Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Ngọn đèn trên đỉnh đầu chớp một cái, con ngươi của Triệu Tĩnh Nhã trừng lớn, tóc gáy cô ta dựng thẳng hết lên, vòi nước vẫn được chưa tắt nên nước tràn ra khỏi bồn rửa tay khiến quần áo cô ta ướt đẫm.
Dòng nước trong suốt không biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ, là màu máu loãng, có chất lỏng nhiễu lên đỉnh đầu của cô ta, chất lỏng màu đỏ dính dính nhỏ lên mặt cô ta, môi Triệu Tĩnh Nhã run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu...
"A a a!"
Tiếng hét chói tai vang vọng khắp gian toilet nhỏ này, nhưng điều kỳ lạ chính là người bên ngoài lại không thể nghe thấy dù là một chút.
Triệu Tĩnh Nhã thậm chí còn có thể nghe được tiếng oán giận nhỏ của mấy người bên ngoài, nhưng tiếng hét to của cô ta lại không được họ nghe thấy.
"Không phải tôi... không liên quan đến tôi... cô buông tha cho tôi đi, tôi xin cô hãy buông ta cho tôi đi, thật sự không phải tôi... là các cô ta làm! Đều là do các cô ta làm!"
Cô ta thu mình lại ở một góc cạnh cửa, hai tay bấu chặt lấy hai bả vai hận không thể nhét mình vào sát trong góc.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu lại chớp một cái, xung quanh trở nên tối đen, một thân ảnh màu trắng đứng trong máu loãng, một bước lại một bước bước đến gần, cuối cùng dừng trước mặt cô ta.
Triệu Tĩnh Nhã cắn chặt lấy cánh tay, không dám nhìn đôi chân trước mặt, nhưng lại không thể không khiến ánh mắt mình nhìn chằm chằm thân ảnh kia.
"Cái chết của cô không liên quan đến tôi... người đẩy cô chính là các cô ta! Tôi không hề làm gì cả..."
Cô ta nức nở kêu khóc, máu loãng dưới chân lạnh lẽo đến tận xương.
"Có ngon thì cô giết tôi đi! A a a!"
Đáp lại cô ta là sự yên tĩnh trầm mặc, Triệu Tĩnh Nhã rốt cuộc không thể nhịn được mà ngẩng đầu lại bị khuôn mặt của ả ta doạ đến hét ầm lên.
Tả Ngôn cuối cùng cũng dừng lại trước ký túc xá nữ, chỗ này cậu tự tiện đi vào thì không hay lắm.
Thời gian gấp gáp, cậu hỏi Hạ Bảo, "Mình anh có thể xử lý thứ kia không?"
Hạ Bảo đáp: "Không thành vấn đề, nhưng vấn đề là ký túc xá nữ này tôi cũng..."
"Chết đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn băn khoăn mấy chuyện như vầy hả, mạng người quan trọng hơn."
Hạ Bảo ra vẻ gắng gượng đáp ứng, nhưng Tả Ngôn dù thế nào vẫn cảm thấy tên này sao lại hưng phấn vậy chứ, một chút cũng không có vẻ như miễn cưỡng.
Lo lắng mà dặn dò thêm, "Cái gì không nên nhìn thì đừng nhìn."
Giọng của Hạ Bảo từ bên trong truyền ra, "Cậu xem tôi là người như thế nào hả!"
Tôi không xem anh là người.
Không đến mấy phút đồng hồ đột nhiên một cửa sổ thuỷ tinh ở tầng 3 đột nhiên vỡ vụn, trong màn đêm chỉ thấy một vật thể từ cửa sổ rơi xuống.
Nhờ vào thị lực cực tốt của mình, cậu có thể nhận ra được vật thể đó hình như là một người.
Tiếng hô to của Hạ Bảo từ cửa sổ truyền ra, "Đón lấy!"
Tả Ngôn vội vàng chạy đến, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một con gió xoáy nhỏ màu trắng vững vững vàng vàng mà đón được người từ lầu 3 rơi xuống.
Cậu buồn bực, không phải đi bắt quỷ à, sao còn nhảy lầu nữa?
