“Gặp Xuân” được xúc tiến chuẩn bị, tiếng nghị luận trên mạng cũng không dứt.
Có rất nhiều sự mong đợi, nhưng không khỏi khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối.
[Nếu năm năm qua bọn họ không tách ra là được rồi, không biết có thể hợp tác với nhau bao nhiêu tác phẩm.]
[Có chút tiếc nuối vì Âm Dạ đã lãng phí vài năm, mấy năm qua, nếu đều hợp tác với anh ấy quay phim, vậy thì có hơi khó tưởng tượng là hiện tại sẽ là hình dáng gì.]
[Năm năm, tận năm năm! Đau lòng thật đấy.]
Nhưng vào lúc này, có một ẩn danh cư dân mạng nhảy ra nói:
“Không nhất định toàn là tiếc nuối”
“Năm năm qua, bọn họ đều đang trưởng thành, anh ấy đi từng bước một trở nên tốt hơn, cô ấy cũng vậy, bản thân một người một ngựa xông pha đến hôm nay”
“Lúc tách ra, bọn họ chẳng qua là đều là người mới”
“Mà hiện tại, một người là đạo diễn nổi danh, một người là nữ đại minh tinh có vô số người hâm mộ, ba bộ phim đã để cho cô ấy ngồi vững vàng ở trên vị trí, vô số người ôm mong đợi đối với bộ phim kế tiếp của cô ấy”
“Bọn họ gặp nhau là sóng vai.”
Không ít người đều rung động bởi đoạn lời nói này.
Bọn họ cũng không còn là bọn họ của quá khứ, bọn họ xa nhau lúc chưa trưởng thành, mỗi người cố gắng, giờ đây lại tương phùng tại đỉnh cao, bọn họ gặp nhau là sóng vai.
Hình như không cảm thấy tiếc nuối như vậy nữa.
Bọn họ đều đang than thở cho đoạn lời nói này.
/
Bởi vì còn mấy nhân vật chưa được quyết định, cho nên mấy ngày qua, Văn Yến tranh thủ tiến hành phỏng vấn.
Đến thời gian ăn trưa, Lương Âm Dạ gửi tin nhắn cho anh: [Nhớ anh 3 tiếng đồng hồ.]
Chín giờ anh ra cửa, bây giờ là mười hai giờ.
Vì vậy, nhân viên công tác trơ mắt nhìn biểu cảm của anh bỗng nhiên nhẹ nhàng, không biết là nhìn thấy tin gì mà bỗng nhiên cong khóe môi. Sau đó, anh đưa đồ vật trong tay cho Tiểu Trì trước, rồi ra ngoài gọi điện thoại.
Tiểu Trì kiểm tra mấy người phỏng vấn, có một người khá đặc thù, là người trong công ty cũ bên chị Dạ. Nhưng sao cậu ấy nhớ là hình như không có người này ta? Liệu có phải tìm mối quan hệ rồi chui vào từ lúc nào rồi không?
Người nào đó nói nhớ anh xong, nhưng cuộc gọi anh gọi đi suýt tự động cúp.
Lương Âm Dạ vội vàng nghe máy, anh hỏi: “Đang làm gì?”
“À, đang cho bé Trăng phơi bụng?” Chủ yếu là cô ôm nó phơi nắng.
Trong đầu anh đã tưởng tượng ra hình ảnh kia. Cô lười biếng nằm trên ghế tựa, làn váy lay động lướt qua mắt cá chân trắng nõn, con mèo kia nằm trong lòng cô, bị cô sờ bụng, mặt đầy thỏa mãn.
Lòng ghen tỵ cũng bành trướng cực điểm vào một khắc kia.
Anh bỗng nhiên rất muốn để cho tay cô cũng sờ vào người mình. Sờ tới sờ lui giống như sờ con mèo kia.
Ánh mắt anh sâu đậm hơn.
Lương Âm Dạ thấy anh đột nhiên yên tĩnh, còn đang nghi ngờ: “Sao thế?”
