Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
"Tạ Hào? Không phải anh đang cùng Hứa Dương bay sang nước ngoài gặp ba mẹ à?"
Tạ Hào nói, "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vẫn chưa đi."
Quý Minh Trí nhìn nhìn phía sau hắn, "Hứa Dương đâu? Cậu ấy ở nhà à?"
Tạ Hào cầm khung ảnh, "Em ấy ở nhà, sao cậu lại ăn mặc như vầy, có nhiệm vụ à?"
Quý Minh Trí gãi gãi tóc, "Gần đây có chút buồn rầu về án tử của Thái Dũng, tôi định đi tìm Hứa Dương để hỏi thăm thêm một chút tình huống, nghe nói cậu ấy là người đầu tiên bị tập kích, tôi muốn hỏi tình huống lúc ấy ra sao."
Hắn ta đến phòng vẽ tranh của Tạ Hào tìm, nhưng người không có ở đó, mà ngay cả nhà của cậu Tả Ngôn cũng không có ở đó.
Gọi điện thoại cho Hứa Dương, thì lần nào cũng đều là Tạ Hào bắt máy, Quý Minh Trí cảm thấy việc này có chút không đúng, hắn ta hôm nay phải tận mắt nhìn thấy Hứa Dương.
Tạ Hào nói hai người có thể hẹn nhau ở chỗ nào đó, qua ngày mai hắn sẽ dẫn Hứa Dương đi tìm hắn ta.
Nhưng Quý Minh Trí kiên trì muốn đến nhà của hắn.
Không khí nhất thời có chút cứng ngắc.
Tạ Hào nhìn nhìn di động, "Nhà của tôi cách nội thành có chút xa, nếu cậu muốn đi, đến gần tối mới có thể đến nơi."
Quý Minh Trí nói không sao.
Tả Ngôn đang đi bộ vòng vòng trong nhà, dây xích Tạ Hào chuẩn bị cho cậu khá dài, từ dưới lầu đi đến trên lầu, đều có thể nghe được tiếng hi hi ha ha.
Cả một ngày trời, ngoại trừ ăn thì chính là ngủ, đứng trên cái cân, trừ đi cân nặng của dây xích thì cậu tăng lên 5 kí.
Tả Ngôn: "Cứ tiếp tục như vậy ta liền sẽ phế."
Hệ thống: Bị cầm tù còn có thể sống vô tư đến vô tâm như vậy, ngươi cũng là người đầu tiên.
Tả Ngôn: "Có người đến."
Tả Ngôn giật mình đứng lên, chạy đến bên cửa sổ.
Một chiếc xe dừng trong sân, từ trên xe bước xuống hai người, đều là người quen.
"Sao anh ta lại đến?"
Mắt thấy hai người vừa nói chuyện vừa sắp vào đến nhà, Tả Ngôn phát huy ra tốc độ của cuộc thi chạy một trăm mét mang theo dây xích chạy lên lầu.
Tiếng bùm bùm khiến hai người đang sắp đến cửa nhà có phản ứng khác nhau.
"Hứa Dương đang làm gì ở trong nhà vậy?"
Ánh mắt của Tạ Hào trầm xuống, "Có lẽ là đang chơi game."
Tả Ngôn chạy đến phòng ngủ, đá đống dây xích xuống gầm giường.
Tả Ngôn: "Hệ thống, chìa khoá!"
Một cái chìa khoá trống bỗng xuất hiện, Tả Ngôn mở ra ổ khoá dây xích dưới chân, hít sâu, khiến cho chính mình thoạt nhìn bình tĩnh.
Tạ Hào đẩy cửa ra, cùng Quý Minh Trí cùng bước vào, lúc đóng cửa trực tiếp khoá lại.
Quý Minh Trí nhìn những vật dụng trong nhà, "Hai người các anh sống cũng thật sung sướng, Hứa Dương đâu rồi? Vừa nãy tôi còn nghe được tiếng động mà."
Tạ Hào nói: "Có thể đang ở trên lầu, tôi đi gọi em ấy."
Quý Minh Trí nói: "Tôi cũng đi, vừa lúc còn có thể khiến cậu ấy bất ngờ."
Tạ Hào quay đầu lại nhìn hắn ta một cái, nụ cười trên mặt Quý Minh Trí không thay đổi, hắn ta biết yêu cầu của mình rất vô lý, nhưng khi nhìn thấy nơi ở của Tạ Hào, sự nghi ngờ trong lòng hắn ta càng ngày càng sâu.
"Tạ Hào, tối hôm nay ăn gì vậy? Đại Hoàng đều đói bụng luôn rồi."
Từ trên lầu truyền xuống thanh âm của thiếu niên, hai người ngẩng đầu, liền nhìn thấy bộ dáng thiếu niên ngáp một cái sau đó duỗi người.
"Cảnh sát Quý?"
Quý Minh Trí nhìn từ đâu xuống chân cậu, "Rốt cuộc là rắn nhà cậu đói bụng hay là cậu đói bụng vậy?"
Tạ Hào buớc đến ôm ôm cậu, "Lại ngủ?" Ánh mắt dừng lại hai giây ở chỗ mắt cá chân của cậu.
Tả Ngôn gật đầu, ánh mắt đưa loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt của Tạ Hào.
Quý Minh Trí nhìn bộ dáng thân mật của hai người bọn họ, lộ ra một hàm răng rắng.
"Hai người các anh đang ngược cẩu à?"
Tạ Hào cười cười, "Tôi đi chuẩn bị bữa tối, cảnh sát Quý hôm nay đến là có chút chuyện muốn hỏi em, em phải phối hợp với cảnh sát Quý cho tốt đó."
Tả Ngôn gật đầu, tôi cam đoan chuyện gì cũng không nói.
Tạ Hào nói xong liền cầm bọc đồ ăn đi vào phòng bếp, không hề lo lắng cậu có khiến hắn bại lộ hoặc kể ra chuyện bị cầm tù hay không.
Hệ thống: "Ngươi nói có ích lợi gì chứ, rừng núi hoang vu, hắn còn lo lắng hai người các ngươi chạy được à?"
Chạy ư?
Quý Minh Trí cầm sổ ra hỏi vài vấn đề về chuyện tập kích lúc trước, Tả Ngôn đem những gì mình biết được đều nói cho hắn ta.
Hai người lại nói chuyện phiếm hai câu, sau đó Tạ Hào đã chuẩn bị bữa tối xong.
"Ăn cơm."
Quý Minh Trí ngại ngùng cười cười, "Hình như tôi cứ như đến ăn ké."
"Hoan nghênh anh thường đến."
Lúc ăn cơm, Quý Minh Trí như vô ý hỏi: "Sao hai người các anh lại dọn nhà xa như vậy?"
Tạ Hào gắp một cái chân gà bỏ vào trong chén cho thiếu niên gần như muốn chui đầu vào trong chén, "Hàng xóm không quá chấp nhận chuyện chúng tôi nuôi rắn, tôi lại không muốn cho nó đi, đơn giản dọn nhà xa một chút, tuy rằng chỗ này không có người, nhưng lại rất yên tĩnh."
Dưới chân, Tả Ngôn đá đá Đại Hoàng, nhóc này cũng rất biết gây chú ý mà xoay vài vòng quanh ghế của Quý Minh Trí.
"Thì ra là như vậy."
Sau bữa tối, trời cũng đã tối mịt.
Tạ Hào mời Quý Minh Trí ngủ lại một đêm.
Quý Minh Trí ngây ngô cười hai tiếng, "Làm phiền rồi."
Ban đêm, thừa dịp Tạ Hào đi tắm, Tả Ngôn bị gọi đến ban công.
"Cậu không sao chứ?"
Tả Ngôn ngậm mứt, không để ý nói: "Tôi không sao."
"Tạ Hào biết thân thế của cậu, không làm gì cậu hết à?"
Làm chứ, từ phòng bếp đến phòng tắm, lại từ sô pha đến ban công, làm cực nhiều.
Thấy cậu lại lắc đầu, cũng không hề có ý bị cưỡng ép, Quý Minh Trí cảm thấy có thể do mình nghĩ nhiều rồi, dù sao cũng là chuyện của người ta.
"Nếu cậu gặp phải chuyện gì liền có thể gọi điện thoại cho tôi, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, hai tháng tới tôi sẽ không về lại Tấn thành."
"Được."
Sau khi trở về phòng, Tạ Hào lấy đi điện thoại trong tay cậu, áp cậu lên bàn.
Mông bị nắm lấy, một bàn tay đang vuốt ve chỗ mắt cá chân của cậu, "Chìa khoá kia ở đâu ra?"
Tả Ngôn cúi đầu không nói lời nào, đầu chôn dưới gối đầu.
Tạ Hào nhìn thoáng qua ổ khoá dây xích, không có dấu vết bị ngoại lực phá hư.
"Em có thể mở nó ra vậy cửa bên ngoài cũng không ngăn được em rồi đúng không?"
Tả Ngôn rùa đen rút đầu vẫn tiếp tục trầm mặc, nhìn phân thượng chuyện tôi có thể trốn ra ngoài nhưng vẫn không trốn ngoài, có phải rất cảm động hay không?
Tay của Tạ Hào chậm rãi mò về phía trước, mò mãi đến giữa hai chân của cậu, hô hấp phà lên sau lưng của cậu, khiến lông tơ cậu dựng thẳng lên.
"Em còn có thể cho tôi thêm bao nhiêu bất ngờ nữa đây?"
Tạ Hào giữ chặt thấy lưng của cậu, cho cậu một cái hôn hôn, sau đó từ sờ sờ biến thành chơi lớn.
Thanh âm uyển chuyển bị nghẹn lại trong miệng, ngẫu nhiên lộ ra hai tiếng cũng liền bị ngăn chặn.
Sáng ngày thứ hai, dưới mắt Quý Minh Trí mang theo vết thâm quầng được Tạ Hào chở trở về.
Lúc Tả Ngôn tỉnh dậy người đã không còn, toàn bộ căn nhà chỉ còn lại một mình cậu, thêm một rắn một mèo nữa.
Sảnh lớn.
Tạ Hào ngồi trong góc, xung quanh có người đến người đi, hắn cúi đầu nhìn di động.
Trong video, trên người thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi chữ T, và một cái quần cộc khá rộng, ôm chú rắn vàng nằm trên sàn nhà, ở bên cạnh còn đặt một túi xoài dẻo bọc đường.
Cái 'xích chân' màu vàng kia vẫn còn được mang trên cổ chân của cậu, thiếu niên thỉnh thoảng dùng đấu ngón chân kẹp kẹp dây xích đung đưa qua lại, trong chốc lát lại quấn quanh người chú rắn vàng vài vòng.
Tạ Hào nhìn một chút, sau đó chỉnh video đến tối ngày hôm qua, nghe đoạn đối thoại của Quý Minh Trí và thiếu niên, sau nửa ngày, tắt di động.
Tả Ngôn nhìn hai sợi dây màu vàng phối hợp cùng một chỗ, than thở một câu.
Tả Ngôn nhìn hai loại kim sắc phối hợp cùng một chỗ, than thở một câu.
Tả Ngôn: "Cũng khá đẹp đó."
Hệ thống: "Đây là số mấy?"
Tả Ngôn: "3,1415926... ngươi thôi ngay."
Hệ thống: "Chỉ số thông minh vẫn chưa bị giảm xuống."
Tê liệt ngã xuống sàn nhà, Tả Ngôn nhàm chán vẽ vẽ hoa văn, người không có chuyện gì làm thời gian trôi qua rất nhanh, mơ mơ màng màng liền ngủ ngất/
Trong TV truyền đến dự báo thời tiết, "... Sắp đến có gió to đến báo động vàng, gió Đông Nam từ bảy đến tám cấp..."
Đến bam đêm, ở bên ngoài nổi lên gió to.
Lúc Tả Ngôn tỉnh lại, trong nhà tối đen như mực, cùng với tiếng gió mạnh ở bên ngoài, doạ đến thân thể cậu đều cứng lại.
"Tạ Hào vẫn chưa trở về à?"
Hệ thống: "Vẫn chưa."
Tả Ngôn bật hết đèn trong nhà lên, lấy một chiếc mền ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách.
Tả Ngôn: "Tạ Hào sẽ không gặp chuyện gì chứ?"
Ngày hôm qua Quý Minh Trí đột nhiên đến chỗ này, vốn cũng rất không bình thường, hôm nay giờ này Tạ Hào lại chưa trở lại, giữa hai người xảy ra chuyện gì rồi."
Hệ thống an ủi cậu, "Gió lớn như vậy, có lẽ đã trở về nhà bên đó qua đêm rồi."
Nhưng bằng vào độ Tạ Hào để ý lo lắng cậu, khả năng này rất thấp.
Hắn biết Tả Ngôn sợ trời nổi gió.
Tả Ngôn cũng không dám nhìn ra bên ngoài, lại đợi thêm gần một giờ.
Cả buổi đều đứng ngồi không yên.
Hệ thống chịu không được đi qua thăm dò một chút, "Tạ Hào đang trên đường trở về."
Tả Ngôn nói: "Ngươi không bị phát hiện chứ?"
Đến lúc này còn có thể quan tâm đến nó, hệ thống giảm nhẹ thanh âm, "Không có."
Nửa giờ lại đi qua, Tả Ngôn ôm Nhị Cẩu, liên tiếp nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tả Ngôn: "Hắn sẽ không bị gió thổi đến trong khe suối chứ?"
Hệ thống: "... Ngươi nghĩ đây là gió cấp mấy vậy?"
Tả Ngôn: "Không chừng bị kẹt trên cây rồi?"
Hệ thống: "Ngươi tưởng hắn là ngươi à?"
Tả Ngôn: "Hắn sẽ không..."
Hệ thống: "Sẽ không! Nếu hắn chết ngươi hiện tại đã sớm trở về hiện thực rồi."
Tả Ngôn: "Không chừng hắn bị thương?"
Hệ thống:...
Đồng hồ báo thức trên bàn cứ tí tách tí tách, mãi đến khi ở cửa nhà truyền đến tiếng gì đó.
Trên người Tạ Hào là một tầng mài xám, trong tay hắn mang theo một cái lồng sắt.
Tả Ngôn thấy hắn đã trở về, nhẹ nhàng thở ra.
Tạ Hào bước vào liền nhìn thấy tay trái của cậu ôm một nhóc mèo, tay phải ôm một chú rắn, hơn nữa, ba tên này vẫn chưa ăn cơm tối, sắc mặt cậu tái mét nhìn hắn.
Tạ Hào bước đến, đặt lồng sắt trên bàn, bên trong chỉ có một bé thỏ.
Đối mặt với ánh mắt của cậu, Tạ Hào nói: "Tôi nghĩ rằng, lúc trở về chỉ còn dư lại hai người chúng nó, vậy nên không mang theo bữa tối."
Tả Ngôn:...
Mở lồng sắt, nắm lỗ tai của bé thỏ kéo ra, ném qua bên người cậu.
Tả Ngôn ngẩng đầu, có ý gì đây?
Trong nhà lại có thêm thành viên mới à?
Bé thỏ sợ đến mức chạy lên ghế sa lông, chỉ thấy Đại Hoàng nhìn như thong thả bò lại đây, đột nhiên gắt gao quấn chặt nó.
Tả Ngôn tận mắt nhìn thấy chú rắn lớn bình thường hay dịu ngoan kia ngay trước mắt cậu nuốt bé thỏ xuống.
Tả Ngôn nuốt nước bọt, đệt! Hung tàn quá.
Ngẩng đầu thấy Tạ Hào mở hộp thức ăn cho mèo đặt bên cạnh Nhị Cẩu.
Hắn tuyệt đối là cố ý, trong nhà có ba người bọn họ, hai tên kìa đều được ăn, chỉ có mình cậu bị bỏ đói.
Tạ Hào cởi quần áo, "Em sao lại chưa đi?"
Lại muốn tôi đi, có bản lĩnh thì anh đừng gắn cái thứ đó vào cho tôi a!
Tạ Hào lên lầu, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng rầm rầm.
Khoé miệng gợi lên một nụ cười, đứng trước cửa phòng tắm, quay đầu lại nhìn thiếu niên đứng phía sau.
"Đi theo tôi làm gì?"
Câu trả lời của thiếu niên rất đơn giản, "Đói bụng."
Tạ Hào nhìn cậu nửa ngày, sau đó đem cậu kéo vào phòng tắm, dòng nước cọ rửa thân thể của hai người.
Lưng của Tả Ngôn dán sát vào tường, đệt, nhẹ chút! Xương đều sắp nát rồi.
Tạ Hào cắn cắn hầu kết của cậu, "Tôi đã cho em cơ hội, sau này, nếu em có hối hận, tôi sẽ băm em ra, sau đó một hơi một hơi ăn sạch luôn."
Nghĩ đến cảnh tượng kia, ánh mắt của Tạ Hào sáng cả lên.
Tả Ngôn sợ run cả người, quần áo bị xé nát, hỗn độn nằm trên sàn nhà.
Còn ăn thịt người nữa hả!
Cảm giác hít thở không thông lần thứ hai buông xuống, Tả Ngôn đã không còn tâm tư để nghĩ đến chuyện khác, tiếp nhận hơi thở nam nhân truyền đến, ánh mắt mê mang nhìn hắn.
Tạ Hào vuốt ve hai mắt của cậu, vẻ mặt càng thêm hưng phấn.
Chờ khi tất cả chấm dứt, Tả Ngôn đã như một búp bê vải bị chú chó cắn nát.
Tạ Hào ôm cậu trở về phòng, sau đó lập tức đi vào thư phòng, thuốc trấn định lần này được tăng lớn điều lượng.
Đầu đau muốn nứt ra, đỡ cái bàn cũng đứng không vững, cuối cùng tựa vào thành bàn té xỉu.
Tả Ngôn bị hệ thống đánh thức, dùng chân đá đá vào không khí, cật lực dùng nó giúp cậu đến bên giường.
Về phần dạ dày trống rỗng kia, đã sớm không còn tri giác.