Đường Mạn bước vào tiệm cà phê, rất dễ dàng nhìn thấy Lý VănKhải.
Lý Văn Khải mỉm cười với cô, cô cảm thán, giống như trời thumát mẻ.
Đường Mạn cũng cười nhàn nhạt với anh, anh cảm thấy, thật giốngnhư mùa xuân ấm áp.
Đường Mạn áy náy nói: “Tôi hẹn anh ra ngoài, lại còn bắt anhphải đợi, thật ngại quá!”
“Không đâu, cô đâu có đến muộn, chỉ là mỗi lần hẹn, tôi cóthói quen đến sớm.”
Chắc là vậy, Đường Mạn nhủ thầm, nếu anh ấy không phải là mộtngười làm việc cố gắng và nghiêm túc, làm sao có thể ngồi vững ở vị trí tổnggiám đốc tiếp thị khu vực Trung Quốc ở một công ty đa quốc gia chứ.
Cô rất thích ngồi xuống trò chuyện với anh, dù sao anh đã từnggiúp đỡ mình, Đường Mạn rất áy náy, có qua có lại, nên muốn mời người ta lại mộtlần.
Hai người ngồi nhấm nháp cà phê tại Starbucks, nói chuyệntrên trời dưới đất, thoải mái tự tại.
Giọng nói của Lý Văn Khải rất ôn hòa, mặc dù là ở miền Namkhá lâu, nhưng giọng nói cũng không đậm khẩu âm miền Nam, nói tiếng phổ thông rấtchuẩn, hơn nữa, giọng nói hùng hồn, khi cất tiếng nói là hệt như chìm vào trongđó, thật giống với giọng nói của tổng giám đốc trong bộ phim Hàn 《Ngườiquản lý khách sạn》(1), rất có sức hút, khiến người khác không kiềm chế được,vừa nhìn một lần đã yêu.
(1) Bộ phim của MBC năm 2001: Diễn viên Kim Seung Woo, BaeYong Joon, Song Yun Ah, Song Hye Kyo…
Đường Mạn cảm thấy mình thật buồn cười, đối với một ngườicòn chưa quen thân lắm, lại có thể đánh giá nhiều như vậy.
Nhưng mà, cô không thể không thừa nhận, anh rất có sức hấp dẫn,tuy rằng anh không trẻ tuổi anh tuấn bằng Trương Khải hiên, nhưng trên ngườianh có mùi vị của đàn ông chín chắn, không thể cưỡng lại được. Anh gần 35 tuổi,nhưng mà, không giống với nhưng người đàn ông trung niên bụng phệ, trên tránbóng loáng chất nhờn, hoặc là giọng điệu bốc phét của mấy người làm kinh doanh,còn có dạng đàn ông khi thấy mấy cô gái trẻ, ánh mắt liền thèm thuồng, chỉ hậnkhông thể dùng mắt để lột sạch người ta ra, hay loại ánh mắt mê đắm muốn đè lêngiường, quả thật, nếu không phải Đường Mạn đã kết hôn, anh là một người đàn ôngkhiến người khác phải bấn loạn.
Hiện tại, anh ngồi trước mặt cô, đơn giản chỉ ba miếngsandwich, bánh ngọt, hai ly cà phê, vô cùng bình dị, buổi trò chuyện của haingười cũng vậy, vô cùng đơn giản.
Đường Mạn hỏi anh: “Anh làm tiếp thị, như vậy thì tổng giámđốc tiếp thị chủ yếu phụ trách công việc gì?” Hỏi xong cô mới phát hiện, đây làcâu hỏi gì vậy, không có chiều sâu, ngu ngốc không chịu được.
Lý Văn Khải mỉm cười trả lời: “Thực ra công việc của tôi vôcùng đơn giản, phần lớn nghiệp vụ đều do đồng nghiệp của tôi làm, tôi chỉ là đếnkhảo sát xung quanh, hoặc là nghiên cứu một chút với mọi người làm thể nào đểthổi phồng trái cà chua có thể lớn như trái dưa hấu, hoặc là đến huấn luyện đồngnghiệp cùng nhóm một chút, để cho bọn họ học được cách làm thế nào để cố gắng hếtsức thuyết phục khách hàng, để cho khách hàng lấy tiền trong túi họ ra đưa chochúng tôi mà không chút do dự .”
Anh lại giải thích: “Đương nhiên, chỉ là nói đùa thôi.”
Đường Mạn cười, đương nhiên chỉ là nói đùa, anh là một tổnggiám đốc tiếp thị của một công ty đa quốc gia, cho nên nghiệp vụ tuyệt đốikhông chỉ là ký tên trên văn kiện mà thôi, tổng thể trong giới này, ngồi ở bêncạnh bàn ăn giống y như cái thùng cơm, vui chơi giải trí cùng một đống kẻ bấttài, phải triệt để biến mình thành một thùng cơm.
Đường Mạn chú ý nụ cười của anh, rất nhạt, nhưng cũng rất ấmáp, rất tao nhã, anh có khí chất vô cùng, loại cảm giác này giống cái gì nhỉ?Giống như, à giống như bạn đang ở mùa đông, đi đến KFC mua một ly nước Pepsi cóđá, bên ngoài tiết trời lạnh giá như vậy, hệ thống sưởi bên trong lại ấm áp, dướisự chênh lệch nhiệt độ đó, độ lạnh của Pepsi từ từ giảm xuống ở trong miệng củabạn, đầu tiên là lành lạnh, sau đó, theo khoang miệng chảy xuống cổ họng, chảyvào dạ dày, dần dần, ấm lên, cảm giác rất thích thú.
Ở trước mặt anh, Đường Mạn hệt như một con cừu non không biếtchuyện đời, chỉ biết hỏi một số vấn đề ngu ngốc.
Vì thế, cô liền bắt đầu một số vần đề nhàm chán khiến ngườikhác vô cùng kinh ngạc.
“Tổnggiám đốc Lý, bình thường anh thích môn thể thao nào?”
“Tôithích chơi bowling.”
“Tạisao vậy?”
“Bởivì chơi bowling có thể duy trì vóc dáng, phụ nữ đều ghét đàn ông bụng phệ mà.”
“Vậyhàng năm lãnh đạo cao cấp có được dùng ngày nghỉ phép không, hoặc là du lịch nướcngoài và …v.v…?”
“Mangtiếng là nghỉ phép nhưng thật ra chỉ có vài ngày, hơn nữa dường như chưa bao giờđược du lịch nước ngoài. Bây giờ nền kinh tế còn đang khủng hoảng, hơn nữa mấygia đình bản địa giàu có cũng không thấy có dư lương thực nữa là.”
“Tôinghe nói công ty lớn như của các anh, một năm đều có tiền lương tháng 14.”
Anh cười ha ha, “Đường Mạn, cô đáng yêu thật đó, tuy rằngcông ty chúng tôi có chi nhánh ở Trung Quốc, nhưng đừng quên, tuy rằng hiện tạinó đóng trụ sở ở nước xã hội chủ nghĩa, nhưng bản chất vẫn là nước tư bản chủnghĩa.”
Đường Mạn cũng cười, cô cảm thấy vấn đề của mình hỏi hơi tẻnhạt, điều làm người khác cảm kích là anh không thấy phiền, ngược lại còn kiênnhẫn, tốt bụng giải thích, cũng giống như một giáo sư nghiêm túc, viết đề bàitrên bảng, nhưng bên dưới chỉ có một sinh viên, anh vẫn giảng giải nghiêm túcvà tận tình như trước.
Có qua có lại, anh cũng hỏi Đường Mạn một số câu, thế nhưngcũng là mấy câu hỏi ngốc nghếch.
“ĐườngMạn, trước đây cô có đưa mảnh giấy nhỏ cho bạn nam học chung không?”
Đường Mạn mạnh dạn trả lời, “Có, lần đầu tiên tôi thích mộtbạn nam ngồi bên cạnh, cố lấy hết can đảm gửi giấy cho cậu ta, kết quả bị côgiáo bắt được.”
Anh mỉm cười, “Cô giáo có khẻ tay cô không?”
“Khôngcó, cô giáo là một phụ nữ 40 tuổi, cô nhặt tờ giấy lên xem, lớn tiếng nói, ĐườngMạn, em vào lớp thì lơ đễnh, vì để trừng phạt em, cô sẽ đọc lớn nội dung trongtờ giấy này, để xem em còn dám lơ đễnh trong giờ học nữa hay không.”
“Côgiáo tàn nhẫn như vậy à?”
“Lúcấy tôi sợ đến nỗi mặt trắng bệch, kết quả cô giáo đọc lớn lên, Mạc Kính Văn, bạncầm bài tập toán của tôi mà chép nè.”
Lý Khải Văn thật tò mò: “Cô thực sự viết như vậy sao?”
Đường Mạn cười, “Thật ra tôi viết là, Mạc Kính Văn, mìnhthích cậu.”
Hai người đều cười rộ lên.
Đều là những vấn đề nhỏ chẳng đi đến đâu, nhưng anh một câutôi một câu, những chuyện vụn vặt này, hai người lại có thể tán gẫu liên miênsuốt 2 tiếng đồng hồ.
Anh bỗng nhớ ra gì đó, thử hỏi dò: “Ngày đó về nhà, chồng côkhông hỏi cô cái gì sao?”