Biến cố này khiến Sở Liễn chấn động đến nỗi lưng toát mồ hôi lạnh, y há hốc miệng nhìn mặt yêu vật, mọi từ ngữ nghẹn lại trong cổ, không thốt ra được lời nào.
Đây là...... Đây là Sở Hộc, đệ đệ cùng cha khác mẹ của y......
Không, không đúng, đây chỉ là yêu ma hóa thành Sở Hộc mà thôi.
Yêu vật cũng chẳng quan tâm trong lòng y đang nghĩ gì, thò ngón tay dài nhọn vào miệng y rồi nắm lưỡi y chơi đùa, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười: "Trong lòng nương tử đang nhớ nhung gương mặt này đúng không?"
Sở Liễn kẹp chặt hai chân, không cho yêu vật chèn đầu gối vào giữa đùi mình, run rẩy túm lấy cánh tay yêu vật rồi cắn mạnh ngón tay hắn.
Nhưng hình như đối phương không cảm nhận được đau đớn mà tiếp tục liếm cắn cổ y: "Sao lại hoảng lên thế, lúc nãy ta sợ nương tử chịu không nổi nên mới thu nhỏ lại mà."
"Ngươi không phải Sở Hộc......" Sở Liễn run rẩy nói, "Sao ngươi lại tới tìm ta? Ta hoàn toàn không biết ngươi."
Yêu vật bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra người này tên Sở Hộc."
Hắn lật Sở Liễn lại, ngắm nghía khuôn mặt thanh tú yếu đuối này rồi cười nói: "Ngươi sợ ta như vậy mà khi động phòng lại không khóc nhỉ."
Sở Liễn nhìn gương mặt giống hệt Thái tử của yêu vật, cố giữ bình tĩnh nói: "Ngươi đừng lấy mặt hắn nữa."
"Ngươi thích hắn à?" Yêu vật nói, "Dù sao ta không tên không họ, ngươi gọi ta là Sở Hộc cũng được."
Nói xong yêu vật lại thô bạo nhấc chân Sở Liễn lên, dương vật phía dưới đột ngột đâm vào lỗ hậu đỏ ửng của y.
Sở Liễn bị đau nhắm mắt quay đi chỗ khác, cảm thấy vật kia gần như đâm xuyên bụng mình, eo vô thức ưỡn lên, trong bụng căng trướng, dương vật trái ý muốn dựng đứng lên, bị yêu vật nắm trong lòng bàn tay thô ráp xoa nắn.
Yêu vật mặc áo gấm của Sở Hộc, y túm chặt tay áo thêu hình chim phượng bằng tơ vàng kia rồi nức nở cầu xin: "Dừng, dừng lại được không? Ta chịu không nổi......"
Sở Liễn đã sắp bài tiết không kiềm chế nhưng nỗi xấu hổ khiến y kìm lại, hai chân ẩm ướt mồ hôi, cực kỳ khó chịu.
Y rất hiếm khi nói ra ý nghĩ của mình, trong cung luôn có tai vách mạch rừng, ngay cả khi ở tẩm cung cũng phải thận trọng hết mức.
Mẫu thân một lòng muốn dựa vào y để leo lên địa vị cao, y cũng chăm chỉ học hành như mẫu thân mong muốn, thận trọng từ lời nói đến việc làm để người khác không thể bắt lỗi mình......
Y......
Y căm thù Thái tử.
Nếu y là Thái tử thì mẫu thân đâu phải chịu những lời xúc xiểm của lũ tiểu nhân kia, cũng đâu phải nhẫn tâm đưa y đến đây. Y tin chắc Sở Hộc đã nhúng tay vào vụ dàn dựng này, thế mà trước kia y thật sự xem Sở Hộc là đệ đệ tốt của mình, còn chịu đòn thay đối phương.
Giờ người ta vinh hoa phú quý cẩm y ngọc thực, còn y thì sao? Ở trong miếu này bị yêu ma biến thành Sở Hộc cường bạo, chẳng ai đến cứu y cả!
Đương nhiên yêu vật sẽ không dừng lại, hắn còn kéo vạt áo Sở Liễn trùm lên dương vật rỉ nước của y rồi xoa bóp.
Sở Liễn khóc lên, thực sự không thể nhịn được nữa, tự tôn của y không cho phép y làm chuyện này, nhưng y đang cố kìm lại thì hai chân bị banh ra rộng hơn, yêu vật thúc mạnh vào người y rồi bắn đầy dịch nhờn trong lỗ hậu làm bụng y phồng căng.
Thứ này khác với tinh dịch của người, nóng đến nỗi Sở Liễn chảy ra nhiều nước dâm hơn.
"Nương tử khóc hay thật," yêu vật nắm chân y, hôn lên xương quai xanh trần trụi của y rồi nói, "Khóc nữa đi, vi phu thích nghe lắm."