Anh chỉ nói: “Không có. Buổi chiều muốn làm gì? Anh về sớm một chút có được không?”
“Đường Vi sẽ dẫn con trai cô ấy đến chơi.” Cô muốn bảo anh không cần lo lắng về cô, nhưng anh không hề nhận được tín hiệu này, hoặc là nói từ chối tiếp thu tín hiệu này: “Vậy anh về sớm một chút.”
Hiện trường bên này lại bắt đầu bận rộn, rất nhanh có người tới gọi anh, anh trả lời, lại đè thấp giọng nói với cô: “Kêu chồng đi.”
Lương Âm Dạ: “?”
Cô chậm chạp không nói chuyện, anh dụ dỗ: “Giống tối hôm qua.”
Lương Âm Dạ cúp điện thoại nhanh như bay.
Còn có vẻ như kiếp này cũng không muốn nghe máy nữa.
Cúp điện thoại xong, anh cũng không lập tức quay về, mà đứng ở bên cửa sổ một lát mới đi về.
Một nhân vật đã được quyết định, hiện tại còn nhân vật cuối cùng.
Lúc lật xem sơ yếu lý lịch của Địch Nguyệt, Văn Yến nhìn Tiểu Trì. Tiểu Trì lắc đầu, bày tỏ lúc trước quả thật không có sắp xếp này
Anh không nói chuyện, chỉ đọc sơ một ít tài liệu của cô ta. Phía trên có mấy bộ phim, là tác phẩm Lương Âm Dạ từng đóng, chỉ là trong quá trình quay phim, không ít lần truyền ra các loại tin đồn không tốt là cô ta cướp cảnh quay.
Đến lượt Địch Nguyệt, cô ta diễn thử đoạn phim một lần. Cô ta cảm giác bản thân phát huy còn ổn, nhưng Văn Yến đã giơ tay ra hiệu cô ta có thể đi ra ngoài.
Nụ cười trên gương mặt Địch Nguyệt cứng đờ, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Là đi ra ngoài chờ thông báo à?”
Văn Yến vốn cúi đầu xem tài liệu, ngẩng đầu nhìn cô ta: “Cô có thể về rồi.”
… Đây chính là ý tứ cô ta không được chọn.
Địch Nguyệt nhíu mày, cô ta há miệng, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng Văn Yến đã đang đọc tài liệu của vị kế tiếp.
Dường như cô ta đột nhiên quyết định chủ ý gì đó, hỏi: “Đạo diễn Văn. Anh có ý kiến gì với tôi phải không?”
Ánh mắt của cô gái trong trẻo, tràn đầy lực lượng giống như muốn tuyên chiến với cường quyền.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng ở trong sân danh lợi, không khỏi có vẻ quá ngây thơ, không biết điều.
Văn Yến đóng văn kiện trong tay, lạnh nhạt nói: “Sao hỏi vậy?”
“Có phải bởi vì mối quan hệ với Lương Âm Dạ, cho nên anh không thích tôi, mặc kệ tôi diễn như thế nào đi nữa, hôm nay anh đều không nhận tôi?”
Ai cũng không ngờ người này nói chuyện thẳng thắn như vậy, sau một lúc, thần kinh của những người khác cũng căng thẳng. Cũng có người lén lút nhìn sắc mặt của Văn Yến.
Từ đầu đến cuối, chuyện giữa Văn Yến và Lương Âm Dạ không có một lời giải thích và công khai rõ ràng, mà trái lại, cô ta to gan, trực tiếp nhắc đến Lương Âm Dạ trước mặt người trong cuộc.
Có người cũng đang lo lắng anh sẽ nổi điên ngay tại chỗ.
Nhưng còn ổn, cảm xúc của anh còn coi như là ổn định, không hề nhìn thấy vẻ tức tối vì bị đâm thủng, chỉ nhàn nhạt nói: “Có gì ý kiến, cô có thể nói hết ra đi.”
Nếu anh đã nói như vậy, Địch Nguyệt cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi: “Anh dám nói Lương Âm Dạ tham gia đóng vai nữ chính này là công bằng? Là cô ta thật sự phối hợp, hay là bởi vì giữa mối quan hệ giữa các anh? Cô ta cũng chỉ đi cánh cửa sau mang tên là anh để tiến vào?”
Tiểu Trì không ngờ Văn Yến khách sáo một chút, cô ta đúng là nói một hơi cho hết ý kiến. Ngay cả cậu ấy cũng sững sờ.
Văn Yến chỉ cúi đầu cười cười: “Cô ấy là diễn viên tôi tranh thủ rất lâu rồi, thích hợp nhân vật này nhất, có vấn đề gì không?”
Có, có rất nhiều vấn đề.
Địch Nguyệt vẫn không để bụng.
“Cô ấy thật sự thích hợp, cô ấy có thể diễn Phùng Xuân tốt.” Giọng của anh bình tĩnh: “Căn cứ thực lực, cô không bằng cô ấy. Cho dù là đi cửa sau, hôm nay chẳng lẽ cô không đi cửa sau? Nếu là không, sao sơ yếu lý lịch của cô đột nhiên xuất hiện trong tay tôi. Cho dù các cô đều đi cửa sau, cô đi cũng không bằng cô ấy. Thực lực không sánh bằng, đi cửa sau nhờ quan hệ cũng không sánh nổi… Cho nên cô còn ở đây thảo luận cái gì với tôi?”
Đầu ngón tay anh gõ nhẹ bàn, nâng tầm mắt nhìn sang, khó ngăn cản phần uy áp kia. Tầng tầng cảm giác bị áp bách thúc ép mà đến.
Địch Nguyệt bấm mạnh vào lòng bàn tay, muốn phản bác, nhưng không tìm được nửa câu nào để nói.
Cô ta bị anh hỏi mà á khẩu không trả lời được, chỉ nghẹn đỏ mặt.
Vào khoảnh khắc đó, bị làm nhục tan tác tơi bời.
Mỗi một vấn đề cô ta vừa nói đều trực tiếp bị bài xích đáp trả.
Mà Văn Yến đã ra hiệu cho Tiểu Trì dẫn người rời đi, không muốn nhiều lời. Mặc kệ anh có lòng riêng hay không, người này cũng không qua được phỏng vấn của anh, không vào đoàn của anh được.
Trong lòng Tiểu Trì còn đang giật mình. Cảnh tượng vừa rồi của anh thật sự là quá đẹp trai.
Vài câu chất vấn kia đâm rất sâu vào tim, rất nhẫn tâm.
… Thực lực không sánh bằng, đi cửa sau nhờ quan hệ cũng không sánh nổi.
Chẹp.
Nói anh không làm chỗ dựa cho chị ấy thì cũng không ai tin.
Cú vả mặt này vang thật đấy.
Tự có người cưỡng ép đưa Địch Nguyệt đi, không cho cô ta làm loạn trật tự nữa, phỏng vấn tiếp tục được tiến hành.
Nhân viên công tác ngầm đồn chuyện này, nói là lúc Địch Nguyệt bị đưa đi thì sắc mặt xanh mét.
Chờ tìm được diễn viên mong muốn, phỏng vấn hôm nay gần kết thúc.
Tiểu Trì đến báo cáo công việc với Văn Yến.
Trong khoảng thời gian này, video bị tung ra, cô ấy không trả lời, anh chia sẻ tin tức “Gặp Xuân” công khai, lại có thêm một quả lựu đạn có sức nặng, cô vẫn không trả lời... Từng chuyện đã qua, người trong phòng làm việc Lương Âm Dạ sắp bận bịu muốn ngất xỉu.
May mà, thời gian trôi qua, sự việc bị ném sang bên kia đông lạnh, không ai chọc vào nữa, chuyện này coi như bắt đầu hạ nhiệt.
Tiểu Trì vừa giao tiếp với bọn họ, biết bên kia hỗn loạn, cũng không tiện nói bên này của mình rảnh rỗi hơn rất nhiều.
