Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Qua ngày hôm sau, Tả Ngôn bị một xúc cảm lành lạnh trên mông khiến cậu bừng tỉnh.
"Đánh thức em?"
Vô nghĩa, bị một cái móng vuốt sờ tới sờ lui trên mông mình... ai, không nói đâu.
Mông vừa được bôi thuốc xong, vẫn còn trên người.
Trên hai tay có dấu vết bị cuộc chặt, trên lưng có vết máu ứ động, dấu răng trải rộng khắp thân thể.
Tạ Hào cau mày, đầu ngón tay lướt lướt qua trên miệng vết thương, cả người Tả Ngôn liền run lên.
Đều là chuyện tốt do tên bệnh thần kinh anh làm đó, còn động vào nữa! Còn dám động vào nữa hả!
... Anh thử là tôi đi.
Tả Ngôn nắm lấy ngón tay hắn để vào trong miệng cạ cạ, muốn cắn đứt nó.
Tạ Hào sửng sốt, nhìn về phía chai thuốc mỡ bên cạnh.
Tả Ngôn đột nhiên nhớ đến, bàn tay kia vừa nãy...
Phi... phi phi.
"Xin lỗi, sau này sẽ không vậy nữa." Tạ Hào cầm thuốc vẽ loạn trên người của cậu, nhìn thân thể ngẫu nhiên run rẩy lên của cậu.
Tả Ngôn không nói được lời nào.
Người anh em, anh vẫn nên đi khám bệnh trước đi.
Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, Tạ Hào lấy 'xích chân' qua, Tả Ngôn chủ động đưa chân qua cho hắn.
Nhìn cậu bị khoá lại lần nữa, ôm lấy cậu hôn một cái, lái xe rời đi.
Ôm đồ ăn vặt ngồi trở lại sa lông, nhìn Nhị Cẩu đang dùng móng vuốt khều khều dây xích, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.
Rõ ràng có thể rời đi, lại vẫn đồng ý mà mang thứ này vào, điều này đại biểu cho tự nguyện.
Sau đó không hề khác gì so với trước kia, Tả Ngôn vẫn ở nhà vui chơi giải trí như cũ, thỉnh thoảng làm người mẫu cho Tạ Hào một lần.
Những bức tranh có liên quan với cậu đều được đặt trong một căn phòng bị khoá, ngẫu nhiên hai người sẽ làm mấy lần ở trong đó.
Nhìn cả phòng đều là cậu, Tạ Hào đều sẽ cực kỳ hưng phấn.
Từ chỗ hệ thống, cậu biết được, Tạ Hào đã liên hệ với bác sĩ ở ngoài nước, định bắt tay tiến hành trị liệu bệnh của hắn.
Tả Ngôn tỏ vẻ cực kỳ vui mừng.
Có một ngày, Tạ Hào tắm rửa cho chú rắn, Tả Ngôn tắm rửa cho Nhị Cẩu.
"Tô Tử sắp kết hôn."
Đầu Tả Ngôn phản ứng kịp thời trong nháy mắt, "Tô Tử... kết hôn với ai?"
Tạ Hào nói: "Người pha chế trong quán của cô ta."
Tả Ngôn gãi gãi cằm của Nhị Cẩu, "A."
Xem ra nam nhân này cũng không tệ lắm, nếu không cũng sẽ không kết hôn nhanh như vậy.
"Có muốn đi tham dự không?"
"Không muốn."
Hẳn là do câu trả lời của cậu rất rõ ràng, Tạ Hào hỏi: "Tại sao?"
Bởi vì tôi chắc chắn không muốn tôi đi.
Tạ Hào nói: "Nếu em muốn đi..."
"Tôi không muốn."
Tả Ngôn ôm bé mèo ướt sũng xoay người lên lầu.
Sau đó hai người ai cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Đến cuối tháng, Tạ Hào mang về một bộ lễ phục.
Tạ Hào lấy một chiếc hộp ra, Tả Ngôn nghĩ là nhẫn, không nghĩ đến lại là một chiếc đồng hồ, vừa nhìn liền biết giá cả xa xỉ.
Tạ Hào lái xe dẫn cậu ra người, Tả Ngôn hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Tạ Hào nghiêng đầu, "Đến rồi em sẽ biết."
Tả Ngôn: "Hệ thống, hắn muốn dẫn ta đi đâu?"
Hệ thống: "Đến rồi ngươi sẽ biết."
Tả Ngôn:...
Khi Tạ Hào dẫn theo cậu xuất hiện ở hôn lễ, đại não có chút trì độn của Tả Ngôn rốt cuộc có phản ứng.
Người đến người đi xung quanh khiến cậu có chút không thể thích ứng, thanh âm huyên náo càng khiến cậu có chút không được tự nhiên.
Cậu nhìn thấy Tô Tử mặc một chiếc váy cưới màu trắng, cùng nam nhân bên người nói xong câu 'Con đồng ý'.
Lúc Tô Tử đi mời rượu thì thấy được bọn họ, khi nhìn ra Tả Ngôn lại càng thêm kích động.
"Tôi còn tưởng anh sẽ không đến được."
"Tôi nói rồi tôi muốn cho cô một bao tiền mừng đỏ thẫm." Tả Ngôn nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, tuy rằng không phải tiền của cậu.
Tô Tử nhìn hai người bọn họ, nước mắt lập tức trào xuống.
Nhìn thấy cô gái nhỏ khóc, Tả Ngôn muốn lau nước mắt cho cô, nhưng lúc nâng tay lên lại cho cô một cái ôm chầm.
"Chúc cô hạnh phúc."
Tô Tử vỗ vỗ bả vai của cậu, "Anh cũng vậy."
Bước ra khỏi hôn lễ, Tạ Hào hỏi: "Vui không?"
Tả Ngôn gật đầu, cũng có thêm chút kinh hỉ.
"Muốn đi đâu nữa?"
Tả Ngôn nghi ngờ nhìn hắn, đây là ngày được bỏ lệnh cấm mỗi năm một lần à?
Thăm dò nói một câu, "Đi công viên giải trí?"
Khi hai người thật sự đứng trong công viên giải trí, Tả Ngôn có chút bất khả tư nghị.
Người ở trong công viên giải trí rất đông, một khi tách khỏi nhau... chuyện chạy trốn sẽ rất dễ dàng, yên tâm với cậu như vậy?
Tạ Hào nhìn cậu, "Thực thích cái đó à?"
Tả Ngôn chỉ chỉ vào vòng đu quay phía xa xa, "Lần trước chúng ta vẫn chưa bước lên trên đó."
Lần trước, là ngày bọn họ nhận giấy chứng nhận kết hôn giả.
Mà vòng đu quay, cho đến bây giờ đều có truyền thuyết về những chuyện tình yêu.
Màn đêm buông xuống, hai người lên đến điểm cao nhất.
Hô hấp lần lượt thay đổi hoà vào cùng một chỗ, mãi đến khi Tả Ngôn thở hồng hộc mới thôi.
Trên môi có cảm giác nóng nóng, đưa tay sờ sờ, đệt, miệng sưng lên rồi.
Tiếng cười của Tạ Hào vang lên trong xe.
Trên đường về nhà, Tả Ngôn nhìn Tạ Hào vẫn luôn mỉm cười có chút ngạc nhiên.
Hệ thống: "Hôm nay là sinh nhật của Tạ Hào, hôm qua ta đã nói cho ngươi biết rồi, ngươi một chút cũng không nhớ à?
Tả Ngôn:..."Ngươi nói lúc nào?"
Hệ thống: "Lúc ăn cơm."
Tả Ngôn nghĩ nghĩ, gãi gãi đầu, còn làm cái rắm gì được nữa, ngay cả quà sinh nhật cũng không có, nên làm sao bây giờ.
Sau đó nghĩ nghĩ, Tả Ngôn nói khát, Tạ Hào liên đưa bóp tiền cho cậu.
Tả Ngôn cân nhắc xem một cái bánh kem bao nhiêu tiền, từ trong bóp rút ra ba tờ, hẳn cũng đủ rồi.
Dạo một vòng xung quanh, cửa hàng tiện lợi ngược lại có, chỉ riêng tiệm bánh kem là không có!
Không muốn Tạ Hào chờ lâu, cậu chạy đi.
"Vẫn còn rất xa."
"Bước qua cái ngã tư này, quẹo trái đi thêm một trăm mét."
Đêm tối sắp ập đến, chỉ thiếu một thiếu niên tựa như gió từ bên người vụt qua.
Tạ Hào đợi năm phút đồng hồ, lấy điện thoại di động ra.
Điểm màu đỏ trên màn hình cách vị trí hiện tại của hắn càng ngày càng xa.
Ánh mắt càng ngày càng mờ, tiếng cười khẽ của nam nhân vang lên trong xe.
"Xem ra, tối nay được thêm đồ ăn rồi."
Tả Ngôn thúc giục có thể nhanh lên được không, nhân viên cửa hàng cho cậu một ánh mắt, để bản thân cậu tự lĩnh hội.
Vị ngọt đến phát ngấy trong không khí khiến dạ dày của cậu có chút không thoải mái, mới vừa đi ra ngoài hít thở không khí, liền bị ôm lấy từ phía sau.
Thanh âm mang theo vẻ sung sướng của nam nhân vang lên bên lỗ tai cậu, "Bắt được em."
Cánh tay trên lưng gắt gao giữ chặt cậu, "Em đoán xem bộ phận nào trên người em ăn ngon nhất? Tôi đoán chỗ này nhất định sẽ có hương vị ngon nhất."
Một bàn tay đặt trên ngực của Tả Ngôn, cảm giác sự sinh động của trái tim đang nhảy lên dưới lồng bàn tay của hắn.
Tả Ngôn vội vàng nói: "Ta không phải muốn bỏ trốn!"
Tạ Hào cười nói, "Hửm?" Biểu tình không tin tưởng rất rõ ràng, ánh mắt lạnh như băng.
Tả Ngôn chỉ vào tiệm bánh kem ở phía sau, vừa định mở miệng, liền cảm nhận được xúc cảm từ ngón tay truyền đến có chút không đúng.
Một nam nhân đứng sau lưng cậu, che lại mắt, giọng điệu không quá tốt.
"Bánh kem của cậu, còn muốn lấy không!"
Tả Ngôn nói: "Muốn muốn muốn."
"Thiết khắc nháo (*)!" Nói xong, nam nhân một thân mặc đồ nhân viên màu trắng liền bước vào quán.
Hai tay Tả Ngôn bưng hộp bánh kém lên, "Sinh nhật vui vẻ, Tạ Hào."
Nụ cười của Tạ Hào hạ xuống, nhìn bánh kem.
"Sao em biết hôm nay là sinh nhật của tôi?"
Tả Ngôn nói: "Trên giấy chứng nhận kết hôn có viết còn gì."
(*) Thiết khắc nháo: Là ngôn ngữ mạng mới được lưu truyền dạo gần đây, bản gốc là từ tiếng Anh "Check it out", dịch thẳng ra thì có nghĩa là "Kiểm tra đi". Nhưng dưới trường hợp có một số người đang vây qunh nghe nghe xem xem thì có thể dịch là "Tôi sắp bắt đầu rồi, mọi người phải chú ý lắng nghe đó".