Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Người được mang về phủ, dù hạ nhân trong Vương phủ có từng gặp nhiều mỹ nhân cũng không khỏi ngây người.
Tả Ngôn nhìn nhìn nha hoàn đang bưng chén trà ngơ ngác đến mức đụng vào cây cột.
Quả nhiên lớn lên đẹp, không phân biệt nam nữ.
Ánh mắt của tên thủ hạ đảo qua, xị mặt, Tả Ngôn vừa thấy hắn ta như vậy liền biết hắn ta muốn làm gì.
Nâng cằm nha hoàn lên, cười nói: "Lại đi đổi một ly."
Sắc mặt nha hoàn ửng đỏ, gật gật đầu, "Vâng."
Ánh mắt của tên thủ hạ thu hồi lại, cúi đầu nhìn sàn nhà.
Sau đó Tả Ngôn phân phó quản gia khiến bọn họ đem vị mỹ nhân vừa được mang về này dẫn đi sắp xếp sắp xếp.
Hai mắt mỹ nhân đẫm lệ, lôi kéo cổ tay áo của cậu, "Gia phụ..."
Gia phụ gì?
Hệ thống: "Ngươi quên "cô ta" bán mình chôn cha rồi à?... Ngươi quả nhiên quên."
Tả Ngôn:...
Hệ thống: "Ngươi vẫn chưa đưa tiền."
Tả Ngôn: "... Cho nên ta vừa cướp người về?"
Hệ thống: "Chúc mừng ngươi, ngươi đều sẽ cướp trả."
Tả Ngôn nghiêng đầu nhìn thoáng qua thủ hạ.
Tên thủ hạ rất có ánh mắt mà tiến lên, "Chủ nhân, đã an bài tốt cả rồi."
Những chuyện sau đó cậu cũng không cần phải quan tâm, tự nhiên sẽ có quản gia an bài.
Tả Ngôn phất phất tay, bảo bọn họ lui xuống hết.
Tả Ngôn: "Hệ thống, ta tiếp nhận tư liệu của mục tiêu."
Hệ thống: "Đang truyền tư liệu."
Tên của mục tiêu là Tiêu Lưu Tuý, xuất thân khá bình thường, tại năm bảy tuổi kia bị bọn buôn người lừa bán đi, cuối cùng bởi vì diện mạo khá tinh xảo đáng yêu, bị xem là một cô bé mà đưa đến Không Một Các.
Là chính phái lừng lẫy nổi danh trên giang hồ, từ trên xuống dưới Không Một Cát đều là nữ nhân, lại bởi vì hắn mà ngoại lệ, cuối cùng còn cho hắn lên làm Các chủ.
Tư liệu ít đến đáng thương.
Tả Ngôn: "Chỉ có như vậy?"
Hệ thống: "Theo số lần bước vào giấc mơ được tăng lên, mục tiêu sẽ làm một hàng phòng bị cực mạnh, sau này tư liệu sẽ càng lúc càng ít đi."
Tả Ngôn nằm trên giường thở dài, "Độ khó khăn của nhiệm vụ tăng cao rồi, ta có phải sắp được tăng tiền lưng hay không?"
Hệ thốnh: "Thuận tiện tăng cho ta một phần."
Mỗi lần đều phải đổi mắt cho nó, nhập bất phu xuất, sắp tìm bạn gái không nổi luôn rồi.
"Không Một Các làm gì?" Nghe tên còn cảm thấy rất lợi hại, nhưng, thường thường các liên minh do nữ nhân tổ chức ra, đều cũng có một phần liên quan đến nam nhân.
Hệ thống: "Thông minh, khẩu hiệu của Không Một Các là diệt trừ những người phụ bạc trên thiên hạ."
Tả Ngôn nói: "Người phụ bạc?"
Hệ thống: "Ngươi như vậy nên cũng nằm trong danh sách của bọn họ, nhưng do kiêng kỵ thân phận của ngươi, bọn họ tạm thời sẽ không động thủ."
Tả Ngôn mỉm cười, "Thật sự cám ơn ngươi vì đã thay ta chọn một thế giới như vầy."
Hệ thống: "Là ngẫu nhiên."
Tả Ngôn ha hả.
Buổi sáng mới vừa bảo đám hạ nhân ẩu đả với họ Triệu, buổi chiều Tả Ngôn liền không định ra ngoài.
