Đấu Thần

Chương 461: Phân Phát



- Truyền Tống Phù, chỉ có Đấu Thánh cường giả sau khi lĩnh ngộ quy tắc không gian mới có thể luyện chế. Đương nhiên, Đấu Tôn có chút lĩnh ngộ đối với quy tắc không gian cũng có thể luyện chế, thiếu niên này có thể xuất ra vật như vậy, tiểu hữu, chỉ sợ ngươi đã chọc phải một nhân vật khó lường.

Hồng Thiên Thánh Giả trầm trọng nói.

- Ha ha, nếu như người này thật sự có Đấu Tôn hoặc là Đấu Thánh cường giả làm chỗ dựa, như vậy sư huynh của hắn cũng sẽ không khinh địch như vậy mà bị ta giết chết, xem ra Truyền Tống Phù, hơn phân nửa là do mua ở Đấu giá trường, hoặc là có kỳ ngộ gì đó lấy được mà thôi.

Lý Dật cười cười.

Lý Dật đương nhiên rất khó tin tưởng rằng đứng đằng sau hai huynh đệ Bang chủ Thiên Ưng Bang là một vị Đấu Tôn hoặc là Đấu Thánh cường giả.

- Hy vọng là như thế!

Hồng Thiên Thánh Giả cũng cười cười nói.

- Chủ nhân, Tạ Vũ làm việc bất lực, thỉnh chủ nhân trách phạt!

Sau khi không thấy Lý Tiểu Hổ đâu nữa, Tạ Vũ lập tức thỉnh tội.

- Tiểu tử kia có điểm kỳ quái, đây cũng không phải là lỗi của ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng.

Lý Dật thản nhiên nói.

- Các ngươi có biết Lý Tiểu Hổ là lai lịch như thế nào không?

Lý Dật quay sang hỏi bang chúng Thiên Ưng Bang.

- Thưa Thiếu chủ nhân, về lai lịch của Lý Tiểu Hổ chúng ta đều không rõ ràng lắm. Nửa năm trước Bang chủ từ bên ngoài trở lại bang, mang theo Lý Tiểu Hổ, nói Lý Tiểu Hổ là sư đệ của hắn. Lý Tiểu Hổ bình thường trong bang rất ít xuất hiện, chúng ta đều không rõ ràng lai lịch của hắn.

Nhìn thấy Lý Dật hỏi, những người này thương lượng một cái, trả lời ngay.

Đối với những câu trả lời này, Lý Dật không hài lòng, xem ra, Lý Tiểu Hổ có thân phận rất thần bí, từ nay về sau không thể không đề phòng.

- Thiếu chủ nhân, tất cả mọi người đều triệu tập đến đây.

Lý Dật vẫn còn đang suy tư những chuyện vừa xảy ra, bên ngoài đột nhiên có một người tiến đến bẩm báo.

- Tốt, tìm một chỗ có thể dung nạp tất cả mọi người, ta có chuyện muốn nói.

Lý Dật nói.

o0o

Trong sân Tổng bộ Thiên Ưng Bang, cũng có rất nhiều khoảng đất trống.

Trên khoảng đất trống, lúc này đứng đông nghịt một người, những người này đều là bang chúng Thiên Ưng Bang, nhìn những người này, Lý Dật ước chừng khoảng hơn nghìn người.

- Ta là Lý Dật!

Lý Dật cùng đám người Tạ Vũ đứng ở phía trước, trực tiếp mở miệng nói.

- Bang chủ của các ngươi không cẩn thận bị ta giết chết, hiện tại, ta chính thức tiếp nhận Thiên Ưng Bang. Từ nay về sau, các ngươi sẽ không gọi là Thiên Ưng Bang nữa, các ngươi từ nay về sau là người của Lý Minh tại Phân bộ Đế Đô! Đương nhiên, ta biết rõ trong lòng các ngươi có người không muốn đi theo ta, cho nên, hôm nay ta tới nơi này, chính là an trí các ngươi, ai đồng ý thì lựa chọn lưu lại. Đầu tiên, là những người không có tu luyện qua đấu khí, ta cũng không lưu lại.

Lý Dật lớn tiếng nói.

Nghe được Lý Dật nói, trong đám người xuất hiện một hồi bất an. Hiển nhiên tại Thiên Ưng Bang, không phải người nào cũng tu luyện qua đấu khí, những người này đứng ở Thiên Ưng Bang, đơn giản chỉ là một thủ đoạn mưu sinh. Nhưng mà những người này đối với Lý Dật mà nói, không có một điểm tác dụng.

- Nhưng mà các ngươi yên tâm, đối với những người này, ta sẽ phân phát cho mỗi người năm mươi kim tệ.

Lý Dật nói tiếp, nghe được Lý Dật nói những lời này, mọi người ở phía dưới đều yên tĩnh trở lại.

Ở Đế quốc Thiên Phong, mười kim tệ đủ cho một nhà ba miệng ăn đủ chi dùng trong một năm. Năm mươi kim tệ, cũng đủ cho một người có cuộc sống ổn định rất lâu. Tại thời điểm này, cầm số tiền này đi mua bán nhỏ, cũng là lựa chọn không tệ.

- Tốt, hiện tại, người không có tu luyện đấu khí, đều đứng ở bên trái.

Lý Dật lớn tiếng an bài, rất nhanh, từ trong đám người phân ra hơn hai trăm người, đứng ở vị trí bên trái.

- Ta nghĩ rất nhiều người đối với ta còn chưa quen thuộc, cho nên, nhất định có người cũng không muốn theo ta. Cho nên, không muốn đi theo của ta, cũng có thể đi ra bên trái, nhưng mà ta thanh minh một điều là, các ngươi đi theo ta, mặc kệ từ nay về sau kinh tế như thế nào, mỗi người mỗi tháng có thể lĩnh thấp nhất là ba kim tệ. Đương nhiên, ở trong Lý Minh chức vị càng cao, lĩnh tiền cũng càng nhiều hơn.

Lý Dật lại lớn tiếng nói.

Vốn không ít người đều hướng bên trái đi, nghe được Lý Dật nói như vậy, mỗi người mỗi tháng ít nhất ba kim tệ tiền lương, rất nhiều người lại dừng bước.

Một tháng cho dù thấp nhất là ba kim tệ, một năm trôi qua cũng có ba mươi sáu kim tệ, như vậy tại Đế Đô cũng tính là người có thu nhập cao. Mặc dù là như vậy, cũng có hơn một trăm người đi ra bên trái, xem ra, những người này đều có cảm tình không nhỏ với Thiên Ưng Bang, không muốn đi theo Lý Dật.

Nhìn những người còn lại còn hơn bảy trăm người, Lý Dật trong lòng cũng rất hài lòng, đột nhiên có hơn bảy trăm nhân thủ, đối với Lý Dật mà nói, đúng là sự đáng chúc mừng.

- Trong bang tiền tài để nơi nào? Trước đem phân phát cho những người này.

Lý Dật nói với một vị Đường chủ.

Rất nhanh, vị Đường chủ này chạy đi tìm.

- Thiếu chủ, người này chính là chưởng quản tiền tài trong bang, bất quá tiền Bang chủ là tiền của ông ta cất riêng, muốn thỉnh Thiếu chủ chính mình đi vào phòng Bang chủ tìm.

Vị Đường chủ kia nói.

- Tốt, ngươi xem xem trong bang tiền tài có đủ hay không cho phân phát luôn!

Lý Dật chỉ vào hơn ba trăm người phải ly khai nói.

- Thiếu chủ nhân, cái này, khái khái, nói thật, trong bang còn khoảng sáu ngàn kim tệ, tiền tài chủ yếu trước kia do đích thân Bang chủ quản lý, muốn dùng tiền là phải chờ Bang chủ lấy ra. Ta bất quá chỉ chưởng quản một ít tiền chi tiêu hằng ngày cũng không có cái gì dư thừa.

Vị chưởng quản tiền tài Thiên Ưng Bang nói.

Hơn ba trăm người, gần bốn trăm người, toàn bộ cho phân phát, tổng cộng gần hai vạn kim tệ, người này trên tay còn thiếu một vạn bốn ngàn kim tệ.

