Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Châm ngôn có câu, nhương ngoại tất trước an nội.
Quý Minh Trí nhìn mọi người, "Chút nữa tôi muốn tiến hành một cuộc nói chuyện riêng với mọi người, nếu mọi người có ai biết được đầu mối gì, có thể nói riêng cho tôi biết."
Trịnh Vĩ Hoa tránh thoát khỏi tay của vợ, nhìn hắn ta nói: "Mày dựa vào cái gì mà hoài nghi trong nhóm của bọn tao có hung thủ, nếu lỡ như là mày giết thì sao! Đừng quên chính mày là người tách bọn tao ra!"
Khả năng này cũng không phải không có.
Trần Gia Dữ đẩy đẩy kính mắt, quyết định trong thời gian này vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến.
Quý Minh Trí nắm chặt nắm tay, hắn ta là một cảnh sát mà lại bị hoài nghi thành hung thủ giết người, nói hắn ta là gì đều được, nhưng không thể nói như vậy!
"Cậu ấy đêm qua vẫn luôn ở trong phòng thương lượng việc lộ tuyến với tôi, không hề đi ra ngoài, sao có thể giết người chứ, hơn nữa anh bạn Quý là cảnh sát, mọi người không tin cậu ấy, nhưng tôi tin."
Trong thời gian này người đứng ra nói chuyện đương nhiên là Vệ Đại Lộ, trong miệng ông ngậm thuốc lá, nhìn mọi người xung quanh, tỏ thái độ đầu tiên.
Trịnh Vĩ Hoa hừ lạnh, "Mày cũng không thoát nổi nghi ngờ đâu, không có ai hiểu rõ nơi này hơn mày, cũng chính mày là người mang bọn tao đến khu nhà gỗ này, nếu tất cả đều do mày dự mưu từ đầu thì sao!"
Cô gái y tá tên là Tiêu Huỷ, nghe ông ta nói như vậy, liền phản bác, "Hôm qua là do chúng ta đến nhờ bác ấy giúp tìm người, bác Vệ sao có thể biết trước chúng ta sẽ lên núi mà tính toán kế hoạch, với lại bác ấy hôm qua cũng không hề ra ngoài."
"Không chừng hắn chính là đồng loã của nó, một cô nhóc như mày thì biết gì hả!"
Trần Gia Dữ nhìn sắc mặt của cô bị tức đến đỏ bừng, ánh mắt khẽ chuyển, "Sao anh có thể kết luận vội vã như vậy, chẳng lẽ anh biết được gì à?"
Cô gái Lục Vi Vi bên cạnh gắt gao nắm chặt lại cánh tay hắn ta, cảnh giác nhìn nữ nhân diện mạo xinh đẹp đối diện.
Trịnh Vĩ Hoa lớn tiếng nói: "Trần Gia Dữ, mày quá đáng lắm!"
Quý Minh Trí vốn thấy một đám người này nháo lên khiến hắn ta khá đau đầu, nhưng khi nghe thấy lại đột nhiên hỏi, "Hai người quen biết?"
Trần Gia Dữ cười nói: "Không biết."
Trịnh Vĩ Hoa theo bản năng liếc mắt về phía bên trái, cũng nói: "Không biết."
Lúc trước Trần Gia Dữ có tự mình giới thiệu vậy nên biết tên của hắn ta cũng không có gì lạ, nhưng lạ chính là, nhìn hai người kia lại không như không quen biết nhau.
Quý Minh Trí gõ gõ vài chữ vào điện thoại, sau đó nói với mọi người: "Hiện tại trong nhóm chúng ta có người chết, việc chúng ta nên làm lúc này nhất chính là tìm ra hung thủ, hung thủ có lẽ sẽ ẩn nấp ở bên ngoài, nhưng tôi vẫn hi vọng mọi người có thể loại trừ hết hiềm nghi với những người hiện tại đang đứng trong phòng này."
Quý Minh Trí còn tuổi trẻ, tựa như một sinh viên vừa tốt nghiệp, nhưng thân phận cảnh sát của hắn ta quả thật vẫn khiến cho mọi người có chút yên tâm.
"Cảnh sát Quý, tôi tin tưởng anh, không phải là làm một cuộc thẩm vấn một đối một à, tôi đến trước, dù sao tôi cũng không phải hung thủ, có thể loại trừ hiềm nghi."
Tiêu Hủy đứng ra tỏ thái độ.
"Tôi cũng làm!"
"Kế tiếp đến tôi!"
Quý Minh Trí cảm kích nhìn cô cười cười, "Những người khác ở trong nhà đừng đi ra ngoài, cô theo tôi ra đây."
Quý Minh Trí dẫn theo Tiêu Huỷ ra ngoài.
Những người còn lại ở trong phòng bắt đầu nhìn nhìn lẫn nhau, đều không quá tin tưởng với người bên cạnh, lúc này Trần Gia Dữ đề nghị mọi người bắt đầu giới thiệu lẫn nhau.
Tả Ngôn đứng trước cửa nhà, nhà người bên trong.
Cô gái đứng bên cạnh Trần Gia Dữ tên là Lục Vy Vy, hai người khá mờ ám.
Người vẫn luôn kêu gào vừa nãy là Trịnh Vĩ Hoa, đứng bên cạnh là vợ của ông, tên Trương Thuý Bình.
Nữ nhân này xem ra rất sợ chồng của bà.
Gặp chuyện chuyện đầu tiên làm chính là trốn ra sau, là nam nhân mà còn không bằng nữ nhân - Lý Chí Quốc.
Dân bản xứ mang vẻ mặt buồn bã hút thuốc lá - Vệ Đại Lộ.
Từ lúc lên núi liền không nói thêm câu nào - Thái Dũng.
Vẫn luôn không nói chuyện, tính cách ngại ngùng - nam sinh Hoắc Viễn.
Tả Ngôn hỏi: "Trong ngọn núi này có còn ai khác không?"
Hệ thống: "Không."
Tả Ngôn nhìn Tạ Hào đang phủi phủi tay ở bên cạnh, người anh em, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh đến ngọn núi này để vẽ thực vật hay là đến để báo thù hay không?
Cảm nhận được tầm mắt của cậu, Tạ Hào nhìn qua.
"Sao vậy?"
Tả Ngôn chỉ chỉ chỗ cổ tay của hắn, "Chỗ này vẫn còn nè."
Là do vừa nãy đẩy ra nhánh cây mà dính chút bùn đất.
Tạ Hào nhìn thoáng qua, lau đi, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống.
Sau khi Tả Ngôn ngồi xuống, chỉ thấy hắn dùng khăn tay xoa xoa cổ của cậu.
Một bên nhẹ giọng ghé vào lỗ tai của cậu nói, "Trên ngọn núi này, không có những người khác."
Hô hấp phả vào lỗ tai cậu, rất ngứa, Tả Ngôn nhịn xuống không động đậy, "Sao anh biết?"
Tạ Hào nhìn hầu kết ở cổ của cậu, nhớ lại xúc cảm đêm hôm đó, đôi mắt trong veo dần tối sầm xuống, "Nếu muốn học hội hoạ thì phải giỏi về quan sát, bãi nhánh cây xung quanh Trung Học Hưng cực kỳ hỗn độn, vỏ cây có vài chỗ bị bong ra từng mảng, đều là dấu vết mới đây, lúc ấy ông ta đang đứng trút giận."
Tả Ngôn không nghĩ đến hắn vậy mà bắt đầu phân tích, đây là tình huống gì?
"Sau đó thì sao?"
Tạ Hào không nói tiếp chuyện đó, "Tôi có nhìn thấy những tấm ảnh và bức tranh đó ở nhà cậu."
Tả Ngôn sửng sốt, sau đó cười gượng vài tiếng, mẹ, nói được một nửa sau đó chuyển qua nói cái này làm gì!
Tạ Hào hỏi: "Cậu vì sao lại chụp ảnh tôi?"
Lòng Tả Ngôn bộp bộp vài cái, trả lời sao bây giờ, thấy anh ăn mặc không tồi nên chụp lại để tham khảo một chút? Hoặc là có thể bắt chước lại biểu tình trên mặt của anh?
Lúc Tả Ngôn trầm mặc, Tạ Hào thu hẹp lại khoảng cách với cậu, những người khác tuy rằng có chú ý đến hai người họ đang thân mật, nhưng cũng sẽ không nghĩ nhiều, hẳn chỉ cho rằng hai người họ quen biết nhau.
"Cậu thích tôi?"
Tả Ngôn vội vàng nói: "Không..."
Tạ Hào nhìn cậu, khoé môi gợi lên một độ cung tiêu chuẩn, "Cậu không thích tôi?"
Nụ cười này khiến Tả Ngôn có chút đau đầu, rốt cuộc trả lời như thế nào mới khiến anh vừa lòng đây hả, lão đại, anh nói đi! Tôi nhất định sẽ dựa theo đáp án tiêu chuẩn của anh mà trả lời!
Tạ Hào khẽ thở dài một tiếng, xoa xoa tóc của cậu, "Tại sao cậu có thể đáng yêu như vậy chứ, nếu bị giết sẽ rất đáng tiếc."
Tả Ngôn cứng cả người nhìn hắn, Tạ Hào cúi đầu nhẹ giọng nói, "Tôi còn rất thích cậu."
Tôi nên lấy làm vinh hạnh sao.
Tả Ngôn cũng bị tên bệnh thần kinh này tra tấn đến tinh thần có vấn đề, bình thường ôn nhu quả thật tựa như một nam nhân ấm áp.
Ngẫu nhiên lại trở nên khá biến thái, giống như biết cậu muốn nghĩ gì muốn làm gì, những vẫn thích đùa với cậu.
Đợi đã, người này sẽ không nghĩ như vậy thật chứ.
Tả Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái, Tạ Hào cười khẽ, Tả Ngôn càng cảm thấy vừa nãy mình đoán đúng rồi.
Tên này hiểu rõ thủ đoạn giết người mềm dẻo nhất a!
Tả Ngôn: "Hệ thống, hắn muốn tra tấn ta đến điên đúng không?"
Hệ thống: "Nghe nói thế giới của bệnh tâm thần rất côc độc." Hơn nữa một khi đã muốn được thứ gì đó, đến chết cũng sẽ không buông tay. ( Em bị anh nhìn trúng rồi nên anh đừng hòng thoát:)))))
Hệ thống thật sáng suốt không nói ra câu kế tiếp.
Tả Ngôn: "Cho nên ta bị theo dõi à?"
Hệ thống: "Không, các ngươi đều nhìn chăm chú lẫn nhau."
Tạ Hào cúi đầu nhìn cái cổ trắng nõn của thiếu niên, ngón út động động.
Diễn xuất tuy có hơi kém một chút, nhưng mà, mùi vị không tệ.
Nhớ lại bộ dáng thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi màu trắng, ý cười trên mặt Tạ Hào càng lớn.
Quý Minh Trí chỉnh lý lại tin tức vừa thu thập được, không có gì hữu dụng, tuyến thời gian cũng cực kỳ rõ ràng.
"Cảnh sát Quý."
Quý Minh Trí ngẩng đầu, "Cô tên...?"
Lục Vy Vy ngồi ở băng ghế trước mặt hắn ta, nói: "Tôi tên Lục Vy Vy, là bạn gái của Trần Gia Dữ."
Quý Minh Trí cũng không quan tâm cô là bạn gái của ai, thẩm vấn như thường.
Lục Vy Vy trả lời có chút không yên lòng, Quý Minh Trí hỏi: "Có phải cô phát hiện được thứ gì không?"
Lục Vy Vy do dự một hồi, nói: "Tôi nghi ngờ một người."
Quý Minh Trí hỏi: "Ai?"
"Chính là cái người vừa mập vừa lùn kia, đêm qua ông ta ra ngoài lấy củi sau đó hoang mang rối loạn trở về, trên người đều là bùn đất, chúng tôi có hỏi ông ta, ông ta bảo mình đụng phải rắn, còn làm chúng tôi hoảng sợ một hồi."
Quý Minh Trí ghi chú lại, "Chỉ có như vậy? Còn ai thấy được?"
"Bạn trai của tôi, còn có đôi vợ chồng kia đều thấy được."
Quý Minh Trí không nói gì, sau khi hỏi thêm một ít tình huống, Lục Vy Vy đi ra ngoài.
Sau đó đôi vợ chồng kia cũng nói, bọn họ tối hôm qua quả thật thấy Lý Chí Quốc lúc trở về có hơi kích động.
"Cảnh sát Quý, Lý Chí Quốc là hung thủ ư?"
Quý Minh Trí nhìn người phụ nữ đang kích động trước mặt, "Lúc này vẫn chưa thể xác định."
Trương Thuý Bình nhỏ giọng thì thầm, "Ở trong đây có quỷ, có quỷ!"
Trịnh Vĩ Hoa giữ chặt tay bà, "Cảnh sát Quý, cậu đừng để ý, tinh thần của cô ấy có chút vấn đề, đi thôi, quỷ ở đâu ra, đi mau, đừng làm chậm trễ cảnh sát Quý tra án."
Người kế tiếp bước vào chính là Lý Chí Quốc.
Vừa mập vừa lùn, cả người nhìn cái gì cũng đều sợ hãi rụt rè.
"Chú là Lý Chí Quốc?"
"Đúng vậy..."
Tả Ngôn cho rằng hai người bọn họ nói chuyện cứ như vậy, không nghĩ đến người nam nhân này lại đột nhiên bình thường trở lại.
"Cậu nói xem, một người đang trút giận lung ting có thể nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau hắn hay không?"
Tả Ngôn nghĩ nghĩ, nói: "Có thể?"
Tạ Hào nói: "Một người bình thường lúc tức giận rất khó chú ý đến những tiếng động khác, nhưng trường hợp của ông ta không giống, ông ta nóng nảy, đập phá đồ xung quanh, cho nên những người khác không có khả năng không bị ông ta phát hiện mà đến gần ông ta."
Tả Ngôn cảm giác có đạo lý, "Vậy ông ta chết như thế nào?"
Tạ Hào nhìn cậu một cái, "Ông ta bị người dùng vật nặng đập vào sau gáy, sau khi cả người vừa ngã xuống, liền bị một dao đâm vào bụng, bởi vì máu không chảy đến đùi."
Nói cứ như chính mắt anh nhìn thấy vậy đó, Tả Ngôn chớp chớp mắt, trong lòng bàn tay đổ ra một tầng mồ hôi.
Cậu cảm thấy hình như mình biết rất nhiều, vậy không tốt chút nào, cậu có thể không nghe không?
Tạ Hào hiển nhiên không cho cậu cơ hội, ghé vào lỗ tai cậu hỏi: "Người kia đứng rất gần nạn nhân, cậu nói sao lại có thể?"
Tả Ngôn không xác định hỏi: "Bọn họ quen nhau?"
Tạ Hào nói: "Đó cũng là một loại khả năng, nhưng còn có một loại, đó chính là người kia nói gì đó, khiến nạn nhân cực kỳ khiếp sợ, thậm chí xem nhẹ cái tay hung thủ vẫn giấu ở sau lưng."
Tả Ngôn cúi đầu nhìn tay hắn, cậu có xem qua ảnh chụp của Tạ Hào và ba mẹ, cả gia đình này ai cũng lớn lên không giống ai, Tạ Hào lúc còn bé cùng hiện tại càng chênh lệch nhau.
Nhìn bộ dáng của Trung Học Hưng trước kia căn bản là không hề phát hiện ra sự tồn tại của Tạ Hào.
Nếu đêm đó Tạ Hào nói ra sự kiện bắt cóc năm đó, người kia nhất định sẽ cực kỳ khiếp sợ.
Đột nhiên cảm thấy có thể hiểu tất cả mọi chuyện, nhưng mà, nếu Tạ Hào là hung thủ, tại sao lại nói cho cậu biết chuyện này?
Lúc này trên vai nhiều ra một đôi tay, "Đến cậu."
Tả Ngôn nhìn hắn một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu cảm thấy chính mình biết quá nhiều, nơi rừng núi hoang vắng, quả nhiên rất thích hợp để chôn thi thể a.
HLTT: Hung thủ chính là người vừa rất khả nghi lại vừa không khả nghi:)))))