“Cô làm cái quái gì vậy?” đây là câu đầu tiên khi Tiếu Trác cầm danhthiếp tìm thấy trụ sở chính của tập đoàn Lãnh Thị tại Hồng Kông gặp Lãnh Vũ Hiên, “12 giờ xuống sân bay, vậy mà 3h30 mới tới đây! Taxi của HồngKông đều giảm tốc độ à?”
“Người đàn ông đẹp trai!” Rút ngắn khoảng cách để thưởng thức Lãnh Vũ Hiên như con bạo long đi tới đi lui, Tiếu Trác không đừng được thốt lên trong lòng. Động tác tay chân đều hết sức quyến rũ, còn đẹp trai hơn cả trong tạp chí và kính viễn vọng! Có điều, đáng tiếc:
Da trắng mịn —— mang hơi hướng phụ nữ;
Lông mày đen —— dinh dưỡng dồi dào;
Mắt to có thần —— giống như chuông đồng
Sống mũi cao—— gò đất nổi lên trên mặt phẳng, cao vút;
Môi đầy đặn —— giống như lòng non đỏ nướng (Jini: nghĩ mà thèm);
Răng trắng —— nhất định dùng bột tẩy trắng đánh răng, ô nhiễm nghiêm trọng.
Thêm nữa: Tính cách nóng nảy, bụng dạ hẹp hòi, không nghiêm túc trong mối quan hệ tình cảm, kết giao lung tung, không chịu làm việc, ây —— kẻ công tử bột bề ngoài ngọc ngà, bề trong xơ mướp.
“Này, nói gì đi chứ! Lưỡi bị mèo tha mất rồi à? Tôi đang đợi sự giảithích của cô đây!” Thấy Tiếu Trác mê mẩn nhìn mình, Lãnh Vũ Hiên khinhthường, hừ lạnh tiếng trong lòng, “con gái của ngựa giống, cho dù vẻngoài có tao nhã mấy, thực chất bên trong đều mê zai, đúng là bại phụ vô thuần nữ!*”.
“Xin lỗi, tôi lạc đường, vì thế nên…..” Vừa nhìn bộ dạng ngạo mạn của Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác càng đoán được tên chủ nghĩa Sô-vanh* trước mắt nhất định cho rằng mình đã bị mê hoặc bởi “dung nhan xinh đẹp” của anhta, dứt khoát ra vẻ con gái nhà lành, lời nói e thẹn.
“Hừm, đúng là thiên tài!” Ngốc nghếch trời sinh thì có, “Ngày mai emsẽ đăng ký kết hôn với anh! Hơn nữa bố mẹ em sao không thể tham gia hônlễ của chúng ta chứ?” Tiếu Trác khoe ra bộ dạng muốn công bố hôn lễ chotoàn thiên hạ, ‘Vũ Hiên, anh biết không, kết hôn với anh là giấc mơ emcho rằng mãi mãi không thể nào thực hiện được, bây giờ mộng đẹp cuốicũng cũng thành sự thật, em sao có thể không cho mọi người đều…”
“Thư ký Lưu, bảo lái xe đưa Tiếu tiểu thư về khách sạn!” Không quantâm tới cảm xúc của Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên không chút khách khí đưa ralệnh đuổi khách.
Sau khi người lái xe trầm lặng ít nói lễ phép đưa cô tới tận phòngkhách ở khách sạn, Tiếu Trác “buồn bã” lập tức đổi ngay khuôn mặt bấtmãn, trở về vẻ cương quyết bướng bỉnh thường ngày.
“Đang làm gì đấy? “ Điện thoại cho người bạn thân ở Đài Loan, Tiếu Trác lộ nụ cười đầu tiên sau khi tới Hồng Kông.
“Trác Trác!” Vừa nghe là Tiếu Trác, Tần Như vứt hết những lo lắngcông việc để hỏi thăm tình trạng Trác Trác, “bồ thế nào rồi? Tên họ Lãnh có bắt nạt bồ không?”
“Mình rất tốt, đừng lo, mọi thứ đều trong tầm tay.” Tiếu Trác cười an ủi người bạn thân đang lo cho mình, “Lãnh Vũ Hiên quyết định đăng kýkết hôn, như thế mình sẽ không cần lo khi ly hôn sẽ gây ồn ào.”
“Thế mà còn kêu “mình rất tốt” ư? Tiểu thư, bồ lảng tránh đấy à? Bồmuốn kết hôn với người đàn ông bồ không yêu! Trao thanh xuân cho một kẻxa lạ không yêu bồ hơn nữa còn căm hận cha bồ, bồ cho rằng đáng ư? Bồ sẽ vì thế mà hối hận cả đời!” Tần Như nắm lấy cơ hội cuối cùng cố gắngkhuyên nhủ bạn mình quay đầu. Lúc này, cô hận không thể trói Tiếu Trácvề Đài Loan, sau đó nhìn trong não cô ấy có phải bị người ta đổi thànhtinh bột luộc nước không.
“Vì Roland, mình cảm thấy rất đáng.” Tiếu Trác vờ như không để ý cười cười.
“Chệt tiệt! Bồ còn nói ngang! Vì người cha bạc tình không có tráchnhiệm hy sinh nhiều như thế có đáng không? Những năm vừa rồi, bồ vì Tiếu gia làm không biết không ít việc đó ư? Về đây đi, đừng quan tâm tới ânoán chết tiệt đó, bồ không có nghĩa vụ bảo vệ Tiếu gia cả đời!”
“Đừng nói nữa, Tiểu Như.” Cô ngắt lời khuyên của Tần Như, “vì aikhông quan trọng, quan trọng là việc mình đã quyết định mình sẽ khôngthay đổi. Bồ yên tâm, mình sẽ trở về rất nhanh thôi.”
“Bồ là đứa ngốc đệ nhất thiên hạ!” To giọng mắng, Tần Như đành thởdài, thật không biết bản thân sao có thể cùng với đứa còn cố chấp hơnmình trở thành phần tử ngoan cố.
“Vậy thì, bạn tốt của đứa ngốc đệ nhất thiên hạ, bây giờ có thể nóicông việc với đứa ngốc đệ nhất thiên hạ chưa?” Tiếu Trác ra vẻ giọng mộc mạc hỏi.
“Aa ——” cô ấy lại có tâm trạng đùa được, Tần Như hét to vài giây vàotrong tai nghe, trút hết sự tức giận trong lòng, sau đó mới giọng nóitrong veo mới bắt đầu bàn việc công ty, “theo như ý bồ, mình đã sắp xếpxong các chứng cứ thâm hụt của các vị nguyên lão. Tối nay bận nốt mấyviệc trong tay, ngày mai mình đi Hồng Kong xử lí việc này. Đúng rồi, báo cho bồ tin vui, mức tiêu thụ của Roland- Andy kỳ này, độc chiếm 65%định mức thị trường thời trang mùa thu này. Bây giờ đã có rất nhiều tạpchí thời trang danh tiếng muốn hẹn trước chúng ta để phỏng vấn. Trong đó có hai tờ báo còn là một trong những tạp chí thời trang nổi tiếng nhất ở Hồng Kông.”
“Quá tốt rồi, nhất định phải hết sức phối hợp với bọn họ, đặc biệt là bên Hồng Kông.” Tiếu Trác phấn khởi nói, “như thế đến phí tuyên truyềnchúng ta cũng tiết kiệm được.”
“Chỉ có bồ mới biết tính toán?” Tần Như bên kia đầu điện thoại cũngrất vui mừng, “Ngày mai thu nhận hết lũ chuột lớn, mình sẽ làm việc vớibên tạp chí về việc phỏng vấn. Còn nữa, chi phiếu bồ đưa cho Tiếu ThiênHào bị trả về nguyên xi, bồ xem mình có phải gửi đi k?”
“Bỏ đi, đưa khoản tiền đó cho phòng thiết kế và phòng tuyên truyền!”Cô biết tính cố chấp của Tiếu Thiên Hào không kém gì mình, ông ta đã trả chi phiếu về thì sẽ không nhận lại, “Mình muốn tăng thời gian quảng cáo cho công ty ở Hồng Kông, bồ nhanh chóng đàm phán với bên đài truyềnhình xem.”
“Được rồi, sau khi tới Hồng Kông, mình làm ngay lập tức. Tăng thêm vài cửa hàng tiêu thụ ở Hồng Kông, bồ có bằng lòng không?”
“Chọn địa điểm rất tốt, có điều mặt tiền ở Trung Hoàn* phải tăng thêm vài chục m2. Bồ làm đi.”
“Được, mình đi làm.” Tần Như gấp máy tính, mệnh lệnh cho Tiếu Trácđầu kia điện thoại: “Mình sẽ ở Hồng Kông 5 ngày, bồ đến gặp mình haymình đi tìm bồ?” Cô nhất định phải tận mắt thấy bạn thân không sao mớiyên tâm.
“Mình biết rồi, vậy ngày kia nhé, mình tới khách sạn tìm bồ.” TiếuTrác biết Tần Như rất lo cho mình, “Có lúc mình nghĩ, thực ra mình rấtmay mắn, vì mình có được một người bạn bù đắp cho những thiếu sót củađời mình.” Tiếu Trác thành thật nói.
“Muốn chết rồi, khó chịu quá đi!” Tần Như cười mắng bạn, thực tâm lại đau lòng cho cảnh ngộ của bạn, “Chăm sóc tốt cho bản thân, mình khôngthích nhìn thấy gương mặt tiều tụy.”
“Yên tâm, mình sẽ không dọa được cậu đâu, ngày kia gặp nhé!”
Note:
bại phụ vô thuần nữ: cha đê tiện không thể có con đức hạnh
Chủ nghĩa Sô – vanh: tự cho mình hơn người
Trung Hoàn* trung tâm chính trị và trung tâm thương mại cao cấp ở Hồng Kông