Chẳng lẽ...... đoạt xá thành công rồi sao?
Sở Liễn không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào, nước mắt trên mặt y vẫn chưa khô, trên tay cũng dính đầy máu đệ đệ. Máu đã lạnh và khô đi nhưng gió thổi qua mặt vẫn thoang thoảng mùi ngai ngái.
Đây là điều y nung nấu cả ngày lẫn đêm suốt mấy năm qua, nhưng khi thật sự hoàn thành thì trong lòng lại không hề vui vẻ.
"Nương tử không vui à?" Xung quanh tràn ngập khói đen khiến Sở Liễn không phân biệt rõ hư thực, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đẫm máu của Sở Hộc, bên tai lại vang lên giọng nói cợt nhả của yêu vật, "Giờ nương tử có thể về làm Thái tử rồi."
Sở Liễn nghĩ có lẽ mình nên cảm ơn, nhưng khi mở miệng lại không thốt ra được chữ nào. Lẽ ra y nên cười nhưng nước mắt lại nhịn không được rơi xuống, chỉ biết thẫn thờ nhìn yêu vật đóng vai Sở Hộc qua làn nước mắt.
Đám khói đen xộc vào mũi miệng khiến y cảm thấy như mình chìm xuống nước, khắp nơi đều lạnh, cái lạnh ngấm vào sống lưng, yêu vật ôm trọn y trong thân thể cao lớn của mình.
Đêm dài đằng đẵng.
Khi ngẩng đầu lên, bầu trời đã không còn ánh sao.
Cổ tay y bị kéo lên đỉnh đầu, dao găm chìm vào nước hồ đen kịt làm bọt máu loang ra trên mặt nước.
Nam tử hôn lên má Sở Liễn rồi đưa tay mò mẫm lột đồ y ra, từng làn sương mù như nước liếm láp cơ thể trắng nõn cân đối của y dưới nước, mấy xúc tu vươn ra từ dưới ao len lỏi vào chỗ kín.
Sở Liễn khẽ kêu lên, thanh âm dư thừa bị đầu lưỡi ấm áp của đối phương cuốn vào bụng, tựa như đang thưởng thức tiếng rên rỉ của y.
Cá chép đỏ trong ao quẫy đuôi khuấy động sóng nước, tăng thêm vẻ dâm tục mờ ám cho bóng đêm.
"Đời người chẳng qua chỉ là một giấc mộng dài," nam tử dụi vào cổ y nói, "Cứ mãi nghĩ chuyện phiền lòng khiến mình đau khổ làm gì, hưởng thụ niềm vui nhiều một chút không tốt hơn sao?"
Y thở hổn hển, vật kia bám vào bên trong cố ý tiêm chất lỏng kích dục, rõ ràng y cảm thấy mình đã kiệt quệ nhưng vẫn có thể lên đỉnh thêm mấy lần nữa.
Chẳng biết qua bao lâu mới về phòng ngủ, Sở Liễn chỉ biết mình bị yêu vật giày vò hết lần này đến lần khác, trên người chi chít vết đỏ.
Ngày đầu tới miếu, y quỳ trên bồ đoàn, chắp tay thổ lộ hết tham vọng của mình với yêu ma, nào biết phải lấy mình ra làm cống phẩm trao đổi.
"Liễn ca," kẻ nằm trên người y cong mắt cười với y, "Thế gian muôn người muôn mặt, nếu ngươi muốn gọi ta là A Hộc thì ta cũng có thể làm A Hộc của ngươi."
Sở Liễn bị khoái cảm tình dục làm mụ mị, mơ màng nắm lấy tay nam tử nói: "Ngươi không phải......"
A Hộc sao lại đối xử với y như vậy chứ......
"Ta không phải A Hộc thì là ai?"
Giọng nói trầm thấp như tiếng nước vang vọng khắp giếng, gian phòng tối đen tràn ngập sương mù, Sở Liễn cảm thấy như mình đang chìm trong một cái giếng sâu hun hút.
Y nằm ngửa trên giường, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy miếng ngọc bội đung đưa trước ngực đối phương.
Miếng ngọc trắng muốt tỏa hào quang lấp lánh, Sở Liễn bần thần nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay.
Ấm áp.
Ngọc bội không phải vật sống nhưng lại đập thình thịch trong tay y như nhịp tim người sống.
Y lẩm bẩm: "Ngươi là yêu trong miếu này......"
"Không đúng," nam tử cười khẽ rồi ôm mặt y nói, "Ta là phu quân tốt của Liễn Liễn. Đêm động phòng chơi chưa thỏa thích, may mà còn nhiều thời gian nên không cần vội."
Dứt lời hắn lại cúi đầu hôn Sở Liễn.
Răng môi quấn quýt, Sở Liễn loáng thoáng nghe thấy một tiếng "Liễn ca" nhưng chỉ nghĩ đó là ảo giác, khi bụng bị làm phồng lên, y lập tức buông miếng ngọc bội ra.