Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 84: Mỹ nhân có độc (2)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Từ cầu thang hướng lên trên, đẩy cánh cửa ngầm ra, rồi khép lại, một giá sách phục hồi như cũ.

Quả nhiên người xưa đều thích làm mật thất sau giá sách.

Đây chính là thư phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ, được nối liền với phòng ngủ.

Tả Ngôn cúi đầu nhìn nam nhân nằm trên sàn, hắn ta đã hôn mê.

Hôm qua lúc ra ngoài Chu Tư nghe thấy người ở ngoài nói về chuyện nam nhân không đứng nổi, trở về liền uống nhiều hơn bình thường, cũng hạ dược nhiều hơn bình thường một chút.

"Người đâu."

Cách một cửa phòng, có hạ nhân trả lời từ cửa, được sự cho phép của cậu mới bước vào.

"Gia."

Tả Ngôn chỉ chỉ người nằm trên sàn, hạ nhân nhất thời hiểu rõ, vài người cùng nhau nâng người đi.

Nhưng mà trong lòng lại nghi hoặc, cho đến bây giờ gia đều thích giữ người qua đêm, chẳng lẽ tên ngọc lang quân này sắp thất sủng?

Đợi người đi rồi, Tả Ngôn nằm trên giường, "Thân phận của mục tiêu lần này là gì?"

Ngàn vạn lần đừng nói với cậu tên đó là Hoàng thượng nha.

Hệ thống: "Nếu chưa gặp được mục tiêu thì tạm thời sẽ không có nhiều thông tin lắm, hơn nữa hành động của ngươi vừa nãy sẽ khiến người khác nghi ngờ."

Tả Ngôn khiêm tốn thỉnh giáo, "Dưới tình huống bình thường, Chu Tư sẽ làm gì?"

Hệ thống: "Đổi một người khác để thị tẩm."

Tả Ngôn không còn gì để nói, không biết cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi à?

Lớn lên có khoẻ cỡ nào cũng không thể đại biểu chp việc làm hơn năm súng mà sừng sững không ngã.

Qua ngày hôm sau, sau khi Tả Ngôn tỉnh dậy, được một đám hạ nhân hầu hạ rời giường, mãi cho đến khi ăn bữa trưa, chỉ cần cậu liếc mắt một cái, liền sẽ có nha hoàn mỹ nhân gấp đồ ăn cho cậu.

Nhưng quăng mị nhãn rồi thì thôi đi.

Sau khi ăn uống no nê, phải ra ngoài tiến hành việc mỗi ngày Thập tam Vương gia đều làm - ra ngoài gây chuyện.

Đứng trước gương, chỉ thấy người trong gương có gương mặt góc cạnh rõ ràng, sắc mặt tựa như điêu khắc mà ngũ thị phân minh, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa con ngươi đen lợi hại, đôi môi mỏng nhẹ, dáng người thon dài cao lớn nhưng không tục tằng, lãnh ngạo lại thịnh khí đến bức người, ngạo thị thiên địa cường thế.

Nhưng ở trên chỉ là hình ảnh mà Tả Ngôn tưởng tượng, hiện thực là...

Tả Ngôn: "Diện mạo này có phải hơi nữ tính hay không?!"

Hệ thống: "Là do ngươi tưởng tượng quá đẹp."

Bộ diện mạo này của Chu Tư tựa như một người bước ra từ trong tranh thuỷ mặc.

Màu đen kết hợp với màu trắng, càng như là vừa đi vừa động liền sẽ tràn nước mực từ tranh ra.

Hệ thống:... So sánh kiểu gì vậy.

Tả Ngôn soi soi trong chốc lát, đổi một kiện áo khoác ngoài màu đỏ, thoạt nhìn liền có tinh thần hơn trước, trong tay cầm chiếc quạt ngọc, xoạc mở ra, giả vờ quạt quạt hai cái.

Tả Ngôn: "Hệ thống, ta đẹp trai không?"

Hệ thống: "Đẹp trai."

Tả Ngôn: "Vừa nghe liền biết ngươi nói thật."

Hệ thống:... Mặt dày.

Tả Ngôn dẫn theo vài người, bước ra khỏi Vương phủ, đi thẳng đến phố chính.

Trên đường đi miễn là thấy được người bán hàng rong bán đồ ăn nào, cậu đều không kìm lòng được nổi mà nhìn nhiều vài lần.

Nhưng cố tình không thể mua, bên tai hệ thống vang lên tiếng nuốt nước miếng vô số lần.

