Dây Dưa Với Đêm Xuân

Chương 75



Lương Âm Dạ vốn muốn tránh né một chút, ít nhất là trong khoảng thời gian này, không muốn ra cửa, vẫn ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh là được.

Nhưng không ngờ một nhãn hàng đại diện cần cô lập tức đến thành phố Vân để xử lý công việc.

Đi rồi quay về thì chỉ cần hai ngày, không gọi là công việc phiền toái, cho nên Đường Vi mới có thể nói ở trước mặt cô.

Lúc này cô và đoàn người lên đường, lên đường ra sân bay thành phố Thân.

Mà lúc này, cách lần trước cô lộ diện đã là hơn một tháng. Trong khoảng thời gian dài như vậy, cô luôn ở nhà dưỡng bệnh, không có bất cứ hành trình nào.

Lần này cô cũng khiêm tốn xuất hành, mang theo ý tưởng không gây chú ý thì sẽ không gây chú ý. Nhưng gần đây, độ nổi tiếng của cô quá cao, vừa mới tới sân bay thì bị nhận ra rồi.

Mấy người Đường Vi che chở cô đi vào trong, sau lưng cô truyền đến từng đợt tiếng nói… Lần này, người hâm mộ bao vây cô hình như không phải nhóm người trước kia, hoặc là cùng một nhóm, nhưng khẩu hiệu và tiếng hô đã không giống nhau nữa:

“Dạ Dạ! Cho anh ấy danh phận đi! Em mau chịu trách nhiệm đi!”

“Sao em có thể kéo quần bỏ chạy hả? Mau cho anh ấy danh phận đi! Chúng ta là trẻ ngoan đấy!”

“Cho Văn Yến danh phận đi, cũng đến mức này rồi, em cứ thừa nhận đi!”

Trong lúc đó, còn kèm theo một vài câu hỏi hỏi về phim mới, nhưng cũng không rời bỏ chủ đề về anh ấy, bọn họ đều đang dò hỏi bọn họ một lần nữa hợp tác với nhau là thật hay giả.

Vành nón mũ lưỡi trai của Lương Âm Dạ càng đè càng thấp, giống như không nghe thấy, nhưng bước chân rõ ràng gấp gáp hơn, cô vội vã đi vào trong.

Có người qua đường quay được cảnh tượng này rồi đăng lên mạng…

Bóng lưng của cô có mấy phần mất tự nhiên, giống như hoảng hốt chạy trốn.

Cư dân mạng buồn cười không thôi, tội danh “kéo quần lên là bỏ chạy” bị ấn trên người của phụ nữ thì đúng là hiếm thấy, còn là một nữ đại minh tinh nữa chứ.

Trong video, Lương Âm Dạ là bị người hâm mộ ép bỏ đi, người qua đường nhìn mà cũng muốn thương xót.

Mặc dù hot search bị lấy xuống, nhưng chuyện này không dễ dàng trôi qua như vậy, về video kia, bọn họ đều đang chờ đợi một câu trả lời. Mà vất vả lắm mời chờ được một người trong cuộc xuất hiện, bọn họ còn không đuổi theo sao?

Dáng vẻ thúc giục đòi danh phận, người không biết thì cho rằng là Văn Yến tự mình đi đòi.

Toàn bộ hành trình Lương Âm Dạ đều là bất chấp, vất vả lắm mới được thanh tịnh, cô ngồi liệt trên chỗ ngồi, như thể vừa chạy điền kinh xong.

Đào Đào đưa nước cho cô, quạt gió giúp cô. Sao cảm giác chị gái của cô ấy... chật vật thế nhỉ?

Video Lương Âm Dạ vừa ở trong sân bay rất nhanh xuất hiện trên hot search, dẫn tới vô số người xem.

Tất nhiên Văn Yến không thể nào không nhìn thấy nó.

Mà chuyện này còn lâu mới kết thúc.

Buổi tối ngày thứ hai, Lương Âm Dạ quay lại thành phố Thân.

Lần này, nhiều người chờ ở trong sân bay hơn.

Còn chưa đi ra, cô đã tràn đầy cảm giác nguy cơ, quả nhiên, vừa đi ra ngoài, cô gần như bị người ta vây quanh, suýt nữa khó đi về được.

