Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Dấu chân ướt đẫm rốt cuộc cũng dừng trước cửa một quán bar, Tả Ngôn ngẩng đầu liền thấy.
"Grayity" - Lực hút của Trái Đất.
Mấy ngày hôm trước cậu còn thử thách dạ dày mình ở đây, hiện tại còn chưa hết đau đây nè.
Theo sau cô ta bước vào, thấy cô gái xuyên qua thân thể loạng choạng của đám người bên trong, cậu có chút không nỡ nhìn.
Lượn một vòng trong quán bar, cô gái có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó, sau đó cô ta lại đột nhiên bước nhanh ra ngoài.
Trước đó Tả Ngôn chỉ chú ý gương mặt sưng phù lồi lõm của cô ta, không để ý thấy bụng cô ta cũng trống rỗng, cũng không biết cô ta thuộc ai trong năm nữ sinh kia.
"Cô dẫn tôi đến đây làm gì?" Chẳng lẽ cô ta đang tìm bốn cô gái khác à.
Cô gái cứng ngắc xoay cổ qua, đảo tròng trắng mắt, môi run run nhưng lại không phát ra thanh âm nào, nét mặt cứng ngắc của cô ta rốt cuộc cũng hơi dao động, cô ta nắm lấy cổ của chính mình, hai tay bấu chặt vào, máu tươi màu đỏ sậm chảy ra...
"Cô đừng vội, không nói chuyện vẫn còn có thể viết chữ." Cô nhẹ nhàng chút đi, lát nữa đầu cô mà rớt xuống cũng chưa chắc gắn lại được đâu.
Cô gái cuối cùng cũng buông tha cho bản thân, ngón tay chấm máu cố gắng viết chữ trên mặt đấy.
Tả Ngôn nhìn nửa ngày, một chữ cũng nhìn không ra, nhưng cũng ngại nhờ cô ta viết lại lần nữa nên chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất xem xem, chóp mũi cậu quanh quẩn một mùi tanh tanh.
"Tấn... Dương... cao..." Tư thế viết chữ của cô ta rất cố sức, góc độ tay cũng không bình thường.
Một chữ cuối cùng còn chưa được viết ra, Tả Ngôn đã hỏi: "Cao trung?"
Cô gái gật đầu, tiếp tục dùng sức viết chữ trên mặt đất, "Chết..." . Ngôn Tình Hay
Tình huống hiện tại là bọn cậu cách cửa lớn của quán bar không xa, trong mắt người ngoài, Tả Ngôn một mình ngồi xổm trên mặt đất, nhìn nhìn kí tự gì đó trên đất thỉnh thoảng nói chuyện với không khí, người xung quanh dùng ánh mắt kì quái nhìn cậu, nhìn trái nhìn phải, cứ cảm thấy có chỗ gì đó không thoải mái nên vòng qua người cậu đi.
Tả Ngôn dù sao cũng không sợ người khác xem cậu là tên bệnh thần kinh, "Cô là một trong năm nữ sinh đã chết thuộc trường cao trung Tấn Dương?"
Cô gái lắc đầu, ngón tay vẫn chỉ chỉ vào chữ 'chết', nhìn có chút nôn nóng.
Tả Ngôn hỏi: "Cô chết ở trường cao trung kia? Cô là người chết thuộc trường cao trung đó, hay là... có người sắp chết ở nơi đó."
Câu nói cuối cùng hạ xuống, chỉ thấy đột nhiên cô gái hoảng sợ gào một tiếng, ngay sau đó biến mất trước mặt cậu.
"Cậu không sao chứ?" Hạ Bảo thu tay lại, tựa như thiên thần giáng xuống trước mặt cậu, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn cậu không thiết miếng thịt nào, trong lòng cậu ta thầm like cho mình một cái, đến đúng lúc ghê.
Tả Ngôn nói: "Anh đến đúng lúc ghê."
Hạ Bảo đáp: "May là hôm nay tôi ở gần đây, hơn nửa đêm cậu đến đây làm gì, vong linh cậu không biết nhưng cũng có thể nhìn ra cô ta không phải người đúng không."