Tản bộ đến hậu hoa viên.
Muôn hoa đua nhau khoe sắc, hương khí ngất trời.
Vừa đi không đến một trăm mét, đụng phải ba "bính từ", hai màn kịch đang biểu diễn, còn có bốn người đang tụm năm tụm ba đột nhiên to tiếng lên, trong cái ao bên cạnh còn có một người đang vùng vẫy."
"Sao còn đứng thất thần ra đó! Mau xuống cứu người!"
Tả Ngôn lạnh mặt nói xong, bốn người đang to tiếng như bánh chẻo, đạp nước bơi xuống cứu người, mấy phút đồng hồ sau, năm cái mòng kết lên án.
"Gia..."
Một khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uỷ khuất ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Tả Ngôn phất phất tay, bảo người dẫn bọn họ đi.
Gặp phải loại chuyện này, cậu đột nhiên nhớ đến, trong hậu cung của Chu Tư, những chuyện như vậy xảy ra không ít.
Vẫy hạ nhân lui xuống khiến bọ họ đừng đi theo mình.
Tả Ngôn đi đến Nhu Lăng Viên trước, những người sống ở đây đều là nữ nhân được Chu Tư mang về.
Còn chưa đi đến, một làn gió thơm mang mùi nước hoa nhẹ nhàng thổi tới, hắt hơi một cái, Tả Ngôn xoa xoa cái mũi, "Thôi bỏ đi, ta sợ mình bước vào liền không ra được."
Hệ thống: "Nơi này có tám mươi chín nữ nhân đang sinh sống."
Tả Ngôn nghe xong quay đầu bước đi, quẹo một cái, đi về hướng Tố Trúc Viên ở phía đối diện.
Một tiếng đàn thản nhiên truyền đến, trong làn điệu lộ vẻ ưu thương.
Tả Ngôn không bước vào từ cửa chính, lấy hai tảng đá dùng để kê chân, từ chỗ đầu tường nhón chân nhìn vào bên trong.
Hệ thống: "Đều là của ngươi, cần lén lút như vậy à?"
Tả Ngôn nói: "Cần."
Trong lương đình có một nam nhân đang đánh đàn, còn có hai hai người đang uống rượu, tản tản ra thoạt nhìn không có quá nhiều người.
Hệ thống nói: "Nam nhân sống ở đây gấp hai số nữ nhân bên kia."
Hơn hai trăm miệng ăn, lúc ăn cơm không tiêu tiền à?
Mãi đến lúc hạ nhân ra tiếng, Tả Ngôn mới giả vờ trấn định rời đi.
Trên ngọn cây phía sau, có một nam nhân đang ngồi xổm, cúi đầu nhìn nhất cử nhất động của cậu.
Ánh mắt hơi hơi nheo lại, khoé môi nhẹ câu lên, "Rất thú vị.
Ban đêm sắp đến.
Sau khi Tả Ngôn tắm xong, liền cùng hệ thống lặng lẽ cân nhắc việc làm sao để tăng lương.
Nghe được có gã sai vặt vừa gõ cửa bên ngoài, sau đó có một người được mang vào.
Mục tiêu mặc một thân hoa phục màu trắng, mơ mơ hồ hồ lộ ra một nửa xương quai xanh, tóc dài chưa cột lại, cũng hợp với khuôn mặt kia, quốc sắc thiên hương.
"Ngươi..."
Vừa định hỏi đây là muốn làm gì, đột nhiên nhớ đến mỗi đêm Chu Tư đều phải sủng hạnh một người, dưới ánh mắt nghi ngờ của hạ nhân, Tả Ngôn phất phất tay, "Đừng quấy rầy ta."
Hạ nhân cúi người lui ra.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tả Ngôn nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Hắn đến Vương phủ làm gì vậy?"
Hệ thống: "Không rõ lắm."
Rõ hay không rõ cũng không nói nữa, nếu cậu vẫn không làm gì cả, đối phương sẽ nghi ngờ.
Ngoắc ngón tay, đối phương cúi đầu đến gần.
Kéo tay hắn, thô lỗ đẩy ngã xuống giường, cả đầu tóc màu đen trải quanh người,
Tả Ngôn cúi người tựa lên trên người của đối phương, gợi lên một nhúm quấn quấn trên đầu ngón tay.
