Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
"Tối hôm qua lúc cậu ra ngoài có chú ý đến thứ gì không?"
Tả Ngôn nói việc cậu nhìn thấy cái bóng đen kia.
"Là bóng người à? Hắn chạy về hướng kia?"
Tả Ngôn nói: "Đúng vậy, là bóng người, hắn từ hướng khu nhà chạy đến."
Quý Minh Trí ngẩng đầu hỏi: "Nói cách khác, lúc đó cậu ở gần chỗ nạn nhân?"
"Ừm, cách chỗ nạn nhân không xa."
Quý Minh Trí hỏi: "Vậy cậu có nghe được tiếng gì không? Có nhìn thấy ai không?"
Tả Ngôn nói cậu gặp được Tạ Hào, mà sau đó hai người còn cùng trở về.
Lúc này Quý Minh Trí nhìn thẳng vào mắt của cậu, "Bác sĩ Tạ cũng ở đó?"
Tả Ngôn đưa tay xuống chỗ miếng gỗ bị đưa ra dưới cái bàn, "Đúng vậy, sau đó tôi mới nhìn thấy bóng đen."
Quý Minh Trí chỉnh lý vài lời của cậu, ghi chú lại.
Sau khi Tả Ngôn rời khỏi chỗ đó liền ngồi ở hàng ghế mộc bên ngoài.
Tả Ngôn: "Ai... Đây là lần đầu tiên trong đời làm giả chứng."
Hệ thống: "Có lần đầu liền có lần thứ hai."
Tả Ngôn: "Ta cảm thấy ta không thể hoàn thành nhiệm vụ của giấc mơ này rồi."
Hệ thống: "Này thiếu niên, ngươi phải tin tưởng vào chính mình."
Tả Ngôn than thở, "Đầu tiên là bị người theo dõi, sau đó bên người lại xuất hiện một tên sát nhân, ta cảm thấy mình nhất định là tên pháo hôi, có lẽ sẽ sống không qua nổi tập thứ hai."
Hệ thống: "... Ngươi muốn hỏi gì?"
Bộ dáng này tuyệt không suy sút.
Tả Ngôn lập tức hỏi: "Hứa Dương bị ai giết?"
Nếu Hứa Dương bị Tạ Hào giết, như vậy cậu cũng nên chuẩn bị sẵn sàng.
Hệ thống: "Chuyện này... ta cũng không rõ lắm."
Tả Ngôn đem mình cuộn thành một cục, mặt chôn vào hai đầu gối, "Ai... số của tôi thật khổ, nhiệm vụ này có lẽ sẽ không hoàn thành được, sau đó khi trở về cũng sẽ không được trả tiền công, mắt cũng đổi không được..."
Hệ thống nghe được vài câu đầu còn thờ ơ, đến khi nghe được chữ mắt, rối rắm chốc lát, sau đó nói: "Tôi đi tra."
Tả Ngôn lau lau khoé mắt không hề có giọt nước mắt nào, "Chờ tin tốt của ngươi."
Sau khi Tạ Hào đi ra từ chỗ Quý Minh Trí, chỉ thấy thiếu niên ngồi dưới bóng râm, cả người cuộn cuộn lại một cục, khung xương gầy yếu đều được hiện ra.
"Tối hôm qua cậu sao lại không nói chuyện cậu thấy được bóng đen?"
Tạ Hào đứng bên cạnh cậu, cúi đầu hỏi.
Tả Ngôn ngẩng đầu nói tôi nghĩ mình nhìn lầm, trong lòng lại nghĩ lỡ như bóng đen đó là anh, tôi có thể sẽ không thấy được ánh mặt trời hôm nay.
Tạ Hào bình tĩnh nhìn cậu nửa ngày, bị đôi mắt kia nhìn Tả Ngôn khiến Tả Ngôn cảm thấy sợ hãi, cậu cẩn thận đỡ trán cười cười.
Giả chứng cũng đã làm giúp anh, không cần biết người có phải anh giết hay không nhưng anh nhất định có thể cảm nhận được tâm ý của tôi đúng không.
Vậy nên đừng quyết định vội vàng quá.