Trên tay hào quang lóe lên, một cái túi kim tệ lớn được Lý Dật mang ra.

- Nếu là phân bộ Lý Minh, cũng không thể thiếu tiền xài được, nơi này là mười vạn kim tệ, ngươi trước cầm lấy dùng đi.

Lý Dật đem cái túi to phóng trên mặt đất.

Túi to vừa để xuống, bên trong kim tệ va chạm vào nhau tạo thành thanh âm nghe rất vui tai, nhìn túi lớn kim tệ, vị trông nom tiền tài Thiên Ưng Bang có điểm trợn tròn mắt.

Mười vạn kim tệ, đúng là số lượng kim tệ lớn nhất hắn từng chưởng quản, trước kia Bang chủ quá cẩn thận, dư thừa tiền bạc chưa bao giờ cho hắn quản lý.

Nhìn Lý Dật còn chưa có thu phục Thiên Ưng Bang thu về chỗ tốt gì, ngược lại trước còn móc ra mười vạn kim tệ, những người kia trong ý nghĩ bắt đầu có một ít biến hóa.

Đối với phần lớn người Thiên Ưng Bang mà nói, gia nhập Thiên Ưng Bang, đơn giản là muốn một chút chỗ tốt, nhìn Lý Dật thay đổi một cái Bang chủ, cảm giác Thiếu chủ nhân này hình như là một đại tài chủ. Đi theo tài chủ lớn như vậy, từ nay về sau sợ là tốt hơn trước một chút.

Những người quyết định rời, thậm chí đã bắt đầu có điểm hối hận. Bất quá, Lý Dật nói tiếp một câu làm cho bọn họ tuyệt vọng.

- Ngươi đi phân phát phí, cho bọn họ sớm trở về đi.

Lý Dật nói đơn giản.

- Tất cả phân đường mọi người trở về đi.

Lý Dật lần nữa phân phó.

Rất nhanh, mang theo nòng cốt của Lý Minh, Lý Dật đi vào đại sảnh của Thiên Ưng Bang.

- Thiên Ưng Bang trước kia là làm sao có được thu nhập?

Lý Dật ngồi xuống, uống một ngụm trà, chậm rãi hỏi.

- Thưa Thiếu chủ nhân, Thiên Ưng Bang, bình thường dựa vào thu một ít bảo vệ phí, xuất động nhân thủ bang giải quyết một chút sự tình, nói đơn giản chính là… sau đó chính là… chính là…

Người này có điểm không nói thẳng ra.

- Nói thẳng đi, ta không để ý!

Lý Dật nói.

- Đôi khi, chúng ta cũng sẽ đi diệt một ít tiểu bang phái, đem tiền của bọn hắn thu vào.

Người này ngượng ngùng nói.

Vốn dĩ, Thiên Ưng Bang ở Đế Đô Đế quốc Thiên Phong là thế lực nhị lưu, chỉ kém tại Tứ Đại Gia Tộc và Dong binh đoàn Thiết Kiếm. Cho tới nay, chỉ có Thiên Ưng Bang chiếm đoạt các tiểu bang phái khác mà chưa từng nghĩ đến, hôm nay Thiên Ưng Bang bị người khác chiếm đoạt.

- A, thì ra là như vậy!

Lý Dật nhíu mày. Xem ra, Thiên Ưng Bang trước kia kiếm tiền vất vả a, đều phải đi cướp của giết người.

- Trước kia Thiên Ưng Bang một tháng có thể thu được bao nhiêu tiền?

Lý Dật tò mò hỏi.

- Thiếu chủ nhân có chỗ không biết, nếu sinh ý thảm đạm, không ai mời chúng ta, dựa vào thu bảo vệ phí, chúng ta chỉ có thể duy trì thu chi bình thường mà thôi. Bình thường một năm thu được mười vạn kim tệ.

Người này có điểm cười khổ nói.

- Thu được có mười vạn?

Vừa rồi Lý Dật tùy tiện đưa ra mười vạn kim tệ, thật sự là nói không nên lời a.

- Xác thực lại một chút đi!