Trong lòng hỏi hệ thống, "Công phu của Các chủ hẳn là rất cao đúng không?"
Hệ thống: "Không sai."
Tả Ngôn: "Vậy tại sao hắn vẫn chưa động thủ!"
Nếu không thể giết cậu, vậy chắc hẳn cũng phải đánh cậu ngất xỉu, nhưng đối phương chỉ có chút khẩn trương nhìn chằm chằm cậu, một chút ý định động thủ cũng không có!
Hệ thống: "Hành động vẫn chưa đủ quán phận."
Tả Ngôn: "Ngươi có chắc rằng nếu quá phận hắn sẽ không dùng một bàn tay vỗ chết ta không?"
Hệ thống: "Nếu không ngươi cứ thử trước đi?"
Tả Ngôn nhìn mặt của người dưới thân, theo bản năng dời tầm mắt đi, lực sát thương có chút lớn.
Một tay vuốt ve mặt của hắn, một tay khác đi cởi quần áo của đối phương.
Nửa ngày...
Cái nút thắt buộc cái kiểu quỷ gì vậy!
Tả Ngôn cũng vừa mới tắm xong, cả người tản ra hương vị ướt đẫm, mặt mày như hoạ, vô ý nhất phiết, thản nhiên, so việc ra vẻ câu dẫn càng khiến người tâm động hơn.
Quần áo cũng chỉ tuỳ ý khoác lên trên người, bộ dáng cúi người lộ ra hai điểm trước ngực, vừa lúc bị người nào đó thu vào hết trong đáy mắt.
Đồng sắc thâm xuống, dưới thân đột nhiên nổi lên phản ứng, trong mắt Tiêu Lưu Tuý hiện lên một tia khiếp sợ.
Tả Ngôn vừa định nói cởi không được vậy cậu không cởi nữa, nhưng lại cảm nhận được một điểm tựa dưới bụng cậu, có thể nói là nổi lên một địa cầu.
Đệt mợ! Nó đứng lên!
Xảy ra chuyện gì vậy!
Cậu chuyện gì cũng chưa làm mà!
Hệ thống: Nó lại phải chuẩn bị một đôi mắt mới nữa à?
Tả Ngôn từ thắt lưng của hắn sờ xuống phía dưới, tại chỗ bộ phận kia tạm dừng lại, "Ngươi là nam?"
Nhìn đối phương gật đầu, khẩn trương đến mức mặt mày trắng bệt.
"Tại sao lại muốn đóng giả làm nữ nhân?"
Tiêu Lưu Tuý cảm nhận được thân thể của hắn từ sự đụng chạm của cậu mà cứng hơn, khiếp sợ trả lời, "Nữ nhân... càng dễ bán đi hơn."
Lý do này... thật đúng là rất hot hot.
Tả Ngôn: Vậy anh định trốn ra như thế nào hả, anh không thể giả trang thành hạ nhân hay gì đó trà trộn vào à?
Hệ thống: "Một hạ nhân có một gương mặt như vậy, ngươi tin à?"
Tả Ngôn: "Dịch dung thành người thường."
Hệ thống: "Chu Tư sẽ coi trọng một hạ nhân mặt mày bình thường à?"
Tả Ngôn cảm thấy nó nói cũng rất đúng, nhưng, "Một nam nhân giả trang thành nữ nhân để đi bán mình ta cũng không tin."
Hệ thống: Kẻ tám lạng người nửa cân.
Tả Ngôn đứng dậy, bước đến bên cạnh bàn rót một chén rượu, lúc bước trở lại, thấy hắn càng thêm sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, thất kinh.
Loại vẻ mặt này càng có thể kích khởi dục vọng của người nào đó, Tả Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bước đến gần nâng cằm của hắn lên, lúc này vốn hẳn nên hôn môi xuống, nhưng cậu thật sự không thể hạ miệng, chỉ có thể hôn hôn tóc, "Đừng sợ, nam nhân, ta cũng thích."
Chén rượu đưa cho đối phương, Tiêu Lưu Tuý co rúm lại một chút, không tiếp.
Trong rượu có bỏ thuốc, nếu mục tiêu không chịu uống, chẳng lẽ muốn cậu phải tiếp tục diễn à?
Tả Ngôn: "Nếu không hai người chúng ta liền quấn chăn bông nằm nói chuyện phiếm đi." Tâm sự chuyện nhân sinh cùng lý tưởng.
Hệ thống: "Chu Tư sẽ tha cho một vị đại mỹ nhân như vậy mà không ngủ, đổi thành ôm chăn à?"
Mục tiêu đang phòng bị cậu, sao có thể uống chén rượu này.
Tim Tả Ngôn nghiêng ngã, bưng chén rượu lên uống một hớp, sau đó ngăn chặn miệng của người trước mặt.
Tất cả đều được đổ vào, một giọt cũng chảy xuống, đương nhiên chính cậu cũng uống không ít.
"Xem ra mỹ nhân muốn được gia đút cho, mới chịu uống."
Tiêu Lưu Tuý liếm liếm rượu bên môi, ánh mắt mê say nhìn cậu.
Tả Ngôn xoay người, sờ sờ cái mũi, phạm tội a.
Bên này Tả Ngôn chậm rãi cởi quần áo, sau đó dùng khăn lau khô tóc, người phía sau cuối cùng cũng bị công dụng thuốc làm ảnh hưởng.
Thanh âm ngọt ngào mềm nhũn vang lên trong phòng, Tả Ngôn quay đầu lại, chỉ thấy hắn đang lôi xuống y phục phục trên người.
May là có hệ thống giúp cậu áp chế công dụng thuốc, mở ngăn kéo ra, ăn thuốc giải.
Tả Ngôn mang người đặt trên tháp bên giường, sau đó nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Tả Ngôn: "Hắn hẳn là bị công dụng thuốc mê hoặc rồi đúng không?"
Hệ thống: "Đúng vậy." Cái rắm.
Tả Ngôn yên tâm.
Phía sau thỉnh thoảng phát ra tiếng thở hồng hộc tiến vào lỗ tai cậu, cùng với thanh âm áp lực, từ tính mà khàn khàn.
Hạ nhân đứng canh ở cửa phòng đều đứng cách xa ra, không dám tiếp tục nghe.
"A ~~"
"Ưm ~~~"
Tả Ngôn lấy một cái gối đầu quăng qua, đừng kêu như vậy chứ, có thể câm miệng không?
Thanh âm phía sau tạm dừng một chút, sau đó biến thành thở hồng hộc, lúc nhanh lúc chậm.
Có một loại thống khổ là ngươi bảo ta đừng kêu ra tiếng, ta liền dùng thở dốc để tra tấn chết ngươi.
Tả Ngôn cảm nhận sâu sắc được loại thống khổ này, quay đầu lại bắc đắc dĩ nhìn thoáng qua.
Quần áo hỗn độn tản ra trên người, mô hôi làm ướt tóc, dính lại hai bên má, dính lại bên môi, một bên tay lần mò, bộ dáng mới lạ khiến mày hắn nhăn lại, khó chịu không chịu được.
Tả Ngôn nhìn nhìn hắn trong chốc lát, vươn tay.
Ngón tay của Tiêu Lưu Tuý khẽ nhúc nhích, ánh hàn quang trên đầu ngón tay hiện lên, cảm nhận được tóc bên môi bị đẩy ra, sau đó người bên cạnh liền nằm trở về giường.
Tả Ngôn đưa lưng về phía hắn, sờ sờ em trai nhỏ của mình, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không đứng dậy nổi, đúng là không được rồi, chết tâm.
Dù người phía sau có thở hồng hộc, Tả Ngôn vẫn chậm rãi ngủ.
Tiêu Lưu Tuý dừng lại động tác trên tay, người anh em nhỏ rất nhanh liền 'mềm' xuống.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn mình, biểu tình không hiểu được.
Sau đó bước đến gần người trên giường, oai đầu chống cằm nhìn nửa ngày, đầu ngón tay trắng nõn đặt trên lưng đối phương nhẹ nhàng xẹt qua, dừng trên lưng sau đó xuống thêm chút nữa...
Tiêu Lưu Tuý cúi đầu, mắt thấy chính mình sắp muốn cứng lên nữa, đột nhiên cười, đứng dậy rời đi.
Qua nửa ngày, một cái bóng đen từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, cởi quần áo ném xuống đất, một phen ôm lấy người đang ngủ say, thân thể kề sát.
Thoả mãn than thở một tiếng, tuy rằng thứ đó vẫn chưa tìm được, nhưng lại khiến hắn tìm được một bảo bối, cũng không lỗ.