Tả Ngôn nhìn về nơi phương xa, tôi là một chính miêu hồng thiếu niên, xin lỗi vết đỏ tiên diễm trên cổ.
Hệ thống bật ra nói: "Quả thật rất đỏ, dấu răng còn rất mới."
Tả Ngôn sờ sờ cổ, lạ lắm à, vẫn còn chưa phai ư.
Người cuối cùng tiếp nhận thẩm vấn chính là Thái Dũng.
Quý Minh Trí nhìn ông vẫn luôn ôm đôi giày nữ kia, hỏi: "Bác Thái, hôm qua bác có nhìn thấy gì không?"
Thái Dũng lau lau mặt, "Anh bạn Quý, ngày hôm qua tôi không hề ra ngoài, vậy nên cũng không thấy được thứ gì, nhưng mà vừa nãy..."
Quý Minh Trí nói: "Vừa nãy sao vậy?"
Thái Dũng mang vẻ mặt do dự, "Vừa nãy tôi hình như có nhìn thấy người họ Lý kia, trên quần áo của hắn có dính máu."
Quý Minh Trí nhíu mày, "Máu?"
Tả Ngôn ở bên này ngồi có chút tê chân, đứng lên duỗi duỗi thắt lưng lười biếng một cái.
"Tách."
Tả Ngôn quay đầu lại, một ánh đèn loang loáng hiện lên.
Tạ Hào nhìn bức ảnh trên di dộng, thiết lập thành hình nền.
Tả Ngôn liếc mắt nhìn một cái, phát hiện là cậu bị chụp cả người, một nửa thắt lưng bị lộ ra ngoài.
Lão đại tôi vẫn chưa đồng ý mà, này có tính là bị xâm phạm quyền chân dung không.
Tạ Hào nhìn nhìn thư viện ảnh, sau đó mở một bức thiếu niên mang một thân áo sơmi trắng ướt đẫm, hai mắt nhắm chặt, miệng hơi hé, từ khoé môi có một chất lỏng trong suốt chảy xuống.
Tạ Hào tránh thoát tay cậu, nhìn gương mặt đỏ lên của thiếu niên, "Anh sao lại có thể..."
Đệt! Tạ Hào anh cái tên chết tiệt này!
Có kỹ thuật như vậy sao lại không đi làm nhiếp ảnh gia hả, lạ lắm à, lúc đó cậu thật sự chính là đang chảy nước miếng!
Tạ Hào tắt di động, nghiêng đầu nhìn nhìn, "Cậu nhìn thấy cái gì?"
Ý gì đây, đây là vẻ mặt gì? Muốn tôi giả vờ như nhìn không thấy à?
"Bức ảnh..."
Tạ Hào nắm lấy ngón tay của cậu, xoa xoa một ngón lại một ngón, "Ảnh của tôi."
Tả Ngôn mặt không đổi sắc, mẹ cái tên chết tiệt, anh có dám nói lại lần nữa không, của ai?
"Tôi không có giết người! Người không phải do tôi giết!"
Tiếng quát tháo đột nhiên vang lên khiến Tả Ngôn giật mình nhìn qua, từ trong nhà chạy ra vài người.
Vây quanh một nam nhân thấp thấp ở giữa.
Quý Minh Trí hỏi: "Nếu chú không giết người vậy tại sao trên người chú lại có vết máu!"
Lý Chí Quốc theo bản năng che lại cổ tay áo, "Người không phải do tôi giết! Vết máu này là do tôi không cẩn thận dính phải!"
Quý Minh Trí đạo: "Chú dính phải ở đâu!"
Lý Chí Quốc tìm được một chỗ định chạy đi, lại bị Quý Minh Trí dùng hai chiêu kéo trở lại, hai tay kẹp chặt ở sau lưng, đè xuống dưới đất.
"Không phải tôi giết!"
"Không phải chú giết vậy chú chạy làm gì! Tôi thấy chú chính là có tật giật mình!"
Lý Chí Quốc mang vẻ mặt dữ tợn, "Trịnh Vĩ Hoa con mẹ nó mày đã nói cái gì! Mày quên..."
Tả Ngôn nhìn ông ta không tiếp tục nói nữa, có chút nghi hoặc.