Ngẩng đầu chỉ thấy Hạ Bảo đang vịn cửa sổ mắt choáng váng nhìn cậu, tức đến khó thở la lên, "Tôi bảo cậu đón lấy cô ta chứ không phải đón lấy nó!" Chỉ thấy lúc này ở cửa sổ lại xuất hiện thêm một nữ sinh, cô ta không hề quan tâm mảnh vỡ thuỷ tinh mà nhảy xuống.
Sức nặng trên cánh tay nói cho Tả Ngôn biết hình như cậu đã đón sai người, nếu không sẽ không nhẹ như thế.
Cúi đầu xuống, gần như tiếp xúc thân mật với một gương mặt tựa như được rất nhiều gương mặt ghép lại, một mùi hôi thối xộc vào lỗ mũi của cậu.
Tả Ngôn đột nhiên buông tay, lùi về phía sau mấy bước, nghiêm mặt nói với nó: "Ngại quá, nếu không thì cô lại nhảy lại lần nữa?" Tôi hứa rằng sẽ không đón ổn như vậy đâu.
Quái vật kia bước vài bước rồi đột nhiên nhào về hướng cậu, thứ khác Tả Ngôn không biết nhưng cậu giỏi nhất là chạy, cậu và quái vật cùng nhau tao chạy mày đuổi ba vòng dưới ký túc xá mãi đến khi Hạ Bảo kêu lớn lên, "Đừng để ý nó nữa! Mau đón lấy cô ta!"
Tả Ngôn vừa ngẩng đầu, lúc này lại có một bóng người rơi xuống, cậu mau chóng nhẩm tính ra vị trí cần đứng, mắt thấy quái vật vẫn còn nhào qua người cậu, gương mặt như được chấp vá khi gần trong gang tấc, cậu theo bản năng mà đưa một bàn tay qua...
Cái bàn tay nhẹ nhàng này khiến quái vật văng vào tường, người rơi xuống vững vàng nằm trên cánh tay của cậu.
Hạ Bảo xuyên tường bước ra, lách mình đứng trước mặt quái vật, kinh ngạc nhìn nó, lại nhìn sang Tả Ngôn vừa thả cô gái xuống.
"Giá trị vũ lực của đám gấu trúc các cậu đều cao như thế à?" Cái thứ này trơn trượt hệt như con cá chạch, cậu ta truy bắt nửa ngày chưa xong vậy mà bị một chưởng của gấu trúc giải quyết?
Nếu nói giá trị vũ lực của cậu cao thì không bằng nói thể chất của cậu quá lợi hại, tiểu quỷ tiểu yêu đều như nhau mà thật sự không thể đến gần.
Tả Ngôn cử động cánh tay một chút, vẫn ổn, không bị gãy xương, tốt lắm, xem ra bên trong gấu trúc con này bề ngoài yếu ớt nhưng bên trong không tệ, có cảm giác như TANK trong game.
Quái vật được Hạ Bảo kéo từ trên tường xuống, cuộn cuộn nó lại như một cục giấy, mở ra chốt mở ở đồng hồ trên cổ tay, nhét nó vào.
"Nó chính là tên mổ lấy nội tạng mà chúng ta đang truy bắt à?" Tả Ngôn nhìn đồng hồ của cậu ta một lát, Tư Già cũng có một cái đồng hồ như vầy.
Quái vật bản thu nhỏ khá giống như con người, chỉ là với gương mặt kia nói nó là quái vật một chút cũng không sai, một người chỉ có một gương mặt, mà nó lại có mấy gương mặt gộp lại với nhau, lại vẫn là một gương mặt cắt nát, hệt như hoa quả và thịt nguội.
Hạ Bảo vỗ vỗ mặt đồng hồ, "Lúc tôi bước vào thì ả ta chuẩn bị động thủ, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì chính là ả ta làm."
Quay đầu nhìn lại cô bé kia, lúc cậu ta đuổi đến xem như kịp lúc, hẳn sẽ không gặp vấn đề gì.