Hạ nhân mà Tả Ngôn dẫn theo vẫn cứ ngựa quen đường cũ, đi lên phía trước mở đường, đẩy người bên cạnh ra, chừa một phần đướng lớn ở giữa cho cậu.

Tả Ngôn nhìn ánh mắt của người khác, cảm thấy mình cứ như đang làm tên thiểu năng trí tuệ.

Phía trước tụ họp một nhóm người, Tả Ngôn nói: "Có chuyện gì xảy ra?"

Hạ nhân lập tức chen lên phía trước, chốc lát sau trở về, nói: "Bẩm gia, có một vị cô nương đang bán mình chôn cha."

Tình tiết này... quen thuộc quá rồi.

Hệ thống: "Mua!"

Tả Ngôn vẫn còn chưa kịp nói gì, hạ nhân cậu mang đến đã đẩy những người khác ra.

Một vị cô nương đang cúi đầu đứng ở trong không ngừng trốn ra sau, "Ngươi trốn gì chứ? Không phải muốn bán mình chôn cha à? Tốt xấu gì cũng phải để gia của ta xem ngươi đáng giá mấy đồng tiền."

Cô nương không dám ngẩng đầu lên, trên người vẫn luôn phát run, thoạt nhìn cực kỳ sợ hãi.

Người xung quanh vây quanh một vòng, chỉ chỉ trỏ trỏ, nhỏ giọng nói xong rồi.

"Xem ra vị cô nương này chắc chắn phải rơi vào trong tay của Triệu công tử rồi."

"Hẳn là có thể làm vị tiểu thiếp thứ bảy mươi chín."

"Không phải bảy mươi tám à?"

"Ngươi còn chưa biết à? Vị Đại Thượng Tảo của Say Ngọc Phường kia đã bị nâng đến Triệu phủ rồi."

Mấy người vừa nói xong, liền bị đẩy qua một bên, một nam nhân cả thân quý khí chiếm lĩnh chỗ đằng trước, mấy người có tức giận cũng không thể phát.

"Xem ra đoá hoa này rơi vào tay ai còn chưa biết đâu."

Tả Ngôn vốn chỉ định đến xem xem cho vui, cô nương công tử trong phủ của cậu cũng nhiều rồi, không cần phải thấy một cái đoạt một cái, rất doạ người.

Nhưng khi nghe được cái tên kia, cậu chỉ biết mình chắc chắn phải đoạt được.

Một nam nhân lớn lên có bộ dạng anh tuấn tiêu sái vừa muốn chạm đến cằm của cô nương, liền bị một cây quạt ngọc trắng chặn lại.

"Cô nương này, ta muốn."

Triệu Phi Vân nhìn quạt liền biết là ai, đứng lên quay đầu lại, "Nếu ta nói ta không cho thì sao?"

Tả Ngôn câu môi mỉm cười, "Ngươi là cái gì?"

"Thập tam gia, vị cô nương này được công tử nhà ta coi trọng trước."

Tả Ngôn thản nhiên nhìn thoáng qua tên sai vặt của hắn ta, "Đến phiên ngươi mở miệng nói chuyện với ta à?"

"Ba!"

"Dám bất kính với Vương gia, lá gan trọng bụng lớn bao nhiêu hả!"

Tả Ngôn nhìn dáng người nhỏ nhỏ xuất hiện trước mắt cậu, đến đây lúc nào vậy.

Đánh người xong, hạ nhân đứng bên người của chủ nhân, "Gia."

Trên mặt tên sai vặt đối diện nhanh chóng sưng lên một dấu bàn tay, nhìn còn tựa như vẫn chưa dùng toàn lực.

"Lần sau trước khi đánh người nhớ chào hỏi với Triệu công tử một tiếng."

Hạ nhân cúi đầu nói: "Dạ."

Triệu Phi Vân lạnh lùng nhìn cậu, "Đánh chó cũng phải nhìn chủ, Tiểu Thập tam."

"Ta đây không phải đang nhìn ngươi à?" Tả Ngôn bật quạt ra phẩy phẩy, cười tuỳ ý.

Triệu Phi Vân là cháu ruột của hoàng hậu đương triều, mấy năm nay thế lực của Triệu gia càng lúc càng lớn, hắn ta cũng càng ngày càng ương ngạnh kiêu ngạo, đối với thân phận này của Tả Ngôn, cũng dám gọi thẳng tên của cậu.

Quạt hai cái ngón tay liền bị kẹp trúng, ý cười trên mặt của Tả Ngôn cứng lại, diễn quá diễn rồi, cây quạt này có sức nặng không nhẹ, khép quạt lại ho nhẹ một tiếng.

"Nói như vậy, hôm nay ngươi nhất định phải đoạt người với ta đúng không?" Triệu Phi Vân hất cằm nhìn cậu.

Vô nghĩa, sao không đoạt chứ.

Tả Ngôn cảm thấy trước khi đoạt ít nhiều gì cũng nên liếc mắt nhìn người một cái, cúi người dùng cán quạt nâng cằm của cô nương lên.

"Tiểu mỹ nhân a..."

Vừa thấy liền ngây ngẩn cả người.

Đây là tên yêu nghiệt từ đâu đến, mau bảo lão nạp bắt cô ta lại.

Làn da tái nhợt, gương mặt hẹp dài, khoé mắt hơi sưng sưng, hẳn là do trước đó khóc quá nhiều, trên má nhiễm vệt tia ửng đỏ, đuôi mắt được tô đẹp bằng một viên lệ chí.

Đôi môi đỏ tươi bị cắn, điềm đạm đáng yêu nhìn cậu.

"Vương gia..."

Thanh âm không mềm mại như những cô bé khác, nhưng lại khá từ tính.

Hệ thống: "Mục tiêu đã xuất hiện, có muốn tiếp nhận tư liệu hay không?" . Đam Mỹ Sắc

Tả Ngôn: "Trước không tiếp nhận."

Tả Ngôn: "Đợi đã, ngươi nói người trước mắt này là mục tiêu của ta?"

Hệ thống: "Không sai."

Tả Ngôn cãi cãi cằm, "Ngươi mau nói cho ta biết cô ta rốt cuộc là nam hay nữ?"

Hệ thống: "Nam."

Tả Ngôn kiềm chế dây thần kinh cười của mình, "Từ trên người hắn, ta đã tìm lại được lòng tin."

Diện mạo này, ha ha ha ha ha, Tả Ngôn cho rằng mình đã quá yêu nghiệt rồi.

Mỹ nhân nhìn ý cười trong mắt của cậu, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Triệu Phi Vân nhìn mặt của cô, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh diễm, tình thế bắt buộc nói với nàng: "Đợi làm vị thiếp thứ..."

"Thứ tám mươi, công tử." Tên sai vặt ghé sát vào lỗ tai hắn ta nói.

"Tiểu Thập tam, theo quy củ cũ của chúng ta, ai thắng, người đó dẫn người đi."

Tả Ngôn nghe thấy thanh âm phía sau, dán sát vào người trước mặt, "Ngươi muốn đi với ta hay là muốn đi với hắn?"

Hô hấp đánh vào bên tai của hắn, làn da trắng nõn thoáng chốc đỏ lên.

Tả Ngôn yên lặng thu tay về, đứng lên, "Mang đến thanh lâu hẳn là có thể bán được với mức giá khá tốt."

Hệ thống: "Ngươi thử xem."

Thái dương chiếu rọi trên người cậu, có chút nóng, Tả Ngôn mở quạt ra che trên đỉnh đầu, quay lại nhìn tên kiêu ngạo nào đó, đôi môi mỏng nói một câu, "Được thôi."

Triệu Phi Vân sửng sốt một chút, lần đầu cảm thấy, tên hoàn khố này lớn lên cũng không tệ lắm.

Nhưng khi một đám người vây quanh hắn ta, Triệu Phi Vân hét to về hướng tên đang dắt mỹ nhân đi xa kia: "Ngươi có ý gì!"

Tả Ngôn đem cằm đặt trên bả vai của người bên cạnh, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt khinh miệt, "Quy củ là chết."

Nhẹ nhàng ngửi ngửi ở cổ, "Người là sống."

Thương lần trước cũng đã ổn, cậu mới không như tên ngốc mà giao đấu một mình đâu, mang nhiều hạ nhân như vậy cũng không phải để đi chết.

Nói xong liền kiêu ngạo rời đi.

Tả Ngôn ôm thắt lưng của mục tiêu, rất không vừa lòng với chiều cao của mục tiêu, nhìn khá nhỏ gầy, nhưng sao lại cao hơn cậu nửa cái đầu vậy hả.

HLTT: Tui chưa có kinh nghiệm edit cổ trang nên có gì mong các reader bỏ qua nha ^^ Riêng tui thì tui không thích thế giới này lắm, không biết mọi người sao.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv