Với diễn xuất của Tiếu Thiên Hào sánh ngang ảnh đế Oscar cùng sự gợimở cố ý của tổ thám tử mới, con sói xám nhỏ Lãnh Vũ Hiên sốt ruột báothù rốt cục không hiểu quỷ kế của lão hồ ly tinh, nhận định rất nhanhrằng Tiếu Thiên Hào sủng ái nhất là đứa con gái luôn sùng bái hắn ta –Tiếu Trác, vì vậy lập tức dùng hết thủ đoạn “ép buộc” Tiếu Thiên Hào“không còn cách nào” phải đem đứa con gái được “thương yêu” nhất gả choanh.
“Đúng là đồ ngốc!” hết sức đồng cảm với con sói xám nhỏ sốt ruột bàothù, Tiếu Trác xuống máy bay. Không ngoài dự đoán của cô, Lãnh Vũ Hiênchẳng phái người đến đón, rốt cục cô chỉ là vật thế chấp của phụ thânđại nhân mà Lãnh Vũ Hiên báo thù. Tên ngu ngốc đó nhất định cho rằng hôn nhân bí mật là đòn tấn công lớn nhất đối với đại tiểu thư “sống trongnhung lụa, thích thu hút sự chú ý của người khác lại cực say mê anh ta”của Tiếu gia. Cười châm biếm, Tiếu Trác rảo bước ra khỏi sân bay.
Hồng Kông, lâu quá không gặp! Sau khi rời Hồng Kông năm 8 tuổi, chỉngày giỗ của người thân và giải quyết công việc, cô mới đến nơi này,không ngờ hôm nay cô lại phải tạm ở đây.
Đón taxi, cô chỉ thẳng tới khu mộ của người thân. So với việc đi gặpông chồng không quen biết ra lệnh qua điện thoại cho cô phải từ Đài Loan đến Hồng Kông để kết hôn, cô càng muốn đi lễ người thân đã mất từ lâu.
Xuống taxi, cô kéo hành lý chầm chậm vào khu mộ an nghỉ của người thân.
“Mẹ, bà ngoại, ông trẻ* (cậu của mẹ), bà trẻ* (mợ của mẹ), con đếnthăm mọi người rồi.” Cô lặng lẽ lấy ra từ trong túi áo khoác màu nâunhạt rất nhiều hoa bách hợp bằng giấy tinh xảo, lần lượt đặt trước biamộ những người thân, ông trẻ và bà trẻ sinh thời luôn thích hoa bách hợp cô dùng giấy gấp, ‘Con phải lấy chồng rồi, con biết mọi người sẽ phảnđổi, nhưng con vẫn quyết định. Con không muốn nợ tình cảm Tiếu gia, càng không muốn Tiếu gia lụi bại, cũng có thể đó chính là cái gọi là “mộtgiọt máu đào hơn ao nước lã!” Cô hít sâu, cố gắng kìm chế những giọtnước mắt, “không nói tới những chuyện đó nữa, nói điều vui vẻ, con đãlấy lại Roland rồi! Tuy nó bị Tiếu Thiên Hào kinh doanh rất tệ, nhưngkhông lâu nữa, con sẽ làm cho nó hưng thịnh trở lại. Con không thể đểtâm huyết của mọi người phí công vô ích, xin hãy phù hộ con sớm kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này.
Cô ngẩng đầu nhìn mây trắng phía chân trời, lúc đó, mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ chắc vẫn đang an tâm đi nghỉ bên Mỹ. Đối với người thân đã an giấcngàn thu, cô thường có cảm giác thê lương vì “muốn phụng dưỡng nhưng mọi người không đợi được ngày đó mà đã đi xa.”, vì thế để bảo vệ mẹ TúTrung và Kỳ Kỳ, bất luận trong cuộc hôn nhân này cô mất đi cái gì, côđều sẽ không chùn bước.
Rất lâu, cô chầm chậm rời khỏi nghĩa địa, yên lặng như lúc cô tới.