Tả Ngôn cúi đầu nhìn nhìn mấy chữ trên đất, nếu tôi đáp Tào Tháo rượt vẫn chưa đủ nên tôi đến tìm ngược nữa thì anh có tin không. Sau đó cậu kể lại chuyện cô gái kia nửa đêm tìm đến nhà cậu cho Hạ Bảo nghe.
"Bé gấu trúc, chuyện tôi làm kế tiếp rất có thể cậu sẽ không chấp nhận được nhưng tôi mong rằng cậu có thể tha thứ cho tôi."
Tả Ngôn buồn bực, "Anh muốn làm gì?"
Chỉ thấy cậu ta lấy điện thoại ra, mỉm cười với cậu một cái, ấn gọi cho một dãy số.
"Lão đại, em là Hạ Bảo đây, em muốn báo với anh một chút chuyện có liên quan đến bé gấu trúc, cực kỳ nghiêm trọng."
Gió đêm mát mẻ cỡ nào chứ.
Móng vuốt Tả Ngôn có chút run rẩy mà nhìn tên đang cáo trạng này, cáo trạng không thì thôi đi, anh vậy mà dám thêm mắm thêm muối! Anh cái tên nhóc này!
Hạ Bảo sợ một lát nữa cậu sẽ xù lông nên đứng cách xa cậu chút, che che giấu giấu không biết lại báo thêm những gì rồi.
Một lát sau, cậu ta bước đến đưa điện thoại cho cậu, vỗ vỗ bả vai cậu, "Lão đại muốn nói chuyện với cậu."
Tả Ngôn dùng ánh mắt lên án nhìn cậu ta, nhận điện thoại, chợt nghe thanh âm thanh lãnh của người bên kia, "Hơn nửa đêm đi hẹn hò với nữ quỷ?"
"Không có! Lão đại anh nghe tôi giải thích đi, chuyện là như vầy..." Tả Ngôn hận không thể quăng cho tên đứng trước cậu một thùng thuốc nổ, cái gì là hẹn hò hả!
"Một giờ rưỡi sáng rồi, hiện tại cậu đang ở đâu?"
Tả Ngôn nhìn nhìn xung quanh, "Trước cửa 'Lực hút của Trái Đất'."
"Tại sao lại ở đó?"
Bởi vì nữ quỷ phá đống vòi nước nhà anh, tôi nhất thời không khống chế được bản thân liền cùng đi tản bộ đêm với cô ta.
"Chút lòng phòng bị cũng không có, không bằng tôi đưa cậu về vườn bách thú nhé, những lời tôi dặn trước khi đi cậu để ngoài tai hết rồi à." Ngữ khí Tư Già nhẹ nhàng bâng quơ. ( Nhưng trong lòng anh nổi sóng:V)
Tả Ngôn tựa như một học sinh phạm lỗi ngoan ngoan nghe người lớn dạy dỗ, tuy rằng Tư Già ít lời nhưng ý nhiều.
"Đợi tôi trở lại." Tư Già nói xong liền cúp máy, Tả Ngôn ỉu xìu trả điện thoại lại cho cậu ta.
Hạ Bảo nhìn gương mặt trắng bệch của cậu, an ủi, "Lão đại cũng là quan tâm cậu thôi."
Tả Ngôn nhìn cậu ta, mặt không đổi sắc, "Đây là vụ án của anh, anh đoán xem tôi hơn nửa đêm không ngủ được chạy đến đây chơi với nữ quỷ là vì cái gì hả."
Hạ Bảo chột dạ, "Chuyện này... lão đại có dặn dò..."
Tả Ngôn đáp: "Lão đại cũng bảo để tôi ở nhà dưỡng thương đợi anh ta về."
Đáng sợ nhất chính là bốn chữ này, 'đợi anh ta về'... Tả Ngôn suy nghĩ ẩn ý trong đó.
Hạ Bảo đuổi theo sau lưng cậu, "Bé gấu trúc, cậu bị thương ở đâu? Để tôi xem xem."
"Tiêu chảy, ô, đúng rồi, cái đó cũng là do anh làm hại."
Hạ Bảo nghe cậu nói nghe vậy trong lòng thật sự có chút cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, "Đợi chừng nào lão đại về tôi nhất định sẽ đứng bên phe cậu."
Tả Ngôn nghiêng đầu nói với cậu ta, "Lời này là chính anh tự nói."
"Tôi nói, đợi đã, cậu định đi đâu đó?" Đây không phải đường về nhà.
Tả Ngôn nói" "Đến trường, hôm nay cô gái kia luôn nói đến cái này, tôi cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, đúng rồi, cô ta bị anh làm bị thương à?"
Hạ Bảo đáp: "Không có, nhưng cô ta cũng đang nửa chết nửa sống, cô ta hẳn mới không chết được bao lâu, là một vong hồn mới, sắp đến tháng 7, âm khí dồi dào, nếu không cô ta cũng không đến gần cậu được."
Tả Ngôn hỏi: "Vậy tháng 7 mở cửa Quỷ môn quan, chuyện này có thật à?"
Hạ Bảo nói: "Chuyện đó không thuộc quản lý của chúng ta, tôi cũng chưa từng thấy qua, nếu cậu tò mò thì có thể hỏi lão đại."
Vạch áo cho người xem lưng, Hạ Bảo lái xe đến, cậu cuối cùng cũng không cần đi bộ.
Trường học hiện tại đang cấm học sinh ra ngoài ban đêm, càng không cho phép những người bên ngoài vào, hai người vẫn ngựa quen đường cũ mà trèo tường lén vào ở chỗ lần trước.
Hạ Bảo cởi hết 'quần áo' của cậu ta để trên xe, "Phòng ngừa chuyện không may." Nếu lỡ như phải đánh nhau, quần áo của cậu ta bị hư cậu ta liền đau lòng chết.
Tả Ngôn đang thương lượng với cậu ta là chia nhau ra hành động hay hành động cùng nhau, chưa thống nhất xong liền bị áng sáng rọi lên đầu, một đầu tóc bạc loé lên ngân quang.
"Ai ở đó?!"
Dạo gần đây trong trường đã xảy ra mấy vụ án mạng, cho nên ban đêm bảo vệ cứ một giờ lại đi tuần tra một lần, chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó.
Vừa nãy bảo vệ chợt nghe thấy sau bụi cây có người đang nhỏ giọng nói gì đó, vừa đi qua liền thấy vậy mà là một thiếu niên, "Cậu vào bằng cách nào!"
Chỉ thấy thiếu niên chỉ sang bên cạnh, "Anh ta dẫn tôi đến."
Bảo vệ rọi đèn pin qua, chỗ đó chẳng có thứ gì, lúc này, đột nhiên có một bàn tay khoác lên bả vai của bảo vệ, cảm giác mao cốt tủng nhiên truyền đến tận não bảo vệ trong nháy mắt, bảo vệ quay mạnh đầu lại, phía sau trống không.
Bảo vệ nuốt nước bọt, "Làm gì có ai! Đi theo tôi, chưa giải thích rõ ràng... A a!"
Đèn pin nhanh như chớp lăn đến bên chân Tả Ngôn, cậu nâng chân đá người vào sau bụi cây.
Hạ Bảo lắc đầu, "Thật nhát gan."
Quên đêm qua người la hét chói tai kia là ai rồi à?
Tả Ngôn nhặt đèn pin lên, tìm một nơi tương đối yên lặng mà ngồi xổm xuống canh gác.
Nếu trong trường bình yên vô sự thì quá tốt, còn nếu xảy ra chuyện thì bọn cậu cũng đuổi qua kịp.
"Hôm nay anh đến quán bar làm gì?" Tầm mắt Tả Ngôn nhìn chằm chằm con muỗi trên không hỏi.
Hạ Bảo tựa lưng lên tường, "Đã tìm được người tên Tô Nhất Mặc kia, các cô gái đã chết đi đều là fan của anh ta, thường xuyên đến cổ vũ ở quán bar cho anh ta, anh ta bảo là biết nhưng không quen, trên người anh ta rất sạch sẽ, hẳn là không có liên quan gì."
"Cái gì gọi là sạch sẽ?"
Hạ Bảo đáp: "Người này bình thường làm không ít chuyện tốt, tuy rằng độ sạch sẽ không so được với cậu, nhưng âm linh cũng không thể dễ dàng chạm vào anh ta."
Nói cách khác là không thể tiếp xúc với con quỷ lấy nội tạng người kia, nếu không thì chỉ cần liếc mắt một cái liền sẽ bị nhìn ra.
"Trước đó cậu có bảo cô gái hôm nay cả người toàn là nước, gương mặt sư phù lồi lõm? Năm nữ sinh đã chết đi không có ai chết trong nước, hồn cũng đã biến mất, không phải đầu thai mà là biến mất không còn vết tích, cô ta không thuộc năm nữ sinh kia."
Tả Ngôn đáp: "Vẫn còn một người có cùng nguyên nhân tử vong với các nữ sinh kia, nhưng hiện tại thi thể của cô gái đó vẫn chưa được tìm thấy."
Cùng là nữa, cùng bị đào rỗng bụng, bóng đen ngày đó cậu nhìn thấy rốt cuộc là thứ gì, tại sao nhất định phải lấy đi nội tạng chứ?
Trường học có thể xem là một nơi không quá sạch sẽ, lần trước lúc tới Tả Ngôn không quá chú ý, lần này quả thật nhìn thấy được rất nhiều thứ bình thường không thể nhìn thấy.
Học sinh một lần lại một lần lặp lại động tác nhảy lầu lại ngã xuống chỗ cách không cậu không xa, máu tươi vung vẫy, mấy phút sau, lại tiếp tục nhảy xuống từ trên cao, nhìn trang phục của nó hẳn đã chết mười mấy năm trước.
Tả Ngôn nghĩ, có lẽ cậu sẽ không dưa hấu trong một thời gian ngắn.
Kim đồng hồ chỉ về hướng ba giờ, mặt trời sáng lên rồi, lúc này, hai người đều cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Tả Ngôn ngửi thấy một mùi hư thối, cách đây không xa, cậu với Hạ Bảo liếc nhìn nhau, phương hướng đó chính là...
"Ký túc xá nữ!"
——
Triệu Tĩnh Nhã lại rời giường thêm lần nữa, cô ta rốt cuộc cũng khiến cho những bạn chung phòng ký túc khó chiu, "Từ sáng đến tối cô làm gì đó, có để người khác ngủ không hả!"
Mỗi ngày cứ đến đêm là luôn rời giường đi toilet, còn không biết nhỏ tiếng, một ngày hai ngày còn chịu được, nhưng đã liên tục nửa tháng rồi, vốn học cao trung đã mệt mỏi rồi, buổi tối còn không được nghỉ ngơi, có thể cho người ta sống không.
"Ai thèm quan tâm ngủ hay không ngủ!" Triệu Tĩnh Nhã để lại một câu như vậy sau đó liền vào toilet, tiếng đóng cửa khiến những người khác nhíu mày.
"Được rồi được rồi, đừng nóng, dạo gần đây bạn bè của cô ta gặp chuyện, trong lòng cô ta khó chịu, nhịn là qua thôi mà."
Tuy nói như vậy, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì các cô thật sự không chịu được.
Triệu Tĩnh Nhã cúi đầu rửa tay, nhìn thấy đống máu đỏ trên tay bị rửa đi cũng không hề sợ hãi, tình huống như vầy đã diễn ra nửa tháng, mỗi ban đêm cô ra đều nhìn thấy máu tươi đầy tay mình, rửa như thế nào cũng không thể rửa sạch.
Nhìn sắc mặt tiều tuỵ của mình trong gương, vẻ trắng bệch dưới ánh đèn có chút hù người, cảm giác dinh dính trên tay lại truyền đến lần thứ hai, Triệu Tĩnh Nhã không chịu nổi nữa mà ngồi xổm xuống ôm đầu, vẻ mặt hoảng sợ, thì thào tự nói.
"Không liên quan đến tôi... không phải tôi... người giết cô không phải tôi..."