Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Trong khoang trị liệu.
Phàm là những người vừa thấy hình ảnh lúc nãy đều sẽ mở to hai mắt trừng lớn.
"Vừa nãy thiếu gia đã mở mắt ra ư? Tôi không nhìn lầm chứ!"
"Cậu không nhìn lầm."
Trong video được quay lại rõ ràng, nam nhân nằm trên giường mở to hai mắt, sau hai giây lại khép lại như trước.
Chu Vị nhìn đoạn video hai giây này mấy lần, "Mang đoạn video này gửi cho gia chủ."
"Vâng."
Hai mắt của Chu Vị đỏ lên, nắm tay gắt gao nắm chặt, bước ra ngoài loanh quanh vài vòng ở cửa phòng, chờ tâm tình của mình bình phục lại.
Nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc...
"Chu ca, điện thoại của gia chủ."
Chu Vị nhận điện thoại, nhìn ông lão hai mắt đã ươn ướt trên màn hình...
Tả Ngôn đỡ trán từ khoang dinh dưỡng đứng lên, chân dẫm trên sàn nhà có chút lơ mơ.
Khoảng cách bước đến phòng tắm gần như vậy, vậy mà cậu lại té ba lần, mỗi lần càng nặng hơn so với lần trước.
Xong rồi, đầu mình sẽ không bị tê liệt luôn chứ.
Sau khi tắm rửa xong, theo thông lệ mà được người đưa đến chỗ bác sĩ trị liệu tâm lý.
Cũng bắt đầu hỏi rất nhiều vấn đề như thường lệ, Tả Ngôn chịu đựng cơn đau đầu mà cố gắng trả lời.
"Tinh thần của Tả tiên sinh không ổn à?"
"Cũng ổn, chỉ hơi mệt chút."
Người bên cạnh giải thích cho ông ta vậy người trước mắt này đã "Linh hồn xuất khiếu" ở cảnh trong mơ đến bảy ngày.
Bác sĩ tâm lý nhất thời không đồng tình mà nhìn cậu, sau đó bảo có mười hai phần trăm 'Nhập mộng sư' sau khi làm như vậy sẽ bị biến thành tên ngốc, có người tự thân mình chịu đựng không nổi, còn có người bị chủ nhân của cảnh trong mơ công kích.
Tả Ngôn nhíu nhíu ấn đường, bản thân cậu cũng xem như may mắn.
"Hôm nay dừng ở đây thôi, Tả tiên sinh có muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút không?"
Tả Ngôn nhìn người vừa bước đến, là người lần trước ký hợp đồng với cậu.
"Không cần đâu, tôi không sao."
Chu Vị gật đầu, "Vậy được rồi, tôi gọi người đưa cậu về nhà."
Tả Ngôn không từ chối, với trạng thái hiện tại của cậu, nếu cậu tự mình lái xe tuyệt đối sẽ trở thành 'sát thủ trên đường lớn'.
Chỉ là có chút việc ngoài ý muốn đó là, người đảm đương thân phận tài xế chính là Chu vị.
"Tả tiên sinh sau khi về nhà phải nghỉ ngơi nhiều hơn chút, thời gian trị liệu lần sau sẽ không nhanh đâu."
Tả Ngôn gật đầu.
Một lát sau Chu Vị nghe được thanh âm của người ngồi bên cạnh, "Bệnh nhân đã tỉnh chưa?"
"Đã tỉnh rồi, đã khổ Tả tiên sinh rồi."
"Lại nói tiếp tôi vẫn còn chưa biết vị bệnh nhân này của tôi tên gì."
Chu Vị nghiêng đầu, "Căn cứ vào điều thứ nhất trên hợp đồng, việc này nằm trong phạm vi bảo mật."
Tả Ngôn lại nghĩ đến bản hợp đồng gạch hậu kia, ký ức duy nhất của cậu về nó là mấy con số 0 kia.
"Vậy lúc nào chúng tôi mới có thể gặp nhau?"
'Nhập mộng sư' nếu có thể thường giao tiếp với bệnh nhân, nắm bắt được những sở thích của đối phương, vậy chuyện đi vào giấc mơ sẽ tương đối dễ dàng hơn một chút.
Chu Vị cũng biết điều đó, nhưng, "Hai lần nhiệm vụ của Tả tiên sinh trước đó hoàn thành khá tốt."
Vậy nên, mặt cũng không thể gặp đúng không? Nghề 'Nhập mộng sư' có độ khó khắn cao hơn những nghề khác rất nhiều, nhưng cũng không đến mức có tiền công cao như vậy.
Chỉ là, là người nào lại cần phải thần bí như vậy, dù không muốn cho gặp, nhưng lại vẫn chỉ nhằm vào cậu...
Chu Vị đưa người đến nhà, nhìn bóng lưng của cậu, nghi ngờ rồi ư?
Chỉ với hai lần bước vào giấc mơ liền có thể làm được chuyện mà bọn họ dùng hơn mười năm đều không thể làm được, không cần biết là mười năm trước hay mười năm sau, người thiếu gia chọn lựa vẫn luôn chỉ là một mình cậu, cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Nhưng nhìn từ tình hình hiện nay, mặt tốt vẫn chiếm đa số.
Tạm thời vẫn phải giấu gia chủ, không thể để cho ông ấy biết thân phận của Tả Ngôn.
Thiếu gia có thể tỉnh lại hay không, còn phải làm khổ vị này rồi.
Sau khi Tả Ngôn trở về nhà, lập tức ngủ liên tiếp ba ngày.
Trong mơ xuất hiện thân ảnh của Tạ Hào, các đoạn ký ức ngắn được lồng ghép vào nhau, tựa như một món thập cẩm.
Vô tri vô giác tỉnh lại, trên khoé mắt còn mang theo lệ, Tả Ngôn hít một hơi, tinh thần bị thương quả nhiên không thể chữa khỏi dễ dàng.
Ngồi dậy lau lau mặt một cái, sau đó ngã đầu lại muốn tiếp tục ngủ.
Từ cánh tay truyền đến cảm giác run run, Tả Ngôn mơ hồ mở di động lên.
"Alo."
"Đã hai giờ trưa rồi, sao em vẫn còn ngủ vậy hả? Có phải do đêm qua quá mệt nhọc đúng không, để anh xem xem, trên giường của em có phải còn nằm thêm một vị mỹ nữ không?"
"Anh xem em là anh hả? Em đây là vì chuyện công việc mà bận rộn, dáng vẻ không giống như những người làm việc không đàng hoàng như các anh."
Tả Ngôn nghe tiếng từ bên kia truyền đến, mắt đều không mở.
Tả Tứ vội đem đầu với vào trong di động, xác định không thấy trên giường của cậu còn người nào khác.
"Thứ bảy này là sinh nhật của mẹ, nhìn bộ dạng này của em là không định trở về à?"
Tả Ngôn nhất thời lấy lại tinh thần, "Thứ bảy tuần này?"
"Em vậy mà dám quên mất sinh nhất của mẹ à?" Lá gan có chút lớn.
"Không quên, em sẽ trở về."
Ánh dương quang từ trên cao, chiếu xuống trên chiếc chăn, tuy rằng không hề có tý độ ấm nào, Tả Ngôn mơ hồ một chút, sau đó đứng dậy đi về phía trước cửa sổ.
May là có Tả Tứ nhắc nhở cậu, nếu không... vừa nghĩ đã thấy run.
Qua hai ngày, không báo cho những người khác biết một tiếng, cậu trở về nhà ở Đế Đô.
Vừa mở cửa liền được người máy gia dụng chào đón.
"Chào... mừng... trở... về... nhà..."
"Cám ơn."
"Đừng... khách... sáo... như... vậy... ta... sẽ... thẹn... thùng..."
Tả Ngôn cúi đầu nhìn nó chăm chú một chút, nhìn thấy trên màn hình có hai hình trái tim màu đỏ.
"Ngươi xem ngươi, nói chuyện chậm còn chưa tính, phản ứng cũng chậm như vậy, không thể thăng cấp hệ thống lên cho mình chút à?"
"Ngươi... không... yêu... ta..."
"Ta chưa từng yêu ngươi."
"Ngươi... đã... quên... chuyện... khi... còn... bé... ngươi... đái dầm... sau... đó... ta... lén... giặt... drap... giường... cho... ngươi... rồi... à..."
Tả Ngôn dạo quanh một vòng trong phòng khách, trong nhà không có ai.
"Chưa quên, ta cũng chưa quên việc ngươi từng ném ta vào thùng rác."
Người máy gia dụng loạng choạng cánh tay, "Những chuyện đó... đều... đã... qua rồi..."
"Mẹ của ta đâu?"
Người máy đi theo sau mông cậu, "Phu nhân... và tiên sinh... ra ngoại thành dạo chơi rồi, đại... thiếu gia... đi... phá... xe..."
Tả Ngôn quay đầu lại nhìn nó, "Ngươi vẫn trước sau như một, khá thẳng thắn đó."
Người máy cong cong lại ánh mắt, "Cám... ơn... đã... khen..."
Tả Ngôn lắc đầu, những năm ấy từng trộm làm chuyện xấu mỗi chuyện đều không thể giấu diếm nổi, thật đúng là đã khổ cho nó.
"Ta đi ăn bữa tối của ta đây."
Người máy gia dụng: "Chưa... làm... phần... của... ngươi..."
Tả Ngôn:...Cậu cũng tự kiếm tiền được rồi, có phải nên suy xét việc đổi một người máy gia dụng khác không?
Ăn bữa tối xem, cậu đi lấy quà.
Lúc trước ở Phí thành đã đặt trước, sau đó cậu tự mình đến lấy.
Trên đường, cậu dừng bước trước một ngôi trường học.
Dù đã tối nhưng vẫn còn rất nhiều học sinh từ bên trong trường ra ra vào vào.
Nhìn nửa ngày, Tả Ngôn không khống chế được chính mình, bước vào.
"Toà nhà kia, thì ra đã xây lại lần nữa."
Không tự giác thì thào nói.
Có bạn học đi ngang qua nghe được cậu này của cậu, nói: "Đã xây lại lâu rồi, còn có toà bên cạnh kia."
Tả Ngôn nhìn qua, trong đầu xuất hiện lại hình ảnh trận nổ mạnh 10 năm trước, cùng với người kia.
HLTT: Chương này cũng hé lộ một phần thân phận của anh công rồi:)) Có ai đoán được tại sao anh công phải làm người thực vật không nhỉ?