Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Đến chạng vạng, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi.
Nơi này có mấy căn phòng nhỏ, nhưng cũng không quá bình dân.
Ngay cả trên cửa cũng đều được điêu khắc những đồ án xinh đẹp, từ con đường nhỏ bọn họ đang đi thông đến cửa nhà của một căn nhà nhỏ, ở phía ngoài khu nhà còn được vây quanh một vòng hàng rào.
Thoạt nhìn, thật có chút không đúng lắm, tựa như tuỳ thời đều có thể có một cô gái xinh đẹp người ngoại quốc bước ra như trong giấc mơ vậy.
Ở phía xa, những chú chim nhỏ hoảng sợ chạy mất, vỗ cánh bay qua phía đối diện.
Vệ Đại Lộ dẫn đầu bước qua, "Trước kia nơi này là khu nhà nghỉ, sau đó khu du lịch được xây lên, cũng không còn ai đến đây nữa, những ông chủ kia thấy đây là khu nhà gỗ, cũng không phá đi, xem thành một nơi dùng để nghỉ ngơi sau khi tham quan, bên trong hẳn có đồ ăn."
Trong đám người có hai đến ba người là nữ, lúc này đều vô ý lại gần những nam nhân thoạt nhìn khá đáng tin.
Vài người đẩy cửa vào, phát hiện bên trong lại khá sạch sẽ, chỉ là có chút ẩm ướt.
Quý Minh Trí nhìn một vòng, những thứ cần thiết bên trong đều có đầy đủ.
Căn nhà nhỏ được làm từ gỗ, nệm trên giường đã được trải drap giường, trong tủ cũng có chăn, bên trong cũng có máy coca, trà, có thể nói, ngoại trừ không có internet, những thứ khác đều đầy đủ.
"Không phải nói chỗ này không có ai ở à?"
Vệ Đại Lộ dậm chân trước cửa nhà, "Không có ai ở, nhưng chúng tôi có người chuyên môn đến đây dọn dẹp mỗi ngày, vốn là thứ gì cũnh không có, nhưng mấy tháng trước có một cô nhóc đề nghị với chúng tôi, nói rằng nếu trang trí chỗ này lại thành một dãy nhà ở, người đến đây sẽ càng nhiều."
Tả Ngôn tò mò, "Vậy các người liền nghe theo à?"
Vệ Đại Lộ sau khi cọ hết đất trong giày ra mới bước vào nhà, "Sao có thể chứ, ai sẽ tin lời của một cô nhóc, đã vậy còn phí tiền phí lực nữa."
Tạ Hào vươn tay phủi phủi cái bàn, trên đầu ngón tay chỉ có một tầng tro bụi mỏng như không.
"Vậy đây là xảy ra chuyện gì?"
Tả Ngôn cách đại hoạ sĩ Tạ xa một chút, cố ý đi đến cửa hỏi.
Vệ Đại Lộ trả lời cũng đơn giản, "Hai tháng sau cô gái đó liền trở thành bà chủ."
Những lời này khiến vài người có chút không còn gì để nói, nhưng cũng phải cám ơn cô gái đó, nếu không hôm nay bọn họ đã không qua được.
Đêm qua đã đổ một đêm mưa to, những thứ trong nhà đều ẩm ướt.
Nhưng may là như Vệ Đại Lộ đã nói, ở trong quả thật có đồ ăn, hơn nữa, mấy thứ này hình như được mang ra bán, cho nên cũng có không ít.
Quý Minh Trí phân chia thức ăn đều cho mỗi người, "Hôm nay mọi người trước hết hãy ở đây qua đêm, sáng mai chúng ta lại tiếp tục nghĩ cách để ra ngoài."
Trong núi này không có tín hiệu, internet cũng không dùng được.
Lúc này người đã vừa đói lại vừa mệt, còn có chút sợ hãi, ai biết được trong ngọn núi này có thứ gì.
Trong nhà nhất thời có chút yên lặng.
Ba!
"Mẹ nó, khó ăn muốn chết, ông đến đây để đi du lịch! Chứ không phải ngồi ở chỗ quỷ quái này nhai bánh mì!" . Kiếm Hiệp Hay
Tả Ngôn cúi đầu nhìn vụn bánh mì văng đến bên chân, ai, lãng phí là phạm tội đó.
Nếu phải ở lại đây vài ngày, ngay cả vụn bánh mì cũng không có mà ăn.
Chẳng lẽ mỗi ngày phải nhìn loại trái cây đỏ rực bên ngoài à?
Nghĩ lại lời hình hình của Tạ Hào trước đó, Tả Ngôn liền có bóng ma.
Nam nhân vừa nói chuyện lại rầm rầm uống nửa chai nước, sau đó chai nước bị ném xuống trước mặt Quý Minh Trí.
"Nhìn gì, tao nói mày đó!"
Quý Minh Trí chau mày, nhưng vẫn kiềm chế lại, cúi đầu nhặt chai nước lên đặt trên bàn.