Tả Ngôn: "Hệ thống, giữa bọn họ xảy ra chuyện gì?"
Một đám người bình thường tựa như không hề quan biết nhau, nhưng lại có thể trong lúc lơ đãng mà cảm thấy bọn họ như rất quen thuộc lẫn nhau.
Trong đầu không có tiếng đáp lại, xem ra đã đi thăm dò thật rồi.
Quý Minh Trí kéo tay gã lên, trên cổ tay áo quả thật có một vệt màu đỏ.
Vài người cùng nhau áp Lý Chí Quốc vào bên trong nhà, canh giữ cửa nhà.
Tả Ngôn ghé người lên cửa sổ nhìn nhìn tình huống bên trong, Tạ Hào dựa vào sau lưng cậu.
Ở ngoài thoạt nhìn hai người tựa như đang dựa vào nhau khá gần, chỉ có một mình Tả Ngôn biết.
Tầm mắt của người này căn bản không có nhìn tình huống bên trong phòng, mà toàn bộ hành trình đều chăm chú nhìn vào cậu, một cái móng vuốt còn đặt gần quần lót của cậu mà kích thích.
Mỗi khi bị chạm vào, Tả Ngôn đều sẽ run rẩy một chút, không phải do sợ, mà là, nhột.
Tạ Hào dường như khá thích phản ứng này của cậu, mãi đến khi Tả Ngôn quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tạ Hào đáp lại một nụ cười, thay đổi thành nắm nắm ngón tay của cậu.
Tả Ngôn an ủi mình, quen là được rồi, quen là được rồi, không nên so đo với bệnh nhân.
Cuộc thẩm vấn trong nhà vẫn còn đang tiếp tục.
Quý Minh Trí hỏi, "Vết máu trên người chú là bị dính từ đâu!"
Lý Chí Quốc sợ hãi rụt rè, ánh mắt lẩn tránh, "Đó không phải máu..."
Câu này khiến khiến tất cả mọi người đều cảm thấy gã nhất định có hiềm nghi, mới vừa nãy còn thừa nhận chính mình dính phải, hiện tại lại nói không phải máu, tiền hậu bất nhất.
Quý Minh Trí đột nhiên hỏi: "Có phải chú là người giết Trung Học Hưng không!"
Lý Chí Quốc run lên một chút, vội vàng nói: "Thật sự không phải tôi! Tôi giết hắn làm gì chứ!"
Lục Vy Vy nắm lấy cánh tay bạn trai, lớn tiếng nói: "Tay áo của chú đều bị dính máu, không phải chú thì còn có thể là ai!"
Lý Chí Quốc lo lắng giải thích, "Thật sự không phải tôi! Đêm qua tôi ra ngoài kiếm củi, di động hết pin, sau đó tôi bị một thứ doạ đến, tiếp sau đó tôi sờ sờ mới phát hiện đó là một người!"
Quý Minh Trí lập tức nghiêm túc hỏi: "Lúc đó ông ta đã chết rồi ư!"
"... Hẳn là đã chết rồi, tôi đụng phải khiến tay dính đầy màu, quần áo cũng bị dính, tôi rất hoảng sợ nên mới chạy về."
Quý Minh Trí nhíu mày, "Vậy lúc trở về sao chú lại không hề nói gì!"
Lý Chí Quốc thắt lại cơ thể, hai tay chùi chùi vào quần, đến lúc này gã vẫn còn cảm thấy tay của mình như vẫn còn dính máu.
"Tôi rất hoảng sợ... lỡ như mấy người nghi ngờ tôi giết người thì sao!"
Quý Minh Trí nhìn vẻ mặt của gã, tầm mắt của người này cứ né né tránh tránh, lời nói cũng chưa chắc là thật.
Nhưng mà, người này cuống lên cũng không phải giả, bị người hoài nghi thành hung thủ nhất định sẽ vội vàng đứng ra giải thích.
Tiêu Huỷ cảm thấy lời giải thích này không được chấp nhận, "Vậy lúc chú trở về tại sao trên người lại không có máu?"
Lý Chí Quốc rụt bả vai, khiến cổ gã càng thêm không thấy được.
"Tôi có dùng bùn che lại vết máu trên người, sau đó nói tôi gặp phải rắn."