Thậm chí, cậu ấy còn biết không ít chuyện mà bọn họ không biết.
Ví dụ như, thợ săn ảnh đến báo giá với Văn Yến, đã bàn giá cả, đã cho Văn Yến cơ hội, để anh bỏ tiền mua về sự thái bình. Tất nhiên, ra giá cũng cao ngất ngưởng.
Tiểu Trì cho rằng Văn Yến sẽ mua chúng, đắt một chút thì đắt một chút, khả năng không mua là không lớn.
Nhưng cậu ấy không ngờ Văn Yến mua thì mua rồi, nhưng không mua hết...
Làm Tiểu Trì trợn mắt há mồm.
Văn Yến xem video xong, thương lượng một chút, chỉ mua phần phía sau, ước chừng có một nửa thời lượng video, phần phía trước thì anh không quan tâm.
Cho ra lý do là: đắt quá.
Đừng nói thợ săn ảnh, Tiểu Trì cũng câm nín.
Ừ... Lý do rất là chân thành.
Sau đó, thợ săn ảnh cũng không khách sáo với anh, anh mua đứt thì cho anh, anh không mua đứt, vậy thì mặc cho bọn họ xử trí.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bọn họ tìm một thời cơ thích hợp để tung tin, quả nhiên, như thả một quả bom vào mặt biển, trực tiếp kích động luồng sóng cao vạn trượng.
Giật mình thì giật mình, nhưng Tiểu Trì luôn cảm thấy hình như mọi chuyện đều đang bị anh nắm trong bàn tay.
Chẳng qua là nghĩ thì cũng biết, bây giờ anh Văn còn có thể ở lại chỗ của chị Dạ, còn chưa bị đánh đuổi, vậy chị Dạ nhất định là không biết chuyện này.
Nên Tiểu Trì báo cáo rất cặn kẽ, rất sợ sót mất chi tiết gì ảnh hưởng đến quyết định của anh.
Ở trong mắt Tiểu Trì, Văn Yến là người làm chuyện lớn.
Văn Yến nhàn nhạt trả lời, ra hiệu cho cậu ấy theo dõi, nếu đoàn đội bên kia của cô cần giúp gì, thì giúp một tay.
Tiểu Trì: “Hiểu ạ!”
Điều này còn cần dặn dò? Cho dù không nói, cậu ấy cũng biết đó là bà chủ, đều là người nhà của nhau.
Văn Yến dặn dò đôi câu, nhìn qua hiện trường: “Còn lại do cậu xử lý.”
Anh đứng dậy về nhà.
Người trước kia sắp xem chỗ làm việc làm nhà, thường xuyên làm việc đến đêm khuya rồi ngủ ở chỗ này, hiện tại còn chưa tới lúc tan làm mà đã vội vã chạy về. Thay đổi đó lớn đến mức không cần nói.
Người lập gia đình là khác bọt hẳn ha?
Lúc Văn Yến về đến nhà, còn chưa mở cửa mà đã nghe thấy náo nhiệt ở bên trong.
Tưởng Tử Hàng một tiếng mẹ, cũng không biết đang gọi ai.
Anh mở cửa đi vào, nhìn thấy đứa con trai của Đường Vi trong truyền thuyết, người lần trước nói chuyện điện thoại với anh.
Là một đứa bé trai nhìn cũng rất lanh lợi.
Chẳng qua là không giống Đường Vi.
Tưởng Tử Hàng không biết anh, tò mò nhìn Lương Âm Dạ.
Nhưng Văn Yến không cần Lương Âm Dạ giúp giới thiệu, bản thân nhìn Tưởng Tử Hàng nói: “Con gọi cô ấy là gì?”
Anh chỉ vào Lương Âm Dạ.
Tưởng Tử Hàng đảo tròng mắt một vòng: “Mẹ!”
Anh khẽ cười: “Vậy chú là ba con.”
Tất cả mọi người: “...”
Tưởng Tử Hàng méo miệng, rõ ràng cũng không vui.
Lương Âm Dạ kéo kéo anh, khổ cực nín cười: “Anh đừng bắt nạt trẻ con.”
Nhưng Văn Yến còn cảm thấy chuyện này còn được, hỏi cậu bé: “Con muốn gọi ba không?”
Tưởng Tử Hàng: “... Không.”
Đường Vi cũng không ngờ sẽ gặp một người trị được Tưởng Tử Hàng, cô ấy nói với Tưởng Tử Hàng: “Lần sau xem con còn dám gọi bậy bạ hay không nhé?”
Cô ấy đến thương lượng chuyện Lương Âm Dạ vào đoàn phim điện ảnh. Dù sao thì cách lần trước Lương Âm Dạ phát bệnh mới hơn một tháng, cô ấy có chút không quá yên tâm trạng thái của Lương Âm Dạ.
Muốn nói nếu như không được, thì công việc này trước hết...
Văn Yến nhận tiếp lời cô ấy: “Cô yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ, bộ phim này rất thích hợp cô ấy. Vả lại, đến lúc đó có tôi, tình huống không đúng thì tôi cũng sẽ kêu ngừng.”
Có lời nói này của anh, Đường Vi không có gì đáng lo nữa, cô ấy đi dọn dẹp hành lý cho Lương Âm Dạ.
Bị Văn Yến giơ tay ngăn lại, dường như anh còn có lời gì còn chưa nói xong.
Trong con ngươi Đường Vi là vẻ nghi ngờ.
Văn Yến ho nhẹ một tiếng, cùng cô ấy đi sang một bên, đè thấp giọng hỏi: “Cô nói xem, liệu có khả năng nào mà nghệ sĩ dưới trướng sinh con, vì giải quyết tất cả phiền phức mà người quản lý nhận đứa con đó dưới danh nghĩa của mình không?”
Ban đầu Đường Vi còn cho rằng anh đang trò chuyện với mình về tình huống trong giới, suy tính rồi nói: “Chắc là có nhỉ? Nhưng hình như không cần thiết, dù sao thì có rất nhiều phương thức xử lý, phương thức này trông có vẻ có chút vụng về.”
Văn Yến nhìn lên, nhìn cô ấy mấy giây thật sâu: “Nói cũng phải.”
Đường Vi không suy nghĩ nhiều, dọn dẹp một chút hành lý cho Lương Âm Dạ trước.
Nhưng trong lúc dọn dẹp, đột nhiên nghĩ đến…
Đừng nói anh đang nói mình và Lương Âm Dạ còn có Tưởng Tử Hàng nữa nha!
Gương mặt cô ấy đỏ lên, sao anh còn đang nghi ngờ? Cô ấy còn cho rằng lần trước Dạ Dạ giải thích chuyện này với anh xong là kết thúc rồi.
Đường Vi nhìn ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Văn Yến ngồi xổm nói chuyện với Tưởng Tử Hàng, không biết đang nói cái gì mà vẻ mặt còn khá dịu dàng.
Lương Âm Dạ đi vào nhà bếp bưng đĩa trái cây ra, nghe thấy anh hỏi đứa bé: “Vì sao gọi cô ấy là mẹ mà không gọi chú là ba?”
Tưởng Tử Hàng đúng là rất nghiêm túc suy tính vấn đề này, không cẩn thận đã bị anh dẫn vào bẫy, không đề phòng mà thử dò xét nói: “Vậy... ba ơi?”
Trong mắt Văn Yến nhuộm cười, sờ đầu cậu bé, rất có ý định khen thưởng.
Biểu cảm Tưởng Tử Hàng có chút xoắn xuýt, rất hiển nhiên, vẫn còn đang suy tư rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
Lương Âm Dạ: “...”
Cô đi ôm bé Trăng qua, nhét vào trong lòng anh, đè thấp giọng cảnh cáo anh: “Đây mới là con anh, đừng nhận bừa.”