tôivề, tôi tự ngồi taxi được rồi.”
Lý Văn Khải cũng không miễn cưỡng cô: “Vâng.”
Hai người đi ra cửai, lúc bước ra, gió lạnh phả vào mặt, ĐườngMạn nhịn không được kéo kín áo khoác, anh lập tức quấn khăn choàng cổ lên chocô một cách tự nhiên.
Lúc anh cúi đầu quấn khăn cho cô, Đường Mạn vô tình tiếp xúcvới ánh mắt của anh, chỉ nhìn qua một cái, cô bỗng nhiên có chút chột dạ nhưđang vụng trộm, cô không dám nhìn anh nữa, cho nên hoang mang di chuyển tầm mắtsang chỗ khác, ví dụ như nhìn đám người đi ngang qua ở bên ngoài, nhìn mấy tờquảng cáo bị gió thổi bay đi, chỉ cần có thứ gì đó để chuyển tầm mắt là được.
Hai người đi ra.
Trời tối sầm, đèn đường dần sáng lên, đám người tan ca ởxung quanh như nước thủy triều vọt tới, trên đường về nhà, mỗi người đều có tâmsự của riêng mình, không ai chú ý đến hai người đang đứng lặng lẽ ở ven đường.
Mà tiếng nhạc ở trong tiệm xung quanh vẫn còn đang loángthoáng vọng ra, bước trên đường, lắng nghe nhịp trống của tiếng nhạc, cô vôtình nhìn lên không trung, bầu trời cao vút, ánh sao lập lòe.
Xe taxi dừng lại, người tài xế mang theo ánh mắt dò xét, hỏicô có lên xe hay không.
Thoáng cái, trong lòng Đường Mạn có một cảm giác sai trái,cô có hơi lưu luyến, lưu luyến không rời.
Anh đứng trước mặt cô, hai người như hai pho tượng trong tiệmmỹ thuật, nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt giao nhau, cũng không có lời nào đểnói.
Đường Mạn nói với anh: “Tôi phải về nhà.”
Anh gật đầu.
Đường Mạn bước xuống đường, đi về phía chiếc taxi, rõ ràngchỉ có vài bước, nhưng đột nhiên, cô giật mình, bởi vì cô đang giẫm lên bónganh, mà bóng của anh, bao trọn lấy bóng cô, bóng của cô nhỏ nhắn hoàn toàn dunghợp trong bóng của anh.
Cô rung động, bóng dáng này quá ấm áp, trong phút chốc giốngnhư ba mẹ ngẫu nhiên nhìn đến cô một lần, ở bên cạnh cô liền có thể giúp côngăn gió lạnh mùa thu, giống như sự an toàn của một ngọn núi.
Mà ngay lúc này, cô liền muốn vùi đầu vào sự ấm áp đó.
Cô quay lại, mỉm cười với anh, “Tạm biệt.”
Ngay lúc Đường Mạn quay đầu lại, cô nhìn thấy nụ cười trongmắt anh, thật sự, vừa nhìn thấy nụ cười này, cô lập tức trút được hết nỗi xótxa trong lòng.
Nụ cười như thế, Đường Mạn trông chờ biết bao, người mà côyêu nhất, Trương Khải Hiên có thể ôn hòa cho cô một lần thôi, nhưng mà, anhkhông có.
Ngồi trên taxi về nhà, cô rớt nước mắt. Cô hiểu ra, vì saocon người rất dễ lạc lối, nhiều lúc, họ rung động, thực sự không phải đối tượnglạc lối này có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu đẹp trai, thường chỉ là một ánh mắt,chỉ một ánh mắt ấm áp, xuyên thẳng vào trái tim con người, trong nháy mắt, đãlàm rung động được người đó.
Cô khóc.
Về đến nhà, Trương Khải Hiên không ở dưới lầu, bà Trương vừanhìn thấy cô liền bày ra vẻ mặt dưa muối, nói năng kỳ lạ, “Thật sự là một mợ útthoải mái mà, không lo cơm áo, có người nuôi, rãnh rỗi không có việc gì làm thìđi ra ngoài nói chuyện phiếm uống trà với bạn bè, Đường Mạn, cô tu luyện mấy đờimới được cái phúc ấy đó.”
Cô không nhiều lời với bà Trương, cuộc sống của bà Trươngnhàm chán lâu năm, cả sân khấu nhà họ Trương chỉ có một mình bà biểu diễn, nếungày nào mà bà không diễn được mấy màn, bà sẽ hệt như một con chó không tìm thấygóc tường để đi tiểu, giống y như bị nhịn chết, cho nên cứ xem bà biểu diễn làđược rồi.
Bà Trương lạnh lùng nói: “Hôm nay ba cô gọi điện thoại choKhải Hiên, nói ở dưới quê tuyết rơi nhiều, chuồng chồn nuôi bị tuyết đè sập,toàn bộ chồn chết vì rét, tổn thất hơn 4 vạn đồng, Khải Hiên không nói nhiều lờiliền gửi tiền qua cho ba cô, lựa lời an ủi ba cô, để cho ba cô mua về lại mộtít, Đường Mạn, cô suy nghĩ một chút đi, Khải Hiên đối xử với cô tốt bao nhiêuchứ. Còn cô, ngày nào cũng bày ra cái bản mặt giống như bị đưa vào lãnh cung vớinó, cô bày ra cho ai xem?”
Đường Mạn liền giật mình, ba lại có thể gọi điện cho TrươngKhải Hiên? Quả thực, ba có gọi điện thoại nói với cô, nhưng trong tay cô làm gìcó tiền? Bởi vì đang cãi nhau với Trương Khải Hiên, nên cô cũng không thể nói vớianh, không ngờ ba cô lại trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Trở về phòng, cô rất giận, giận bản thân không có năng lựcgiúp ba chia sẻ buồn phiền và giải quyết khó khăn, nén giận trong lòng, bấtgiác rớt nước mắt.
Cửa mở, cô quay đầu lại, dĩ nhiên là Trương Khải Hiên, cônhanh chóng lau đi nước mắt.
Trương Khải Hiên đã nhìn ra, “Em sao vậy?”
Cô không nhìn anh, “Không sao, cám ơn anh đã giúp đỡ batôi.”
Trương Khải Hiên có chút không vui, đi lại bên cạnh tủ, kéongăn tủ ra tìm quần áo của mình, ném quần áo lên giường thật mạnh, sau đó lạnhlùng nói, “Tôi muốn đi tắm.”
Cũng đúng, ở lầu hai, chỉ có phòng ngủ của cô và Khải Hiên mớicó phòng tắm.
Cô đứng lên, có ý gì đâu, tắm thì tắm đi, chẳng lẽ bảo tôinhường cho chỗ đó.
Cô xoay người bước đi, Trương Khải Hiên túm tay cô lại, anhhừ một tiếng, gằn từng chữ nói: “Tôi chỉ là muốn đi tắm, em không thể chà lưngcho tôi sao?”
Đường Mạn tức giận, “Phòng tắm ở bên ngoài nhiều như vậy, mấycô phục vụ lại có thừa, sao phải tìm bà cô già ở nhà chứ?”
Anh một mạch kéo cô vào phòng tắm, đạp cửa, sau đó tựa vào cửa,giơ hai tay ra, nhếch chân mày nói: “Em là vợ của tôi, không gọi em thì lợi choem quá rồi?”