"Hôm nay là tôi có lỗi với mọi người, nhiều người chúng ta hôm nay không trở về như vậy, nhất định sẽ khiến khách sạn chú ý, sau đó không bao lâu sau có người hẳn sẽ phát hiện chúng ta ở đây."
"Mày có thể bảo chứng không! Chưa đủ lông đủ cánh, con mẹ nó mày còn ra vẻ gì chứ!"
Những người khác ở trong nhà sôi nổi nhíu mày nhìn tên vừa nói chuyện, trên mặt chưa tỏ vẻ gì, nhưng cũng đã dần cách xa tên này một chút.
Hôm nay vì muốn bọn họ cùng lên núi tìm người, tên nhóc kia đã thanh toán tiền cho bọn họ trước, về chuyện này bọn họ cũng không nói thêm gì.
Vệ Đại Lộ không chịu đựng được việc những người này phá hỏng đồ đạc như vậy, nhặt túi bánh mì lên, vỗ vỗ lớp đát cát ở trên, bất mãn liếc mắt nhìn người vẫn còn đang tranh cãi ầm ĩ bên kai một cái.
Trung Học Hưng lập tức liền phát hiện được hành động của ông, "Ánh mắt đó của mày có ý gì!"
Vệ Đại Lộ bị nắm lấy cổ áo, sắc mặt đều bị nghẹn đỏ bừng, "Anh buông ra!"
"Mẹ nó, nhất định là do các ngươi giở trò quỷ! Nếu không tại sao cây cầu kia vẫn đang tốt lại bị chặt đứt!"
"Liên quan gì đến tôi!"
Một nam nhân vóc dáng thấp bé thấp có đánh nhau, lập tức muốn lùi về sau trốn, còn nhìn nhìn xung quanh xem có người để ý đến hắn ta hay không, thấy tầm mắt của Tả Ngôn dời về phía hắn ta, liền vội vàng cúi đầu.
Tả Ngôn thu lại tầm mắt, theo bản năng quay đầu tìm mục tiêu, chỉ thấy Tạ Hào đứng bên tường, dù biểu tình trên mặt có chút lo lắng, nhưng trong đôi mắt kia, lại rất lạnh lùng.
Quả nhiên vẻ mặt ôn nhu gì, đều chỉ là giả vờ!
Quý Minh Trí tách hai người ra, chỉ thấy người trung niên biểu hiện vẫn luôn cực kỳ nóng nảy đột nhiên quăng một quyền qua.
Bằng vào nhiều năm huấn luyện, vài chiêu liền có thể chế trụ được đối phương.
Quý Minh Trí cười lộ hàm răng trắng, vẻ mặt lại có chút nghiêm túc, "Có chuyện gì từ từ nói."
"Buông!"
Quý Minh Trí lui về sau vài bước, tránh ra khỏi vị trí.
Trung Học Hưng từ sàn nhà xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, phun một ngụm nước miếng, chỉ thấy bên trong còn mang theo vài tơ máu.
Ánh mắt hung ác, đi ra ngoài, lúc đến cửa nhìn thấy tên nam nhân bị mất vợ, một cước đá mạnh vào cửa ra.
Kéo áo họ Thái ném qua một bên, vừa đi vừa chửi, "Thiệt mẹ nó xui xẻo!"
Bọn họ nhìn người rời đi, đi vào trong bóng đêm.
Quý Minh Trí nâng ông dậy, "Bác Thái, bác không sao chứ?"
Thái Dũng lắc đầu, trong ngực vẫn luôn ôm đôi giày của nữ kia.
"Nhất định có thể tìm được vợ của bác."
Một nữ nhân có chút động dung mở miệng nói, lập tức liền bị nam nhân bên cạnh kéo trở về, nam nhân nghiêm mặt, "Nhiều chuyện!"
Nữ nhân co rúm người lại một chút, không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn xong, trời cũng tối, trong khu nhà có mấy cái đèn bàn bị điện giật, đã bị hư hai cái, mấy cái còn lại mỗi căn nhà nhỏ được chia một cái.
Từ bên ngoài nhìn vào thấy nhà nhỏ khá nhỏ, nhưng khi vào bên trong thì nếu ở cũng vừa đủ, ba bốn người một căn đều được.
Người ở thời đại này, lúc trời tối đen vẫn chưa hẳn sẽ đi ngủ, huống chi lúc này đang ở bên ngoài.
Ba hai người tụ lại, có nhóm ngồi trước cửa nhà, có nhóm đứng bên ngoài, thanh âm nói chuyện vang lên không ngừng.
Quý Minh Trí đang cùng bác Vệ thảo luận tấm bản đồ ngọn núi này, Tạ Hào đứng nghe trong chốc lát, sau đó đột nhiên rời đi.
Tả Ngôn đưa mắt nhìn qua, Tạ Hào đi đến cửa, quay đầu lại hỏi: "Cậu có muốn đi với tôi không?"
"Anh đi đâu?"
"Toilet."
Đi vệ sinh còn muốn tay trong tay cùng đi à.
Tả Ngôn nói: "Tôi không mắc tiểu."