Lý Dật nghĩ đến, Thiên Ưng Bang xem ra là phải tìm cách kinh doanh, nói cách khác, mỗi người thấp nhất mỗi tháng ba kim tệ, Lý Dật thu phục Thiên Ưng Bang, chính là thâm hụt lớn. Kiếp trước hắn là vương giả thế giới ngầm, Lý Dật tự nhiên biết rõ thế giới ngầm kiếm tiền như thế nào.

Mở kỹ viện? Không được, Lý Dật không có ham mê như vậy. Buôn bán súng ống đạn dược? Nhưng thế giới này không có súng ống đạn dược tồn tại. Mở một ít cửa hàng, cùng với các thương gia cạnh tranh, mình có cần thiết phải buôn bán như vậy không. Cần làm cái gì đây?

Lý Dật suy nghĩ.

Hắc hắc, Lý Dật lập tức làm ra một cái quyết định, mở sòng bạc, cho vay nặng lãi!

Nghĩ được chủ kiến này, Lý Đật lộ ra một tia nụ cười quỷ dị.

Sòng bạc, cho vay nặng lãi, hai thứ kết hợp cùng một chỗ, đây là một vốn bốn lời. Dựa vào vũ lực duy trì, mà bên trong Đế quốc Thiên Phong không có cấm mở sòng bạc, bởi vì tại Đế quốc Thiên Phong, còn không có sòng bạc tồn tại.

Không có chính quyền quản chế, trong mắt Lý Dật xem ra, bên trong Đế quốc Thiên Phong mở sòng bạc, quả thực không thể tốt hơn. Cho vay nặng lãi, ở nơi này lại càng không có khái niệm như vậy, đến lúc đó lợi tức làm sao tính. Đều là Lý Dật quyết định, dân cờ bạc thua đỏ con mắt, có dạng vay nặng lãi nào cũng dám vay a.

Đung đưa trong tay cái chén trà màu đen, Lý Dật uống một ngụm, không biết từ nơi nào lấy ra một khối kim chúc đen sì, tay vừa động, Nam Minh Lưu Hỏa nhanh chóng đem khối kim chúc kia hòa tan thành hình xúc xắc.

- Các ngươi, đều tới đây một chút.

Lý Dật chỉ vào nòng cốt Thiên Ưng Bang, tổng cộng có mười mấy người.

- Thiếu chủ nhân!

Những người này nhìn Lý Dật cử động kỳ quái, nhưng mà không dám hỏi thăm cái gì, cũng chỉ là thuận theo đi tới trước mặt Lý Dật.

- Các ngươi có thấy vật này không?

Lý Dật giơ tay lên một cái xúc xắc có sáu mặt có khắc lổ nhỏ bất đồng, mặc dù có chút khó coi, nhưng vẫn có thể thấy rõ.

- Thấy được!

Mười mấy người đồng thời trả lời.

- Vật này có sáu mặt, trên mặt phân biệt có khắc một lỗ, hai lỗ, cho đến sáu lỗ. Một ba năm là lẻ, hai bốn sáu là chẳn.

Lý Dật giải thích. Sau đó đem xúc xắc ném vào trong chén, nhẹ nhàng lay động.

Lý Dật đem xúc xắc đặt ở trong chén.

- Hiện tại, các ngươi đều nhìn không thấy, nhưng mà ta cho các ngươi đoán, bên trong là mặt chẳn hay mặt lẻ.

Trên khóe miệng Lý Dật nhảy lên, mọi người đều nghĩ cơ bản là đoán chẳn lẽ, nhưng đây là thủ đoạn Lý Dật học được ở hai kiếp làm người a.

- Ta đoán chẳn!

Có người nói ra.

- Ta đoán lẻ!

Cũng có người đoán như vậy.

Còn có người nhìn Lý Dật, suy đoán ý đồ của Lý Dật, rất hiển nhiên, bọn họ suy đoán Lý Dật kêu muốn bọn họ tiến đến, chắc hẳn không chỉ là chơi một trò đơn giản như vậy.

- Đoán nhanh lên, để cho trò hay này bắt đầu!

Lý Dật thần bí cười nói.

<br

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv