Thời gian ở trong miếu không dài, nhưng khi Sở Liễn xuống núi lại cảm thấy như đã qua một đời.
Nam tử đứng trước mặt y, tươi cười khoác thêm cho y chiếc áo choàng sẫm màu. Y ngước mắt lên, người trước mặt mang hình dáng Thái tử, chỉ có y biết trong thân thể này là yêu ma lấy lòng tham làm thức ăn.
"Ngươi rời miếu này," Sở Liễn cụp mắt nhìn đối phương cầm tay mình, "Các hòa thượng có biết không?"
"Cho dù bọn họ phát hiện, chẳng lẽ còn có thể làm phép bắt ta lại hay sao?" Thiên Diện hôn Sở Liễn một cái rồi nói, "Nương tử, vi phu nghe nói nhân gian vô số cảnh đẹp, giờ ta đã có nhục thân rồi, có thể làm những việc trước đây không thể."
Sở Liễn lại nghĩ nếu không có nhục thân thì sẽ không bị thế tục liên luỵ...... Y cảm thấy làm yêu vẫn tốt hơn, biết đâu Thiên Diện theo y vào cung một thời gian sẽ nghĩ ở trên núi làm "thần tiên" ung dung tự tại, bất lão bất tử được cả thiên hạ sùng bái, mỉm cười nhìn người đời sân si yêu hận, có gì không tốt đâu?
Y không nói chuyện này với Thiên Diện mà chỉ nói khẽ: "Nhưng sau khi ta về cung, ngươi giúp ta trở thành Thái tử, ta sẽ không dễ dàng ra ngoài nữa đâu."
Thiên Diện chớp mắt, cúi đầu nhìn y hỏi: "Chẳng lẽ làm Thái tử không có quyền thế sao?"
Sở Liễn nói: "Tất nhiên là có rồi."
Thiên Diện tặc lưỡi: "Có quyền thế mà không thể vui chơi theo ý mình sao?"
"Sau này phải bàn chính sự, thu phục triều thần, thế lực khắp nơi phức tạp, còn phải đề phòng ngoại bang," Sở Liễn đi trên đường núi lát đá xanh nói, "Dù làm quân vương cũng phải nỗ lực chăm lo quản lý mới có thể làm lâu dài được."
"Vậy chẳng phải mệt lắm sao," Thiên Diện lắc đầu nói, "Đừng hao tâm tổn trí nữa, nương tử ra ngoài chơi với ta đi, ta nghe Phật thật nói trên ngọn núi mây mù cao nhất ở phía Tây có phượng hoàng đó!"
Sở Liễn trầm mặc một lát rồi hỏi: "Ngươi có nghe ta nói gì không vậy?"
Thiên Diện dùng khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hộc nhưng lại chắp tay sau lưng nhảy nhót bên cạnh y như trẻ con: "Vậy thì làm Thái tử bận rộn quá! Vi phu chẳng thấy có gì vui cả!"
"Làm minh quân phải dốc hết tâm huyết chứ," nói đến chuyện này, Sở Liễn trở nên hoạt bát hơn, khuôn mặt tái nhợt cũng lộ ra thần thái, "Cho dù Đại Sở không thể trường tồn vĩnh viễn, chỉ cần ta làm quân vương thì sẽ cố hết sức để thiên hạ bách tính an cư lạc nghiệp, trừ gian diệt ác, ta sẽ làm tốt hơn cả phụ hoàng."
Thiên Diện lầm bầm: "Vi phu cảm thấy nương tử làm hôn quân vẫn tốt hơn, để mình vui vẻ không được sao?"
Sở Liễn ngẩng đầu nhìn thanh niên đang nhếch miệng cười với mình, lập tức câm nín.
Y biết tỏng yêu vật này không hề nghiêm túc lắng nghe mà còn hào hứng nói một tràng dài! Thôi, cứ xem như đàn gảy tai trâu đi.
-
Xe ngựa đi được nửa đường, Sở Liễn vén màn lên, nhìn thấy ngoài trời đã tối, ánh hoàng hôn đỏ như máu, đi đến đây đã không còn thấy núi xanh.
Y thu tay về, tâm sự nặng nề, vừa nhắm mắt lại thì cảm thấy trên tay dính đầy máu nóng đặc sệt của đệ đệ, hai mắt ẩm ướt nhưng không có nước chảy ra. Đây vốn là chuyện tốt với y, ít nhất yêu quái này xuất hiện cũng thành tâm muốn giúp y, mượn hình dáng Sở Hộc trả lại vị trí Thái tử cho y, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trong lúc mơ màng, y lại nghe thấy Sở Hộc gọi mình là Liễn ca, ngón tay ấm áp kia rụt rè chạm vào mặt y như sợ làm y tỉnh giấc.
Sở Liễn không mở mắt ra. Y biết đây chỉ là mơ mà thôi.
Đệ đệ của y chết rồi, máu chảy rất nhiều. Họ làm tình cạnh ao, mũi dao rất lạnh nhưng cơ thể lại nóng, môi cũng nóng.
Chuyện này không đáng để khóc, vì muốn ngồi lên ghế Thái tử mà Sở Hộc đã nhẫn tâm hy sinh y.
Nhưng trong mơ nhìn thấy đệ đệ bé nhỏ nấp sau thân cây, sợ hãi mở to mắt nhìn y, hỏi y còn đem bánh ngọt đến nữa không, y đứng trong nỗi nhớ hư vô kia, muốn mở miệng nói "còn" nhưng chẳng thốt ra được chữ nào.
Trước khi tiếng thì thầm phát ra, hoa lá trên cây đã rụng xuống trước.