Sau đó gã phát hiện vết máu trên cổ tay áo không che được, liền xắn tay áo lên.
Trần Gia Dữ nhìn gã từ trên xuống dưới sau đó đột nhiên nói: "Cảnh sát Quý, hành động này của hắn cũng không khỏi có chút quá mức tận lực chứ, người thường khi gặp phải chuyện như vậy không phải là nên thất kinh à?"
Lục Vy Vy đứng bên cạnh hắn ta cũng nói: "Ông ta nhìn thấy người chết chỉ sợ chúng ta nghi ông ta, còn lãnh tĩnh như vậy mà nghĩ ra biện pháp dùng bùn che lắp vết máu, ai tin được!"
Lý Chí Quốc quay đầu la lớn, "Lời tôi nói đều là thật!"
Lục Vy Vy hoảng sợ, Trần Gia Dữ vỗ vỗ tay cô.
Quý Minh Trí đột nhiên hỏi: "Chú giấu hung khí ở đâu!"
Lý Chí Quốc hoảng sợ, theo bản năng hỏi: "Hung khí gì?"
Hoặc là do gã che giấu khá tốt, hoặc là gã thật sự không phải hung thủ giết người.
Quý Minh Trí tự hỏi thầm trong bụng, đầu có chút nhức, thầy của hắn ta hiện tại không ở bên cạnh, hắn ta ngay cả người để bàn bạc cũng không có.
Trần Gia Dữ nói: "Hắn hiện tại chính là người có hiềm nghi nhất, cảnh sát Quý, cậu thấy sao?"
Quý Minh Trí nói: "Hiện tại chú là người có hiềm nghi lớn nhất..."
"Thật sự không phải tôi giết! Tôi cùng hắn lại không có cừu oán gì! Tôi biết rồi! Có phải là mày giết hay không! Trần Gia Dữ, mày và Trung Học Hưng thật ra..."
Trần Gia Dữ lớn tiếng quát lên, "Câm miệng!"
Một tiếng này khiến mọi tầm mắt đều đặt tại trên người hắn ta, Trần Gia Dữ gỡ kính mắt ra, "Xin lỗi mọi người, hắn có ý định vu oan hãm hại tôi, nên cảm xúc của tôi có chút xúc động."
Quý Minh Trí nhìn vài người này, mỗi người rõ ràng đều có liên hệ với những người khác, nhưng lại giả vờ như không quen.
"Trần Gia Dữ và nạn nhân có gì?"
Ánh mắt của Lý Chí Quốc trốn tránh nhìn Trần Gia Dữ, khi chạm phải tầm mắt của hắn ta, Lý Chí Quốc lắp ba lắp bắp nói: "Không có gì, cậu cảnh sát, người thật sự không phải do tôi giết!"
Trần Gia Dữ đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Cảnh sát, hiện tại hắn là người có hiềm nghi lớn nhất, chúng ta không thể ở cùng với một tên hung thủ giết người hư hư thực thực, lỡ như buổi tối hắn lại giết người thì sao đây, không bằng nhốt hắn lại một mình..."
"Trần Gia Dữ! Mày cái tên tiểu nhân này!"
"Tôi không phải là tiểu nhân gì, tôi chỉ không muốn khiến cho mọi người bị uy hiếp thôi."
Lời này Trần Gia dữ nói ra ngược lại khiến những người khác cực kỳ đồng ý, sối nổi đều đồng ý muốn nhốt gã lại.
Tả Ngôn nhìn Lý Chí Quốc trong nhà, nghi ngờ gã thấp như vậy có thể đập đầu Trung Học Hưng cao như vậy ư?
"Thật sự là một màn kịch hơn, nhưng diễn viên..."
Tả Ngôn nghiêng đầu, chỉ thấy khoé môi Tạ Hào có một nụ cười nhạt, ánh mắt có chút hưng phấn.
Lão đại, anh đây là muốn cho tôi thấy được bộ mặt chân thực của anh à?
Tôi có thể cự tuyệt không?
HLTT: Chương này còn vài chỗ khó hiểu quá, chừng nào rảnh sẽ beta lại sau, mọi người đọc tạm nha TTATT