Lúc cô và nhóm Đường Vi bị đám người khổng lồ ép cho dừng bước chân, bỗng nhiên có người trong đám người la lên: “Văn Yến đăng Weibo rồi! Anh ấy công khai rồi!”

Trong lòng Lương Âm Dạ giật mình.

Đường Vi và nhóm Đào Đào phản xạ có điều kiện nhìn cô… Nhưng cô cũng không biết gì cả.

Đám người cũng cả kinh, không ít người rối rít bấm điện thoại di động, bấm vào Weibo xem, tốc độ tay nhanh như bay.

Nắm lấy cơ hội này, nhóm Đường Vi nhanh chóng dẫn cô rời đi. Thiếu đi đám người cản trở, bọn họ vô cùng thuận lợi đi ra ngoài.

Mà lên xe xong, phản ứng đầu tiên của Lương Âm Dạ cũng là mở Weibo ra xem.

… Quả nhiên anh đăng một bài Weibo mới.

Lúc nhìn thấy rõ chữ, con ngươi của cô hơi co lại.

Văn Yến V:

[Tình cảm thì có gì đáng nói?

Tình yêu tự có ý trời.

Có là may mắn của tôi, mất là vận mệnh của tôi.]

Có mấy phần ngông cuồng, nhưng lực công kích lại mãnh liệt như vậy.

Đầu ngón tay Lương Âm Dạ cầm điện thoại di động chậm chạp nắm mạnh hơn, đến khi trắng bệch.

Môi cô mím chặt, hốc mắt bỗng nhiên bị kích thích, hốc mắt ngấn nước.

Nhìn chằm chằm ba hàng chữ này, rất lâu cũng không dời ánh mắt được.

Đào Đào nhìn thấy Weibo này thì cũng cả kinh, rồi lại nhìn cô, phát hiện bàn tay cô cầm điện thoại di động đang khẽ run.

Tất cả mọi người đều bị chấn động bởi bài tỏ tình công khai này.

Nhưng bọn họ không quấy rầy cô, để lại cho cô một không gian yên tĩnh để xoa dịu cảm xúc.

Tất cả mọi người không thể tưởng tượng được lắm.

Phải là tình yêu như thế nào thì mới có thể móc nối với “vận mệnh”.

Mới có thể khiến anh nói ra lời nói “có là may mắn của tôi, mất là vận mệnh của tôi” như vậy.

Anh phải yêu đến mức nào đây?

Hai ngày qua, Văn Yến và Lương Âm Dạ chịu đủ chú ý, bài Weibo này tất nhiên hỏa tốc bị chú ý tới, mười mấy phút thời gian như vậy, khu bình luận đã sớm hiện ra vô số bình luận.

Đăng Weibo xong, nửa tiếng sau, anh nhắn lại một bình luận trong số đó.

… Bình luận kia hỏi sao anh đột nhiên đăng lời nói này, anh trả lời lại: [Có cảm hứng với Gặp Xuân.]

Rõ ràng toàn bộ khu bình luận đều đang kêu gào đòi anh công bố, ngay cả nhiệt độ từ khóa anh công khai cũng đang cấp tốc leo lên cao, nhưng cố tình không biết anh tìm được bình luận này từ đâu ra, hơn nữa còn phản hồi bằng nội dung như vậy. Mỗi một chữ của mấy chữ này đều viết là “giấu đầu lòi đuôi”.

Anh giải thích rồi, nhưng không ai tin.

… Anh nói chuyện của anh đi, chúng em không nghe, được rồi, truyền xuống đi, anh ấy công khai rồi!

Ai cũng có thể nhìn ra được đây rõ ràng chính là lời nói anh nói cho cô nghe.

Rõ ràng chính là anh tỏ tình với cô.

Vả lại, rõ ràng cũng bởi vì Lương Âm Dạ bị chặn lại ở trong sân bay, bị người hâm mộ đuổi theo, anh không nhìn nổi hình ảnh đó, cho nên đi ra để hấp dẫn chiến hỏa. Cũng là cảnh cáo tất cả người đang đuổi theo cô, bảo bọn họ đừng làm khó cô nữa.

Làm gì có nửa phần liên quan gì đến lời giải thích của anh?

Nhưng một chiêu này của anh cũng thật sự có hiệu lực, thoáng áp chế hỏa lực đang ập về phía cô.

… Anh đăng Weibo là khó tránh khỏi lại dấy lên một trận hỗn loạn.

Người bên phía anh và đoàn đội của Lương Âm Dạ kết nối mà xử lý, Tiểu Trì chịu trách nhiệm. Văn Yến dặn dò vài câu rồi cầm áo khoác đi về.

Từ sau khi video bị tuồn ra, có thể nói phòng làm việc Lương Âm Dạ bên kia là tình cảnh binh hoang mã loạn, mà bọn họ không biết từ lúc vừa bắt đầu, nhân viên công tác của Văn Yến đã rất thành thạo, không hoảng hốt một chút nào, đặt trọng tâm chủ yếu vào công việc liên quan đến “Gặp Xuân” vừa được công bố.

Tới gần lúc mở máy, công việc của các dự án rườm rà, cũng đang tăng nhanh nhịp chân để xử lý.

/

Lương Âm Dạ về đến nhà, nhấn chuông cửa.

Văn Yến còn tưởng là ai, nhìn thấy là cô xong, khóe môi cong lên: “Sao không tự đi vào?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lương Âm Dạ ngưng mắt nhìn vào mắt anh, không nói chuyện, chỉ tiến lên một bước, nhào vào lòng anh. Anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhón chân lên, dán lên môi mỏng của anh, cánh tay mảnh khảnh vòng ở cổ anh.

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt.

Từ vừa rồi đến hiện tại, trái tim phiêu bạt đáng sợ rốt cuộc cũng có được chỗ dựa.

Văn Yến không nghĩ tới cô chỉ đi ra ngoài một ngày, lúc trở về đã cho anh bất ngờ như vậy.

Anh ôm eo cô, dẫn người vào lòng mình, hạ tầm mắt nhìn cô: “Sao thế?”

Hơi thở nóng bỏng của anh lướt qua bên gáy.

Cô lắc đầu, giọng nói buồn bã: “Chỉ cảm thấy em có lỗi với anh quá.”

Bài Weibo của anh hiển nhiên cũng cảm động cô.

Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào eo cô, anh nhướng mày, giống như đang hỏi.. Cho nên, sao nữa?

Mà cô giống như hạ quyết tâm gì đó, tiếp tục dán đến hôn anh, giống như mèo nhỏ đang mời mọc để được cưng chiều.

Trên dưới cả người Văn Yến đứng thẳng, mi mắt dính ý cười.

… Đây là bồi thường?

Cô cũng không biết nên đền bù thế nào, nên đã nghĩ ra phương pháp vừa vụng về nhưng lại vừa... hiệu quả.

Cô chôn ở trong lòng anh, nhỏ giọng nói: “Văn Yến, anh cho em thêm một chút thời gian nữa.”

Anh khó chịu nói: “Xem biểu hiện của em.”

Lương Âm Dạ chớp mắt, cô hiểu rồi.

Cô đang bất an, ngột ngạt buồn bực, vụng về không tìm được phương hướng, mà anh đúng lúc chỉ điểm một con đường cho cô.

Đôi mắt cô sáng lên, tiếp tục chủ động hôn anh như vừa nãy.

Nụ hôn rơi trên tóc mai và bên tai, tóc mai hai người quấn quýt nhau.

Đầu lưỡi bị anh ngăn chặn, động tác của anh dần dần nặng nề, quyền chủ động còn chưa dừng lại được một lúc ở trong tay cô, cũng đã bị đoạt đi.

“Tứ Tứ ngốc.” Anh thở dài, lại nói nhỏ: “Anh không nói đùa.”

Lúc cô ngẩn ra, bàn tay anh nắm eo cô thu chặt, khàn giọng gằn từng chữ bên tai cô: “Có là may mắn của anh, mất là vận mệnh của anh.”

Tuy giọng nói trầm thấp, nhưng nói năng có khí phách.

Linh hồn cô đều đang bị chấn động.

Lúc hôn môi, một giọt lệ trượt từ khóe mắt xuống.

Sao em nỡ lòng để anh đánh mất nó được.

/

Căn bệnh của Lương Âm Dạ chuyển biến tốt hơn rất nhiều, trạng thái đang tốt hơn, lúc rảnh rỗi thì đều cùng anh ở nhà.

Bọn họ giống như ngăn cách tuyệt đối với thế giới, cùng ở một chốn đào nguyên, tuỳ tiện đắm chìm ở bên này, quấn quýt thân mật.

Có lúc sẽ tìm việc làm, có lúc không có chuyện gì làm thì chỉ ở trong nhà. Như hôm đó, cô vừa về nhà đã nói vậy, vô cùng ngoan ngoãn nghe theo lời anh.

Tạm thời không cho anh danh phận ở bên ngoài được, vậy cô sẽ đền bù anh lúc không có ai.

Ngược lại thì người nào đó vô cùng vui vẻ.

Anh biết cô không đi về phía trước được, nên không ép cô, đổi cách nói khác. Về chuyện giữa bọn họ, trong lòng bọn họ tự hiểu rõ.

Chỉ là người ngoài không biết, nên âm thanh đòi danh phận giúp anh vẫn thay nhau vang lên. May mà cô không ra ngoài nữa, tạm thời không nghe thấy, chờ thêm khoảng thời gian nữa, mấy tiếng gào này cũng tan đi.

Bởi vì cô đi ra ngoài, bé Trăng bị Hà Chiêu Vân mang về nhà, mà hình như Hà Chiêu Vân bị chuyện gì đó vướng bận, hôm nay không thể đến đây. Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát, chuẩn bị trở về một chuyến, đi đón bé Trăng, nhân tiện lấy một số thứ.

Cô đã rất lâu không về nhà, trong thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, mà cô cùng bọn họ cãi nhau xong, cũng luôn không có thời gian đến để thu dọn đồ cô rồi mang đi. Một lần nữa bước vào cửa nhà, ngỡ như cách một đời.

Người giúp việc cũ trong nhà từ xa nhìn thấy cô, vội vàng chạy đến: “Nhị tiểu thư, cô về rồi?”

Cô nhẹ nhàng gật đầu, trên gương mặt để lộ vẻ cười.

… Cô không phải một người tùy tiện nổi giận với người ngoài, người có mâu thuẫn với cô không phải bọn họ, cô sẽ không giận bừa.

“Nếu cô nói trước một tiếng, không biết ông bà sẽ vui cỡ nào nữa. Bọn họ đi công ty cả rồi, hiện tại trong nhà không có ai.”

“Tôi về lấy một số thứ thôi, đón bé Trăng luôn.”

“À… Cô đi làm việc trước, tôi đi tìm nó, có người chuyên môn chăm sóc nó.” Người giúp việc cũ xoay người đi tìm mèo.

Lương Âm Dạ đi đến phòng sách.

Trong lúc nhàn rỗi, cô nhớ đến truyện tranh mà bọn họ đề cập đến lúc trả lời câu hỏi của chương trình giải trí, bỗng nhiên rất nhớ chúng, muốn mang về chỗ ở của mình, có rảnh thì xem thử.

Cô không biết đúng lúc này Lương Tuấn cũng về nhà, xe dừng ở cửa nhà.

Lương Âm Dạ nhìn hoàn cảnh quen thuộc, ánh mắt cô đi xuống, rơi vào tầng dưới cùng của kệ sách, hơi cong môi.

Chúng nó còn ở đây.

Giống như chưa từng bị phát hiện, còn yên lặng nằm ở đó.

Rất nhiều ký ức thanh xuân bị đánh thức, cô có chút xúc động.

Đi tới trước kệ sách, cô ngồi xổm xuống, lấy hết số truyện tranh ở tầng dưới cùng ra.

Không có bụi bặm, bởi vì người giúp việc thường xuyên quét dọn, chẳng qua là bọn họ sẽ không động vào đồ vật ở chỗ này, quét dọn xong thì trả về chỗ cũ… Cô nghĩ đây chắc là nguyên do chúng nó có thể hoàn hảo tồn tại ở chỗ này lâu như vậy.

Cô và Văn Yến cùng sống mấy năm ở dưới mái hiên này, rất nhiều xó xỉnh ở chỗ này che giấu đầy rẫy bí mật của bọn họ. Không suy nghĩ thì không biết, vừa đếm kỹ mới phát giác cuối cùng có nhiều bí mật như vậy.

Lương Âm Dạ ôm hết đống truyện tranh lên bàn đọc sách, muốn mở ra xem thử trước.

Lương Tuấn giao áo khoác cho người giúp việc, người giúp việc nói với ông ấy: “Ông về đúng lúc, nhị tiểu thư cũng vừa mới tới.”

Ông ấy mất một lúc mà còn cho rằng mình nghe nhầm: “Dạ Dạ?”

“Vâng ạ.”

Lấy được câu trả lời chắc chắc của người giúp việc, Lương Tuấn xúc động, ông ấy hỏi: “Con bé ở đâu?”

“Đi lên tầng hai rồi ạ, chắc là về phòng, hoặc là đi phòng sách?”

Lương Tuấn không trì hoãn, sải bước đi lên lầu.

Lương Âm Dạ vốn chỉ muốn lật xem sơ, nhưng không ngờ lúc cô cầm một quyển trong số đó lên, một tấm hình bên trong bỗng nhiên rơi ra.

Cô cúi người nhặt lên, nhưng khi nhìn rõ hình ảnh thì ngẩn ra.

… Thế mà là hình ảnh khi cô còn bé.

Ngồi ở bậc cửa nhà dưới quê, nghe thấy người ngoài gọi cô, không biết gì mà xoay đầu nhìn vào ống kính.

Đứa bé trong hình mặc một cái váy hoa, đáng yêu làm cho lòng người ta nhũn ra.

Từ nhỏ cô đã xinh đẹp, các bạn hàng xóm thích chụp hình cho cô. Bất luận là kỹ thuật chụp thế nào thì cũng rất dễ dàng chụp rất đẹp, không có bao nhiêu tấm là không đẹp mắt. Tấm này chính là một trong số đó, bản thân cô dĩ nhiên là đã thấy nó, chỉ là không biết làm sao nó sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Cô lập tức nghĩ đến người cũng biết được sự tồn tại của mấy quyển truyện tranh này… Văn Yến đặt nó ở đây ư?

Nhưng tại sao vậy?

Không hiểu lắm.

Cô lật xem mấy quyển truyện tranh khác, mỗi quyển đều xen lẫn một hai tấm, đều là hình ảnh của cô từ nhỏ đến lớn.

Lúc cô cầm hình ảnh nghi ngờ xuất thần, bỗng nhiên chú ý tới cái gì đó, phút chốc nâng tầm mắt nhìn qua cửa.

… Lương Tuấn đứng ở đó, không biết đã nhìn cô bao lâu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lương Âm Dạ há miệng.

Trong khoảng thời gian này, Lương Tuấn cũng thường đến nhà cô, chỉ là cô không thích đi ra gặp ông ấy, nên cũng không gặp mặt nhiều. Đột nhiên nhìn nhau như vậy, cô có chút luống cuống.

Lương Tuấn cười rồi đi vào: “Là ba để đấy.”

Lương Âm Dạ hoàn toàn chưa từng nghĩ là ông ấy.

… Không đúng, đây là truyện tranh bản thân cô lén lút mua về, chỉ có cô và Văn Yến biết, người giúp việc trong nhà sẽ không quan tâm, làm sao Lương Tuấn biết được?

Lương Tuấn nhìn cô con gái ngốc của mình: “Lúc con vừa mua về thì ba cũng biết, cái này cũng không cất kỹ là bao.”

Một tầng kệ sách thôi mà, ông ấy chung quy cũng sẽ thấy chúng, sao có thể thật nhiều năm mà cũng không phát hiện được?

Lương Âm Dạ nhẹ nhàng mỉm cười.

Ông ấy đoán có lẽ cô muốn hỏi sao ông ấy sẽ cho phép chúng nó tồn tại? Ông ấy đáp: “Truyện tranh thôi, cái này cũng không có gì cả, muốn để ở đâu thì để ở đó đi.”

Lương Âm Dạ quả thực bất ngờ. Bởi vì cô cho rằng ông ấy chắc chắn cũng sẽ phản đối, phát hiện rồi thì chắc chắn sẽ không để lại, mà không phải là không hành động gì giống như vậy.

“Sau này, ba thấy hình như con không đọc nữa, ba cũng lấy ra xem… Con không biết nhỉ?”

Cô hơi cứng đờ lắc đầu.

Quả thật không biết, cũng không ngờ tới được.

“Sau này nữa, sau khi con học đại học, bắt đầu đi vào giới giải trí, cũng không thường về nhà. Có một lần quay về, ba lại lấy chúng nó ra, không nhịn được bỏ vào trong mấy tấm hình này, ba đang suy nghĩ khi nào con mới có thể phát hiện, nhưng không nghĩ đến cho đến hiện tại mới nhìn thấy chúng.” Ông ấy mơn trớn mấy quyển sách trên bàn, nụ cười trên mặt từ đầu đến cuối đều là dịu dàng.

Lúc ấy, ông ấy còn đang chờ đợi nhìn thấy vẻ bất ngờ của cô con gái nhỏ, bất ngờ ba phát hiện ra bí mật nhỏ của cô từ khi nào, vả lại còn không vạch trần?

Không ngờ sau này cô quên rồi, không tới tìm chúng nó nữa.

Có vài câu nói trong số đó khiến trong lòng người nghe chua xót.

Lương Âm Dạ mím chặt môi, mất một lúc sau, mới hỏi: “Mấy tấm hình này... sao ba cũng có?”

“Trong tay ba và mẹ con vẫn luôn có hình ảnh khi con còn bé, ban đầu bà in ra rồi đưa tới một tấm, sau này ba gọi điện thoại nói với bà, sau này có chụp nữa thì in một phần rồi gửi đến. Chờ tình trạng gia cảnh tốt hơn, mẹ sợ làm mất chúng nó hoặc không bảo quản được, nên in ra rất nhiều phần để lưu giữ.”

Nghe ông ấy nói xong những chuyện này, trong lòng cô thật giống như có một nguồn suối ồ ạt tuôn trào, chỉ là rất chua xót.

Khóe miệng cô mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu xuống, kẹp mấy tấm hình vào sách lại.

Cô không quen đón nhận tình cảm nóng bỏng, cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Lương Tuấn nhìn thẳng cô, ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng dịu dàng, lo lắng là nặng hơn một chút thì sẽ quấy rầy cô: “Dạ Dạ, con vẫn luôn đứa con gái mà ba yêu thương, ba không nói dối. Chỉ là ba không làm tốt, ba rất không làm tròn bổn phận, khiến con chịu nhiều tủi thân như vậy… mãi không có cơ hội nói chuyện với con, hôm nay ba nghiêm túc nói lời xin lỗi với con.”

Công việc của ông ấy quá bận rộn, có quá nhiều chuyện đang chờ ông ấy đi làm, thời gian dành cho gia đình lại càng ít, ông ấy đang hối tiếc tự trách bản thân, cũng đang ngẫm lại chuyện đã qua.

Ông ấy muốn khiến cho cô hạnh phúc vui vẻ, nhưng bàn tay ông ấy quá nhẹ nhàng, cuối cùng vẫn không kéo lại cô được, cô suýt nữa rơi xuống.

Sáng sớm hôm đó, lúc nghe thấy vợ kể về hình ảnh đó cho ông ấy nghe, trái tim ông ấy cũng sắp bể nát.

Nhưng ông ấy biết ông ấy bị như thế thì không tính là gì cả, bởi vì cô con gái nhỏ của ông ấy đã sớm vỡ vụn.

Đầu ngón tay Lương Âm Dạ rơi trên truyện tranh, mạnh đến mức trắng bệch.

Cô cụp mắt, không biết nên nói cái gì, chỉ im lặng dọn dẹp sửa sang lại, động tác chậm chạp cứng ngắc.

Lương Tuấn cũng sợ kích thích cô, nhìn thấy cô không nói chuyện, chủ động đổi chủ đề: “Sao đột nhiên nhớ đến chúng nó vậy? Muốn đọc chúng à? Để ba bảo dì giúp việc lấy túi đựng cho con.”

Lương Âm Dạ cụp mắt, cô chỉ chú ý tới trên quyển truyện tranh cô chỉ từng đọc ba bốn lần, ngay mép bìa truyện có màu trắng nhạt, không biết là có phải bị lật xem nhiều lần nên mới có hay không. Mà mấy tấm hình bên trong mơ hồ có vết nhăn, giống như vết nhăn do phần trong ngón tay thô ráp mơn trớn ở phía trên lưu lại.

Cô lắc đầu: “Không cần, con tùy tiện đọc thôi, không mang đi.”

... Cứ để tụi nó ở lại đây đi.

Cô trả chúng nó về chỗ cũ, chuẩn bị đi ra ngoài: “Con đến đón bé Trăng, về ngay ạ.”

“Ba đưa con đi.” Lương Tuấn thỉnh cầu.

Nhưng bây giờ cô không biết nên ở cạnh ông ấy ra sao, nên vẫn từ chối.

Lương Tuấn nghĩ rằng, ít nhất đã nói chuyện rồi, ít nhất nói rất nhiều câu với ông ấy rồi, đây được tính là đi về chiều hướng tốt chưa?

/

Uy lực của bài đăng Weibo của Văn Yến không nhỏ, không chỉ đả động một mình Lương Âm Dạ.

Anh đăng như vậy là cho đại chúng một loại cảm giác… Cô chắc cũng sẽ đăng bài.

Nhưng mọi người ngồi hóng chờ hoài đợi mãi, cuối cùng vẫn chán nản vì chẳng hóng được gì.

Bắt đầu từ lúc video bị tung ra, ban đầu mọi người cho rằng cô sẽ có một chút phản hồi, nhưng không hề. Ngày thứ hai ngày thứ ba, nhiều lần mọi người đều cho rằng cô sẽ xuất hiện, nhưng vẫn là không.

Cô nghiêm túc lấy bất biến ứng vạn biến.

Có không ít Dạ Yến rất nóng lòng thúc giục, lời nói có chút quá khích, bị người hâm mộ cá nhân kìm hãm: [Có thể lý trí một chút hơn không? Cô ấy còn đang bị bệnh, đừng ép cô ấy được không?]

Mấy ngày qua, người hâm mộ cá nhânkhông ít lần phát cáu mà tim tắc nghẽn, cảm giác tồn tại không cao, lựa chọn yên lặng, bất kể là thoát fans hay là hút fans, cũng đang tiến hành giữa sự trầm mặc.

Dạ Yến trêu chọc: [Úi chà? Còn giãy được nữa hả? Có phải còn chưa chịu tin không?]

Chẳng qua là bọn họ nói quả thật có lý, cảm xúc của người hâm mộ của cặp đôi quá khích, quả thật cũng nên bắt đầu thu liễm.

Dù sao thì, chỉ cần biết bọn họ ở bên nhau là được rồi.

Có thể có ngày này, đó đã là hình ảnh trước kia ngay cả nằm mơ mà bọn họ cũng không dám.

Lúc Văn Yến về đến nhà, Lương Âm Dạ còn chưa quay về. Anh biết cô đến nhà họ Lương, ở nhà chờ cô quay về.

Chúc Đào gửi mấy tin nhắn đến, nói với anh về chuyện anh dặn dò lúc trước. Chờ xử lý xong, Chúc Đào mới hài hước hỏi tới chuyện của anh với cô.

Lần này bọn họ oanh liệt yêu nhau, lúc mập mờ cũng không ngừng lên hot search, lúc bị vạch trần thì lại suýt khiến hot search nổ tung, Chúc Đào cảm thấy thật sự quá đáng giá.

Văn Yến không nói nhiều, chỉ nói: [Cho cô ấy thêm một chút thời gian nữa.]

Đây cũng là ý muốn anh muốn truyền đạt với cư dân mạng đang chú ý chuyện này.

Cho cô thêm một chút thời gian nữa, để cho cô đáp lại câu chuyện tình long trọng này.

Anh tắt điện thoại di động, ánh mắt có chút sâu xa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv