Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
"Đây là lò sưởi âm tường à?"
Tả Ngôn nhìn qua, liền thấy một nam nhân đang đeo mắt kính chỉ vào vách tường, "Trong nhà này ẩm ướt như vậy, không bằng lấy tìm củi, bỏ vào đốt lên."
Nữ nhân vừa nói chuyện lúc nãy lo lắng hỏi: "Nhà sẽ không bị cháy chứ?"
"Không đâu, thứ này đã được thiết kế qua rồi, chúng ta đi kiếm củi, rồi thử xem có thể đốt lên hay không."
Trong nhà cực kỳ ẩm ướt, đến mức ngay cả chăn và giường đều không dùng được.
Tả Ngôn đi theo nam nhân đeo mắt kính cùng một cô gái trẻ khác ra ngoài lấy củi, đi chưa được mấy bước cô gái trẻ đã đau chân, nam nhân đeo kính mắt đành ôm cô trở về.
Toàn bộ hành trình Tả Ngôn đều thấy được đôi nam nữ kia là như thế nào thiên lôi câu địa hoả mà liếc mắt đưa tình với nhau, ánh mắt kia... chậc chậc.
Một mình mình vừa đi vừa kiếm củi, hôm qua vừa đổ cơn mưa to, lại muốn ở chỗ này muốn kiếm củi đốt, dù sao cậu cũng không thấy rõ cho nên cậu hỏi hệ thống: "Ngươi biết chỗ nào có củi không?"
Hệ thống: "Tự mình tìm đi."
Tả Ngôn: "Sao ngươi có thể vô tình như vậy hả?"
Hệ thống: "Là ngươi cố tình gây sự."
Tả Ngôn: "Ngươi quên là ngươi còn phải nhờ ta đổi mắt cho ngươi à?"
Hệ thống thở dài, "Ngươi cũng biết mắt ta hư à, vậy nên ta nhìn không tốt."
Tả Ngôn vừa định nói cái gì chỉ thấy ở xa xa có một cái bóng loé lên, nhất thời đông cứng lại tại chỗ, "Thứ vừa rồi là gì vậy?"
Hệ thống: "... Ta không thấy được."
Tả Ngôn: "Ta thấy còn được mà ngươi lại không thấy được à! Thứ đó là người hay quỷ vậy?"
Hệ thống: "... Mắt của ta không tốt."
Tả Ngôn cảm thấy hệ thống có chút không đúng lắm, "Không phải ngươi sợ quỷ chứ?"
Hệ thống: "Không, ta chỉ sợ nhìn thấy máu."
Tả Ngôn nghi ngờ, "Có ý gì?"
Hệ thống: "Rừng núi hoang vu, ngươi một mình một người..."
Da gà của Tả Ngôn đều nổi lên, "Dừng, câm miệng! Ngươi không thể quan tâm để ý đến ta chút à!"
Tả Ngôn đứng yên tại chỗ không dám động, trong chốc lát sau, cái bóng kia cũng không xuất hiện nữa, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.
Xoay người qua muốn trở về, nện bước dồn dập.
Đột nhiên!
Có một bàn tay vỗ lên bả vai cậu, Tả Ngôn sợ đến mức cứng người, hô hấp ấm áp phà vào bên tai của cậu.
"Cẩn thận nhìn đường."
Tạ Hào bước đến bên cạnh cậu, nhìn bộ dáng cứng ngắc của cậu, cười nói: "Tôi làm cậu sợ à?"
Tả Ngôn cứng ngắc lắc đầu, mẹ nó! Mém hù chết tôi rồi! Anh có bệnh à!
Hệ thống: "Hắn quả thật có bệnh."
Tả Ngôn: "..."
"Sao lại ra ngoài một mình?"
Tạ Hào đi đến phía trước, một bên đẩy ra nhánh cây hỗn độn trên đường.
"Ra kiếm củi."
Tạ Hào quay đầu lại nhìn tay cậu, như đang hỏi, củi đâu?
"... Không tìm được."
Tạ Hào cười khẽ, "Vậy vừa nãy cậu vội vã chạy làm gì chứ? Sợ sao?"
Biết là được rồi, phiền anh không cần nói ra đâu.
Tả Ngôn: "Hệ thống, cái bóng vừa rồi là Tạ Hào à?"
Tuy cậu hỏi như vậy, nhưng trong lòng cảm thấy không phải hắn, cái bóng kia hình như thấp hơn hắn một chút.
Hệ thống: "Không phải."
Tả Ngôn: "Không phải ngươi nói ngươi không nhìn thấy cái bóng kia à?"
Hệ thống:... Có việc không ở, mời để lại lời nhắn.
Sau khi hai người trở về, bên trong nhà đã đốt lửa lên, khói đặc vẫn còn quanh quẩn trong không khí không tản đi.
Tả Ngôn nhìn người ở trong nhà, đầy đủ.
Bác Thái vẫn luôn trầm mặc ôm giày, Vệ Đại Lộ nhóm lửa, Quý Minh Trí hong khô quần áo.
Còn lại chính là cậu và Tạ Hào.
Ít nhất người trong nhà của nhóm bọn họ đều đầy đủ, nhưng hai căn còn lại, vẫn chưa xác định.
Một đêm đi qua, sáng ngày thứ hai Tả Ngôn bị một tiếng thét đánh thức.
"A!!! Có người chết!"
Thanh âm từ xa vang đến, sức xuyên thấu gần như đủ để làm bể một bình hoa.
Đợi đã, chết người ư?
Tả Ngôn từ trên giường ngồi bật dậy, nhanh chóng mang giày vào, áo khoác cũng không thèm mặc mà chạy ra ngoài.
Một cô gái đang thở hỗn hển, đứng trong sân, "Chết người! Có người chết!"
"Ai chết, người ở đâu?"
"Thiệt hay giả vậy."
Cô gái chính là người ngày hôm qua liếc mắt đưa tình với nam nhân đeo mắt kính, giờ phút này cô thần tình kích động mà tìm nam nhân đeo mắt kính, sau đó nhào vào lồng ngực của hắn ta, "Ở phía trước! Đều là máu..."
Sau khi Quý Minh Trí bị đánh thức, vừa ra ngoài chợt nghe đến câu này, nghiêm túc nói: "Cô dẫn tôi đi!"
Cô gái vừa rồi nhìn đến cảnh tượng kia có kêu như thế nào cũng không chịu đi, chỉ về phía trước, "Anh tự đi đi, đi lên là có thể thấy được!"
Quý Minh Trí nhíu mày nhìn cô, lập tức bước đến chỗ cô gái vừa chỉ, những người khác đi theo sau hắn ta.
Tả Ngôn vừa định chạy qua, lại bị Tạ Hào kéo lấy cánh tay, "Mặc áo khoác vào."
Sáng sớm ở trong rừng không chỉ lạnh, quan trọng nhất là vì an toàn.
Sau khi hai người mặc áo khoác vào liền cùng nhau bước đến chỗ nghe nói là có người chết.
Trên đất có một mảnh vết máu, trên mặt nam nhân vẫn duy trì biểu tình hoảng sợ cùng không dám tin, hai mắt trừng như sắp rớt ra.
Có thể thấy rõ ràng ở chỗ bụng bị máu chảy ướt.
Mà người này bọn họ đều quen thuộc, chính là tên nam nhân nóng nảy đã xảy ra tranh cãi với bọn họ ngày hôm qua."
Quý Minh Trí gãi gãi đầu, "Đừng đến gần đây, cũng đừng động lung tung vào thi thể, mọi người đừng bối rối."
Có người hỏi: "Người này chết như thế nào?"
Sau khi Trương Thuý Bình nhìn thấy thi thể thì cả người phát run, nắm chặt cánh tay của chồng, "Người này bị giết!"
Sau khi Quý Minh Trí nghe được câu này thì chăm chú nhìn bà, phản ứng đâu tiên của người bình thường đều là sợ hãi, sau đó sẽ nghĩ đến tại sao người này lại chết, rất ít người sẽ trực tiếp nói thẳng ra là, bị giết.
Quý Minh Trí nhíu mày nói: "Bây giờ vẫn chưa thể xác định, bác không thể nhẹ nhàng quyết định như vậy..."
Trịnh Vĩ Hoa kéo vợ của mình lại, lớn tiếng nói: "Hắn nếu không bị giết thì chẳng lẽ là tự sát à!"
Bị giết!
Những người nhát gan không dám nhìn bắt đầu hoảng sợ lên, trong nhóm bọn họ có người bị giết!
Là bị ai giết? Là người trong ngọn núi này, hay vẫn là người trong nhóm bọn họ!
Sau đó bắt đầu cảnh giác lên, một đám người bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau.
Quý Minh Trí mắt thấy đám người kia bị kích động lên, lo lắng nói: "Mọi người đừng hoảng, động cơ cụ thể vẫn chưa được xác định rõ ràng..."
Thấy một tên nhóc bắt đầu chỉ huy cục diện, có người không cao hứng, trong nhóm bọn họ hiện tại đã có người chết!
"Mày là ai, dựa vào cái gì mà nói như vậy! Người chết cũng không phải mày!"
Quý Minh Trí nhìn về hướng người vừa nói chuyện, từ trong túi áo lấy ra một từ giấy chứng nhận, "Cảnh sát Tấn thành, Quý Minh Trí."
Tả Ngôn không ngờ được tên nam nhân thoạt nhìn có bộ dáng đơn thuần dễ lừa ra mặt này vậy mà là cảnh sát!
Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Lúc này cậu nhìn nhìn Tạ Hào đứng bên cạnh, trên mặt người này một chút biểu tình ngoài ý muốn cũng không có.
Có người nhìn thấy giấy chứng nhận liền im miệng không nói lời nào.
Đương nhiên cũng có người nhỏ giọng thì thầm, "Ai biết có phải giả hay không."
HLTT: Kịch hay bắt đầu:)))) Giải thích một chút: Chương trước mình có hiểu lầm ý của tác giả một chút, vừa nãy đã sửa lại. Cả nhóm người lúc đến thì tụ trong một căn nhà có bàn ghế để ăn uống, ăn uống xong thì chia nhau ra thì ba nhóm, mỗi nhóm ở một căn nhà nhỏ để ngủ, mỗi căn khá nhỏ nên phải chia nhau ra ở, mỗi căn cách gần nhau, cả khu nhà được vây một vòng hàng rào ở ngoài. Tình hình thì mình chỉ hiểu như vậy thôi, nếu có gì thay đổi sẽ sửa sau:)))