[81] - Trời tối rồi, mau nhắm mắt (40)
Editor:Hoa Lạc Thiên Tế
"Sao đột nhiên cậu lại đến đây vậy?"
George định ôm chầm hắn một cái, lại bị hắn đẩy ra.
"Cậu thật sự quá vô tình, tôi cố ý vì cậu mà đến nước Hoa, cậu lại đối xử với tôi như vậy à?"
Tạ Hào nói: "Nếu không có việc gì thì tôi về đây."
"Được rồi, anh vẫn không thú vị như vậy, trước sau như một."
Sau đó hai người bắt đầu thảo luận về bệnh tình của Tạ Hào, George nhíu mày, "Điều lượng của thuốc trấn định... chuyện phức tạp trước kia của cậu vẫn chưa giải quyết xong à?"
"Giải quyết xong rồi."
"Vậy dạo gần đây cậu gặp phải chuyện gì vậy, với lại người kia là người như thế nào?"
Có ý mà chỉ chỉ vài vệt đỏ đỏ trên cổ của hắn.
Tạ Hào không phủ nhận.
George trêu ghẹo nói: "Có phải rất sợ cậu ta rời khỏi anh, rất muốn một hơi một hơi nuốt hết cậu ta vào trong bụng đúng không?"
Con ngươi màu nhạt của Tạ Hào thản nhiên nhìn hắn ra.
George biết mình nói trúng rồi, không khỏi vì cái người chưa gặp mặt kia sinh ra một phần đồng tình.
"Vì người tình bé nhỏ của cậu, tôi nghĩ cậu nên phối hợp tôi làm một bài kiểm tra, thuận tiện tôi nhắc cậu, thuốc trấn định vẫn nên ngưng dùng đi."
Tạ Hào nhìn đồng hồ, "Hôm nay không được."
George nói: "Chiều nay tôi bay rồi, huống hồ chỉ cần có nửa giờ, sau khi tôi biết kết quả sẽ về nước thương lượng với thầy, thảo luận phương án nhằm vào bệnh tình của cậu sớm hơn một chút, cậu liền không cần phải lo lắng lỡ như có ngày nào đó nhóc đáng yêu nhà cậu sẽ xuất hiện trên bàn cơm của cậu."
Tạ Hào liếc mắt nhìn hắn ta cảnh cáo một cái, George giơ tay đầu hàng.
...
Tả Ngôn đi một vòng tìm trứng gà, rõ ràng có bốn quả, dùng ba quả, còn một quả đâu rồi?
"Bé thỏ nhỏ ngoan ngoãn~ mau mở cửa ra~"
Tả Ngôn cầm di động lên, "Tạ Hào, anh có thấy trứng gà của tôi đâu không?"
"Mất một quả à, chút nữa tôi sẽ tìm giúp em."
"Chút nữa là về rồi à? Được, đừng quên mua trái cây cho tôi đó."
"Bộp bộp!"
Tả Ngôn nhìn nhìn ra hướng bên ngoài phòng bếp, "Đại Hoàng hình như làm rơi thứ gì đó rồi, cúp trước đây."
Trong phòng khách, Tả Ngôn nhìn giá chậu hoa bị ngã xuống, lại nhìn quả trứng gà màu vàng trên sàn nhà.
Bắt được tên trộm rồi.
Dùng chân gà dẫn dụ chú rắn vào phòng, uỷ khuất mày rồi, anh bạn Đại Hoàng, trước khi chưa làm xong bánh kem mày vẫn nên ở trong phòng này chơi đi.
Thuận tiện cũng ném thêm bé mèo vào cho có bạn.
Sau khi trở lại, chỉ thất trong phòng bếp đứng một người nam nhân.
"Con trai của Hứa Hướng Dương, còn nhớ tao không?"
Đệt! Bà nó, ông ta sao có thể ở chỗ này!
Nam nhân chậm rãi bước đến gần cậu, Tả Ngôn lùi về phía sau từng bước một, cánh tay đang giấu sau lưng vội vàng ấn ấn di động, hai người đều nghe được thanh âm bàn phím đầy rõ ràng.
"Muốn gọi cho ai? Tạ Hào à? Năm đó ba của mày cũng là người gián tiếp giết chết ba mẹ của nó, vậy mà nó lại không giết chết mày."
Tả Ngôn tìm đúng thời cơ quay đầu bỏ chạy, nam nhân vẫn truy đuổi sau lưng cậu, ánh mắt toát lên vẻ hưng phấn, "Tao đã tự tay giết chết mày, nhìn mày dần không còn hô hấp, mày rốt cuộc là đứa nào!"
Hừ! Ông cần biết làm gì!
...
Sau khi Tạ Hào kiểm tra xong bước ra, nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động có vài cuộc gọi nhỡ của thiếu niên, ánh mắt nhu hoà.
Gọi lại lại không có ai bắt máy, chau mày.
Trên đường về nhà, Quý Minh Trí gọi điện đến, chỉ nói một câu.
"Thái Dũng bỏ trốn rồi!"
Đồng tử của Tạ Hào co rụt lại, không còn nghe lọt được câu nói kế tiếp của hắn ra, trên đường, chỉ thấy một chiếc xe phóng cực nhanh chạy như bay.
Xe dừng lại trước cửa nhà, Tạ Hào nện bước dồn dập đẩy ra cánh cửa nhà chưa đóng chặt, cảnh tượng trong nhà khiến hô hấp của hắn cứng lại.
Hắn bước thêm vài bước về phía trước, thiếu niên nằm trên ghế sa lông, nếu xem nhẹ một vệt đỏ rực trước ngực cậu, vậy cậu tựa như đang ngủ.
Áo sơmi màu trắng nở rộ ra một đoá hoa đỏ tươi...
"Tôi đã trở lại."
Thiếu niên an tĩnh ngủ say.
Tạ Hào chạm vào mặt của cậu, quỳ một gối xuống bên cạnh cậu, "Tôi quên mua trái cây cho em rồi, em giận à?"
Bánh kem nhân trái cây lại không có trái cây, rất đáng tiếc.
Hệ thống: "Ngươi chắc rằng vẫn muốn tiếp tục xem chuyện gì sẽ xảy ra à, nó sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đối với tinh thần của ngươi."
Tả Ngôn nói: "Ta muốn biết nhiệm vụ của ta rốt cuộc hoàn thành như thế nào."
Cậu đã chết, những người khác căn bản sẽ không nhìn thấy cậu, tồn tại dưới hình dạng như một loại linh hồn.
Hệ thống: "Được rồi, nếu như bị đau đầu thì nhất định phải nói cho ta biết."
Tả Ngôn: "Cám ơn."
Trên làn da của thiếu niên vẫn còn lưu lại một chút độ ấm, Tạ Hào ôm lấy cậu, cười nói: "Sao em lại không nói chuyện? Lại không muốn quan tâm đến tôi?"
Vệt máu thấm ướt lồng ngực của hắn, Tạ Hào hôn hôn môi cậu, "Ai chọc em tức giận vậy, tôi đi giết gã được hay không?"
Giết người là phạm pháp đó lão đại.
"Không ngăn cản tôi, vậy là đồng ý rồi?"
Tả Ngôn bay quanh người hắn một vòng, tôi không đồng ý.
Tạ Hào đặt thiếu niên xuống, chỉnh lý lại quần áo của cậu cho tốt, cúi đầu hôn hôn môi cậu, "Tôi rất nhanh sẽ quay trở lại, sẽ không khiến em phải chờ lâu đâu."
Thái Dũng đau đớn ngồi trên mặt đất, bên cạnh là một chú rắn màu vàng nhạt đã chết đi, chỗ mắt cá chân của gã đau đớn không ngừng, đau đến mức trên mặt gã không ngừng đổ mồ hôi.
Nhìn nhìn sắc trời, hung hăng đâm thêm một dao trên người chú rắn, "Nuôi rắn đều vướng bận như vậy!"
Má, phải mang một cái chân gã đi rồi.
"Mày muốn đi đâu?"
Thái Dũng sửng sốt, quay đầu lại.
Tạ Hào từ trong rừng bước ra, trên mặt mang thei ý cười, nhưng hai mắt lại lãnh lệ.
"Mày muốn... chạy trốn đến chỗ nào?"
Thái Dũng phun một ngụm nước bọt, nhìn một vệt đỏ rực trên ngực hắn, "Xem ra mày đã gặp nó rồi à, đau lòng lắm đúng không? Ha ha ha ha...
Nể mặt nể mũi mày, tao vốn muốn cho nó chết mà chẳng cần phải khóc rống, nhưng đáng tiếc... biết rõ mình sống không được lại chạy làm gì chứ?"
Tạ Hào bước đến gần gã, dừng lại bên cạnh thi thể của chú rắn, cúi đầu nhìn thoáng qua, ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, biêt rõ mình sống không được lại chạy làm gì chứ?"
Thái Dũng lùi về phía sau, "Mày không phải không muốn hạ thủ à, tao báo thù cho mày rồi, đáng lẽ mày phải cám ơn tao chứ!"
Ý cười trên mặt Tạ Hào càng tăng thêm, "Mày nói không sai..."
Thái Dũng nhìn hắn cười, có chút run lên, âm lãnh nhìn hắn một cái sau đó xoay người bỏ chạy.
Tạ Hào nhìn bóng lưng của gã, "Không thể khiến em ấy chờ lâu như vậy, em ấy sẽ giận."
Trong rừng truyền đến vài tiếng thống khổ tru lên, sau đó không còn tiếng động.
Tạ Hào cả người đầy máu tươi đẩy cửa nhà ra, đem chú rắn vàng đặt trên ghế sa lông.
"Chờ lâu không? Là tôi không tốt."
Tả Ngôn bước theo hắn trở lại, có chút dại ra, cậu ở bên cạnh Tạ lão đại lâu như vậy mà không hề bị giết chết, thật may mắn biết bao.
Nhị Cẩu bước đến bên cạnh Đại Hoàng, nghiêng đầu nhìn nhìn một chút, dùng mũi đẩy đẩy.
Đầu rắn rơi xuống sàn nhà, doạ nó nhảy dựng, bé mèo chợt chạy qua một bên, trong chốc lát sau, lại trở lại, vây quanh chú rắn hai vòng, dán vào trên người của chú rắn.
Tạ Hào nhìn một vệt đỏ rực trên người thiếu niên đầy chói mắt, "Đổi một bộ quần áo khác đi, dơ hết rồi." . truyện tiên hiệp hay
Di động 'Ba' một tiếng rơi xuống sàn nhà, thanh âm của thiếu niên vang lên trong nhà.
"Nhớ thổi nến đó..."
Thanh âm suy yếu khiến Tạ Hào dừng bước lại, cúi đầu nhìn người trong ngực, sau đó nhặt di động lên.
Một đoạn tin nhắn ngắn chưa kịp gửi đi, phát lại lần nữa, "Nhớ thổi nến đó..."
Tạ Hào bấm phát lại mấy lần, thoát ra khỏi trang đó.
Mở lịch sử trò chuyện ra, chỉ có dãy số của một mình hắn, bấm bốn lần.
Ôm chặt lấy người trong ngực...
Ánh tịch dương rủ xuống, Tạ Hào ôm lấy người trong ngực, ngồi trên ban công.
Trên bàn đặt một chiếc bánh kem, ở trên viết 'Tạ Hào, sinh nhật vui vẻ', Tả Ngôn châm ngọn nến lên.
Trước mặt hắn có hai bản giấy chứng nhận kết hôn, bên trong có tấm ảnh chụp lại biểu tình mơ hồ của thiếu niên.
Tạ Hào cúi đầu, "Một chiếc nhẫn đổi một quyển giấy chứng nhận kết hôn, đổi hay không?"
Không đổi!
Lần trước bảo anh đổi thì anh không đổi, ai lại không có chút tính tình như vậy hả!
Thiếu niên buông đầu xuống, thân thể lạnh lẽo.
Nhẫn được đeo vào ngón áp út của thiếu niên, độ lớn nhỏ vừa vặn.
Tiếng cười khẽ truyền đến, "Đều là của em, không giành với em."
Ánh tịch dương nhiễm đỏ một góc chân trời...
Tựa như đang nhắc nhở hắn, trong di động lại vang lên thanh âm của thiếu niên.
"Nhớ thổi nến đó..."
Tạ Hào vuốt ve mặt của cậu, "Được được được, tôi biết rồi."
Thổi tắt ngọn nến, ngọn nến hình chú thỏ nhỏ vỡ ra, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên.
Tạ Hào nhìn thấy bên trong có ba tờ giấy, mở ra từ trái sang phải.
Tờ thứ nhất.
"Chúc Tạ Hào sau này đều sẽ khoẻ mạnh, bình an." Mặt sau của tờ giất vẽ một người thấp bé hai tay tạo thành hình chữ thập, bộ dáng nhắm mắt lại nhìn rất thành kính.
Tờ thứ hai.
"Vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Tạ Hào."
Bên cạnh người thấp bé nhiều ra một người cao cao, hai người dắt tay nhau.
Tờ thứ ba không có chữ, chỉ có một vài hình vẽ.
Người thấp bé nhón chân tự mình ghé vào tai người cao cao, trên đỉnh đầu có một khung đối thoại.
"Em yêu anh."
Ý cười trên mặt Tạ Hào dừng lại, nhìn ba chữ ở mặt giấy sau thật lâu.
Lâu đến mức thân thể và tay của hắn đều đã tê rần.
Sau nửa ngày, khẽ cười một tiếng.
Nâng cằm cậu lên, "Tôi xấu như vậy à?"
Tạ Ngôn dán sát vào nhìn nhìn, không hề biết thưởng thức tranh của tôi gì hết.
Quý Minh Trí dẫn người đuổi đến, chỉ nhìn thấy thanh niên đang hôn thiếu niên trong ngực, vệt đỏ sau lưng dừng trên người của hai người bọn họ, cực kỳ thê lương.
Tạ Hào tự mình động thủ, một ngọn lửa, thiêu huỷ ngôi nhà đã từng là nhà của hai người.
Sau đó cách đó không xa bọn họ tìm được thi thể của Thái Dũng, thân thể đã bị cắt nát thành rất nhiều khối, cơ hồ không thể nhìn ra bộ dáng nguyên bản của gã.
Một tuần sau.
"Lúc nào?"
Quý Minh Trí trầm mặc một lát, "Mười phút sau."
Tạ Hào gật đầu, không có cảm xúc gì khác, chỉ xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Quý Minh Trí đột nhiên nói: "Anh có cơ hội để trốn." Hắn ta biết mình không nên nói lời này, cũng không nên hỏi, nhưng hắn ta vẫn nói ra.
Tạ Hào ngẩng đầu, "Mỗi người đều nên vì lỗi lầm của chính mình mà nhận được báo ứng thích đáng, không phải à?"
Quý Minh Trí á khẩu không trả lời được, nửa ngày, "Anh nói rất đúng, Hứa Dương đã thay đổi anh rất nhiều."
Bọn họ đã điều tra và biết được bệnh tình của hắn, Tạ Hào cũng tự mình thừa nhận án giết người liên hoàn trước đó đều là kế hoạch của hắn.
Ngẫm lại không khỏi giật mình, tên hoạ sĩ thoạt nhìn khá ôn nhu này, lại là một sự tồn tại khủng bố như thế nào.
Tạ Hào cười nói: "Giúp tôi một chút."
"Anh nói đi."
...
Quý Minh Trí đi rồi, đã có người đến dẫn Tạ Hào rời đi, Tả Ngôn nhìn bóng lưng của hắn, nhu nhu cái trán.
Thời gian cũng khá lâu rồi, cậu có chút chịu không nổi, tương đương với một tuần chưa hề ngủ.
Hệ thống: "Còn muốn xem tiếp không?"
Tả Ngôn biết hắn đi hướng nào, nhưng vẫn không muốn tận mắt nhìn thấy, "Không, chúng ta đi thôi."
Thân ảnh trong suốt biến mất tại chỗ.
Thời gian lại qua thêm nửa tháng.
Kế bên mộ bia của ba mẹ Tạ Hào lại có thêm một bia mộ mới.
Một bó hoa cúc đặt trước bia, chú mèo nhỏ màu vàng cọ cọ mộ bia rồi đi hai vòng, ghé vào một chiếc hộp bên cạnh mộ bia, ở trên có khắc hai chữ 'Đại Hoàng'.
Một đôi tay ôm lấy nó.
"Nhị Cẩu, bọn họ sẽ không trở lại nữa đâu, theo tao đi thôi."
Chú mèo nhỏ màu vàng ngẩng đầu, giãy dụa muốn ở lại.
Quý Minh Trí gãi gãi cằm của nó, "Lời của Tạ Hào mà mày dám không nghe?"
Chú mèo nhỏ màu vàng oai oai đầu, dần dần an tĩnh.
Gió nhẹ lướt qua, một đoá hoa khẽ lay động.
Hai cái tên trên mộ bia đặt rất gần nhau.
Ngay cả tro cốt đều phải đặt cùng một chỗ, hai người các anh lúc này, đã triệt để không thể xa rời nhau.
Quý Minh Trí lắc đầu, xoay người rời đi.
Một người một mèo dần đi xa.
"Sau này tao sẽ dẫn mày đến thăm bọn họ, mỗi năm đều đến."
Hoàn giấc mơ thứ hai
HLTT: Chương cuối của thế giới nào cũng buồn huhu TTATT