"Cậu tên này cũng quá không biết thương hương tiếc ngọc, cậu đặt người ta xuống đất cũng không thể dịu dành chút nào, nào lại có chuyện trực tiếp buông tay thả xuống... người đâu rồi?"
Hạ Bảo vừa quay đầu lại chỉ thấy tên một đầu tóc trắng đã chạy như điên, "Cậu chạy cái gì!"
"Ngẩng đầu!" Tả Ngôn vừa chạy vừa hô một câu.
Hạ Bảo theo bản năng ngẩng đầu, chỗ cửa sổ trên ký túc xá một đầu lại một đầu cúi xuống quan sát chuyện phía dưới.
Từ lúc cửa sổ thuỷ tinh vỡ vụn, không biết có bao nhiêu người đã thấy được mọi chuyện sau đó.
Tả Ngôn cuối cùng vẫn không chạy, buồn bã ỉu xìu mà cuộn mình trên ghế sa lông, nghe Hạ Bảo than thở ở bên cạnh, "Tiêu rồi, lúc trở về lại để đám kia kịch vui rồi."
Tả Ngôn liếc mắt nhìn cậu ta, Hạ Bảo quay lưng đi, thân thể run rẩy.
Đừng cho là tôi không biết anh đang cười.
Tả Ngôn quá ưu thương, hai người bọn cậu cùng đi bắt quỷ, nhưng Hạ Bảo đã cởi quần áo ra, trừ cậu ra thì không ai có thể nhìn thấy cậu ta, đêm hôm khuya khoắt, không cần biết là camera theo dõi hay là những học sinh khác, đều chỉ thiếu niên tóc trắng một mình nhảy ra, cuối cùng là biểu diễn một màn kịch ma quái dưới lầu ký túc xá nữ.
Nghe nói những người khác nhìn thấy cậu một mình lầm bầm lầu bầu, sau đó mạnh mẽ đón được một nữ sinh từ cửa sổ rơi xuống, còn dùng một bàn tay đánh ra quỷ ảnh.
Từ một loạt hành động không bình thường khiến cho ký túc xá nữ khủng hoảng.
Mà trên người cậu lại không có chứng nhận công tác, chỉ có thể gọi điện cho người ở phòng điều tra để bọn họ đến đón, người ở trường học tạm thời giam giữ cậu ở phòng khách.
"Anh có thể dừng cười không?" Tả Ngôn yếu ớt nhìn đồng sự không làm chuyện ngay thẳng bên cạnh.
Hạ Bảo lau mặt một cái, nói: "Không sao, tôi sẽ nhớ mang băng ghi hình về giữ lại."
Chú gấu trúc nhỏ này lúc chạy cũng rất thông minh, biết chạy vào chỗ tối không có người, nhưng camera quay được rõ ràng một đầu tóc trắng bắt mắt của cậu, người ta còn không cần nhọc lòng đuổi theo cậu, trực tiếp đến điểm đến chờ cậu chạy đến.
Tả Ngôn nhìn cậu ta, đột nhiên nói: "Tôi cùng lắm chỉ là mất mặt một tí, dù sao cũng không có ai quen biết tôi, cũng sẽ không bị trừ lương."
Hạ Bảo:... Chết nhiều năm như vậy, tiền lương vẫn là số âm...
Lúc này, cửa mở ra, một khắc khi cửa mở kia Tả Ngôn đã ngửi được một mùi vị hôi thối.
Tả Ngôn nhìn chằm chằm người đứng ở cửa, một nam nhân mặc quần áo đơn giản thoải máu bước đến, trong tay hắn ta cầm một chai nước và một chút đồ ăn vặt.
"Xin chào, không làm phiền cậu chứ?"
Tả Ngôn ngừng thở, dịch dịch hai bước về hướng sô pha bên cạnh, lắc lắc đầu.
"Tôi tên là Hoắc Gia Hưng, là giáo viên toán của trường, cậu yên tâm, tôi không có ác ý gì với cậu."
Người này cười dịu dàng, tuy diện mạo bình thường nhưng cũng rất dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm, nếu trên người hắn ta không có mùi vị hôi thối xộc vào mũi cậu kia, Tả Ngôn nhất định sẽ đến ăn chút đồ ăn giải sầu.
Hoắc Gia Hưng cũng không thấy lời hắn ta nói có gì thất lễ, "Trong phòng này vẫn còn một người khác đúng không, xin chào."
Lúc này Tả Ngôn có chút kinh ngạc, Hạ Bảo ở bên cạnh cậu nói: "Hắn không nhìn thấy tôi cũng nghe không được tiếng tôi nói chuyện, vậy người này hẳn là đã tiếp xúc với những người giống như chúng tôi."
"Từ nhỏ tôi đã gặp qua mấy chuyện không bình thường như vầy, cậu đừng ngạc nhiên. Trước đó tôi có nghe bọn họ nói đến chuyện của cậu, các cậu đến đây là vì án mạng của năm học sinh kia đúng không, đã bắt được hung thủ rồi?"
Tả Ngôn nói: "Bắt được rồi."
Người nọ mang vẻ thở ra một hơi, "Thật sự quá tốt, vất vả cho các cậu rồi."
Tả Ngôn lắc lắc đầu, "Là chuyện chúng tôi phải làm."
Hoắc Gia Hưng cười cười, "Tôi biết quy định của các cậu, không thể hỏi nhiều, cám ơn cậu đã nói cho tôi biết những chuyện này, người của phòng điều tra các cậu cũng sắp đến rồi, vậy tôi không làm phiền nữa, nếu có chuyện gì có thể đứng ở cửa gọi người đến."
Người này đột nhiên đến, lúc đi cũng kỳ quái. Xem ra hình như là vì lo lắng nên mới hỏi nhiều.
"Trên người hắn có một mùi hôi thối, anh có ngửi thấy không?"
Hạ Bảo đáp: "Không có, tôi là người, lại không mọc một cái lỗ mũi như cậu, nhưng mà người này cậu cũng đừng tiếp xúc, hắn cũng không phải người tốt gì, trên người hắn hẳn cũng có mạng người."
Tả Ngôn gật đầu.
Tầm nửa giờ sau, cửa phòng khách mở ra, một người mặc áo khoác bước đến, vừa xin lỗi vừa nói cho cậu biết có người đến đón cậu.
Khi người ở chỗ cửa bước một cái chân vào, Tả Ngôn lập tức đứng lên, trên mặt nở một nụ cười lấy lòng.
"Tư lão đại."
Tiêu rồi, mục tiêu đã trở lại.
Hạ Bảo trốn qua một bên cùng cậu giả vờ làm đà điểu, hai tên gây chuyện đối mặt với gia trưởng, có thể nhìn thấy ba chữ từ trong mắt đối phương:
"Cậu tiêu rồi."
Tư Già nghe thấy tiếng cười của nhân viên trường học, thản nhiên nhìn hắn ta một cái, "Bây giờ tôi có thể đón cậu ấy đi chưa?"
Nụ cười trên mặt của nhân viên trường học cứng đờ, "Có thể có thể, Tư tiên sinh xin cứ tự nhiên."
Vài người ra khỏi trường học, nhìn thấy xe của Tư Già ở cổng trường, Hạ Bảo lập tức nói: "Lão đại, em tự mình về phòng điều tra đây, anh về rồi thì cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút, bai bai bé gấu trúc."
Nói xong liền như một trận gió mà lao ra ngoài, Tả Ngôn cười ha hả, ông nội anh.
"Lên xe."
Tả Ngôn vui vẻ ngồi lên ghế lái phụ, cài dây an toàn lại, toàn bộ hành trình đều ngoan ngoãn như thỏ.
"Hẹn hò với nữ quỷ rồi còn đưa nó về ký túc xá?" Giọng nóiTư Già nhàn nhạt, đôi mắt hẹp dài híp lại, nhẹ quét mắt nhìn cậu một cái.
Tả Ngôn:... Đại lão, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng nheo mắt, quá câu người...
Nữ quỷ nếu lớn lên đẹp như anh vậy tôi tiễn nó về nhà luôn cũng được.