Dâu Tây Ấn

Chương 64: Giằng co



Vương Hữu Phúc nhấp một ngụm trà, đem chân tướng sự việc nói cho Bùi Nguyệt nghe qua một lần.

Đồng thời cũng nói quá lên, chuyện yêu đương này Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên hai người đều cực lực phủ nhận, mấy người làm thầy giáo như bọn họ đây cũng không hề bắt ép hai người phải thừa nhận.

Gọi điện thoại cho phụ huynh chỉ là muốn nhắc nhở một chút, nam sinh nữ sinh tuổi dậy thì cũng nên duy trì một khoảng cách nhất định, dù sao tâm sinh lý của bọn chúng vẫn chưa phát triển toàn diện.

Ông cứ thế uyển chuyển châm chước một hồi, đầu dây bên kia giọng nói của Bùi Nguyệt lộ ra vẻ thất vọng.

Giọng nói bà cứ như rơi xuống từ quãng tám, than thở nói, “Tôi biết ngay là Nhược Nhược chắc chắn sẽ chướng mắt Lục Tinh Diên mà, haizz.”

“Nhưng mà thẳng nhóc Lục Tinh Diên này đang yên đang lành, nó phủ nhận làm gì chứ?”

Vương Hữu Phúc: “…”

Cuộc điện thoại này vốn dĩ là không nên gọi.

Sau khi mơ mơ hồ hồ kết thúc cuộc trò chuyện cùng với Bùi Nguyệt, Vương Hữu Phúc cầm lấy ly giữ ấm suy tư sâu xa một chút, cảm giác được một cách sâu sắc mình đã không theo kip trào lưu phát triển của thời đại nữa rồi, phụ huynh bây giờ suy nghĩ cũng cởi mở quá đấy chứ?

Ông ngồi một hồi, tìm được cặp kính lão có sợi dây nhỏ màu vàng mà học sinh trước đây đã tặng, giả vờ giả vịt đeo lên, sau đó tự sướng một tấm, dự là muốn đăng lên vòng bạn bè để theo kịp thời đại.

Biển trời rộng lớn: [Lấy tinh thần cải cách và đổi mới của thời đại làm cốt lõi là nguồn sức mạnh tiếp thêm sinh lực cho Trung Quốc. Chúng ta nên đi theo bước chân của Đảng, theo kịp thời đại và cởi mở với cái mới (hoa hồng)]

Những học sinh cũ có quan hệ thân thiết bắt đầu để lại bình luận cầu vồng, các đồng nghiệp thì vô cùng khách sáo đồng ý với lời nói của ông.

Vương Hữu Phúc cảm thấy thoả mãn, đang chuẩn bị đi nhà ăn ăn cơm, đột nhiên Tổ trưởng tổ giáo viên gọi điện thoại tới, “Thầy Vương, thầy còn sức lực kết nối vòng bạn bè, còn ngồi ngốc ở đó làm gì? Nhanh chóng đến văn phòng của tôi một chuyến, cấp trên vừa mới gửi văn kiện tới.”

“Không phải chứ, tôi còn chưa ăn cơm đâu, chuyện gì mà vội vã như vậy.

“Là chuyện cộng điểm thi võ thuật, nhanh đến đây.”

Vương Hữu Phúc nghe giọng điệu của Tổ trưởng tổ giáo viên, sợ là không có chuyện gì tốt, nhanh chóng đồng ý.



Đi ăn tối vào giớ cao điểm, tam giác nhỏ Thẩm Tinh Nhược, Lục Tinh Diên, và Hà Tư Việt ăn được bữa tối thôi mà mất hết sức lực.

Rất nhiều người ra ngoài ăn, rất nhiều cửa tiệm không có chỗ ngồi.

Bọn họ vốn muốn nhịn bụng đói mua cái bánh rán, nhưng mà ngay cả quầy bán bánh rán nhỏ cũng có hơn mười người xếp hàng ở phía trước, cuối cùng chỉ còn một quán bún kho* có vẻ ế ẩm miễn cưỡng ngồi xuống mấy cái ghế được sắp dựa vào tường.

*bún kho: là một loại bún bột gạo, ăn kèm với nước kho khác nhau, là một món ăn nhẹ đặc trưng của vùng Hành Dương, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. (Hình minh hoạ ở cuối chương. Nguồn: Baidu)

Thẩm Tinh Nhược ngồi giữa, Hà Tư Việt và Lục Tinh Diên ngồi ở hai bên của cô.

Thẩm Tinh Nhược gọi một tô mì kho tam tiên, Hà Tư Việt gọi một tô mì kho thịt bò.

Lục Tinh Diên vốn cũng muốn gọi mì kho thịt bò, nhưng mà thấy Hà Tư Việt đã gọi rồi, cậu không muốn gọi nữa, đổi thành mì kho thịt heo kho tàu.

Mì kho được bưng lên, Hà Tư Việt cùng Lục Tinh Diên tuy không hề trao đổi cho dù chỉ là một ánh mắt, nhưng lại vô cùng ăn ý, ngay lập tức liền gắp một miếng thịt đưa vào trong chén của Thẩm Tinh Nhược.

Hà Tư Việt vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ gắp hai miếng thịt bò vào trong chén của cô.

Lục Tinh Diên chẳng lẽ còn không biết nên áp đảo Hà Tư Việt như thế nào hay sao, đương nhiên là gắp hết tất cả thịt kho tàu chồng vào trong chén của Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược trầm mặc, hỏi: “Cậu không thích ăn sao, không thích ăn thì có thể gọi mì kho chay, cho tớ hết như vậy làm gì?”

Lục Tinh Diên: “Không phải, cậu nhìn cậu xem gầy như vậy, ăn nhiều thịt một chút để tẩm bổ.”

“…”

“Nhưng tớ không muốn ăn cái này.”

“Nếu như tớ muốn ăn thêm một phần thịt thì cũng có thể gọi thêm, tớ có tiền.”

Lục Tinh Diên: “…”

Biết cậu là phú bà rồi.

Cậu xem thường không nói gì, lại gắp những khối thịt kho tàu kia về lại trong chén của mình, thuận tiện gắp luôn hai miếng thịt bò của Hà Tư Việt đi luôn.

Ăn mì kho vốn là không kéo được bao lâu.

Hà Tư Việt bắt chuyện vài ba lần, còn chưa đợi được Thẩm Tinh Nhược nói chuyện, đã bị Lục Tinh Diên dùng bản lĩnh mặt dày của mình làm cho cứng họng không nói thêm gì được.

Lại thêm trong lúc ăn tối Bùi Nguyệt cùng Thẩm Quang Diệu đều gọi điện thoại tới, Thẩm Tinh Nhược ngồi bên cạnh vừa nói chuyện điện thoại vừa ăn.

Cho đến khi ăn xong, Hà Tư Việt còn chưa thể nói với cô một câu đàng hoàng.

Bữa ăn mì kho này đương nhiên là do Thẩm Tinh Nhược mời.

Sau khi rời khỏi quán ăn, Hà Tư Việt liền ra vẻ muốn mời cô uống trà sữa.

Lục Tinh Diên phản ứng với tốc độ cực nhanh, thuận miệng chen vào hỏi –

“Lớp trưởng đại nhân, sao cậu chỉ mời một mình Thẩm Tinh Nhược vậy, tôi cũng muốn uống, cậu cũng không thể bên trọng bên khinh như vậy chứ.”

Giọng điệu nghe có vẻ vô cùng muốn ăn đòn.

Hà Tư Việt yên lặng một lát, nhanh chóng lên tiếng, “Không thành vấn đề, tôi chỉ tưởng rằng con trai thì không hay uống trà sữa.”

Lục Tinh Diên: “Đó là con trai bình thường, chứ tôi thì không tầm thường.”

Hà Tư Việt: “…”

Một nhóm ba người đi vào tiệm trà sữa, Thẩm Tinh Nhược gọi một ly trà sữa đào ô long kem sữa mình yêu thích.

Lục Tinh Diên dưới sự đề cử của nhân viên trong cửa hàng, gọi một ly thức uống tình nhân với ly của Thẩm Tinh Nhược, trà sữa đào ô long bơ sữa.

Hà Tư Việt chưa từng uống qua trà sữa nên không có cảm giác gì, nhưng gần đây trời bắt đầu trở lạnh, thấy hai người mỗi người đều cầm một ly trà sữa sưởi ấm tay, đột nhiên cậu ta cũng muốn uống một ly trà sữa sóng.

Còn chưa cờ cậu ta gọi, Lục Tinh Diên đã vỗ vỗ bả vai cậu ta, như cười như không nói: “Lớp trưởng, tớ cảm thấy cậu thật đáng mặt đàn ông nha, nói không uống là không uống, không giống như đám Lý Thừa Phàm Triệu Lãng Minh kia, trước đó còn trêu chọc tôi uống trà sữa như đàn bà vậy, kết quả là không hai ngày thì cũng là mỗi ngày một ly, hở chút là thêm ngọt thêm kem sữa, còn thích gọi vị dâu tây, thật sự là gay hết chỗ nói.”

Hà Tư Việt: “…” Lục Tinh Diên nhìn vào mắt Hà Tư Việt ánh mắt như muốn nói “Thực không dám giấu giếm, tôi cũng muốn thử gay một chút xem thế nào” nhưng mà lại thôi.

Hà Tư Việt là một người đứng đắn, mấy câu nói kiểu này cậu ta ngàn vạn lần sẽ không nói nên lời, thế là nghẹn ngào đem suy nghĩ muốn nếm thử trà sữa lui trở về.

Lục Tinh Diên đột nhiên cảm thấy vô cùng hoải mái.

Dùng tiền của tình địch, uống trà sữa tình nhân, cậu cảm thấy gọi cho Hà Tư Việt một ly trà sữa matcha*, thật ra cũng rất hợp với hoàn cảnh.

*ở Trung Quốc, đàn ông “đội nón xanh” có nghĩa là bị cắm sừng, trà sữa matcha ở đây cũng có màu xanh nên Lục Tinh Diên ám chỉ Hà Tư Việt bị mình chơi cắm sừng một vố.

Thẩm Tinh Nhược thật sự là không nhìn nổi nữa, lạnh lùng lườm Lục Tinh Diên một chút, ra hiệu cho cậu bớt càn rỡ.



Trở lại lớp tự học buổi tối.

Thấy ba người bọn họ đi cùng nhau, sắc mặt các bạn trong lớp có chút kỳ lạ.

Thẩm Tinh Nhược nhận thấy có gì đó không đúng, sau khi ngồi xuống thì hỏi Nguyễn Văn.

Nguyễn Văn ấp úng, “Tinh Nhược, là, là … Không biết chuyện gì đã xảy ra, tớ cũng là ăn cơm xong mới vào lớp, nghe mọi người nói, bọn họ nói, hình như lớp trưởng là người tố cáo chuyện của cậu và Lục Tinh Diên …”

Thẩm Tinh Nhược vốn dĩ cảm thấy thời cơ vẫn chưa chín muồi, không tiện trở mặt.

Nhưng mà nghe Nguyễn Văn nói vậy, cô dừng một chút, lại hỏi: “Chính xác là cậu nghe ai nói.”

“Là từ mấy người Vương Tuệ, bạn cùng phòng của tớ.”

Thẩm Tinh Nhược đột ngột đứng dậy, trực tiếp đi về phía Vương Tuệ, hỏi: “Vương Tuệ, Nguyễn Văn nói, cậu ấy nghe nói từ cậu, là lớp trưởng báo cáo tôi và Lục Tinh Diên sống chung, tôi muốn hỏi một chút là cậu nghe được từ đâu?”

Thường ngày Vương Tuệ không có qua lại gì với Thẩm Tinh Nhược, lúc Thẩm Tinh Nhược bước tới, cô ta còn giật mình.

Thật ra giọng nói của Thẩm Tinh Nhược rất bình tĩnh và ôn hoà, nhưng mà khí chất lạnh lùng toả ra trên người cô quá mức mãnh liệt, làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi không dám đến gần.

Vương Tuệ nghe được câu hỏi trực tiếp như vậy, bình tĩnh hít sâu, rồi mới trả lời: “Lúc đi nhà vệ sinh Dương Duyệt Duyệt có nói với tôi.”

Thẩm Tinh Nhược gật gật đầu, lại đi đến hỏi Dương Duyệt Duyệt.

Dương Duyệt Duyệt cũng chỉ điểm cho cô hai người khác.

Sắp vào tiết tự học buổi tối, mọi người cứ thế nhìn Thẩm Tinh Nhược đi vòng quanh lớp học hỏi tới hỏi lui, nhất thời có chút trợn mắt há mồm.

Thậm chí lúc chuông vào học vang lên, lớp phó đứng trên bục giảng gọi tên cô một tiếng, cô cũng không thèm nghe, chỉ nói: “Thật xin lỗi, tớ sẽ gánh chịu mọi hậu quả,” sau đó lại tiếp tục hỏi vòng.

Một lần điều tra này thậm chí đã hỏi tới hai lớp học sát vách, nhưng mà cô không hề do dự, cứ như vậy công khai đi vào các lớp khác mà hỏi, câu hỏi vẫn giống như trước hỏi xem ai đã lan truyền tin đồn.

Địch Gia Tĩnh ngồi ở hàng đầu tiên của lớp học, vốn dĩ không rõ Thẩm Tinh Nhược đây là đang làm gì, nghe bạn cùng lớp ngồi đằng sau xì xào bàn tán, đột nhiên liền trở nên hoảng hốt.

Không đến vài phút, Thẩm Tinh Nhược đã quay trở lại.

Nguồn gốc của lời đồn lại quay trở về trong lớp học, cô lại hỏi thêm hai bạn nữ nữa, sau đó rốt cuộc –

Đi đến trước bàn của Địch Gia Tĩnh.

“Địch Gia Tĩnh, Bành Phi Nguyệt nói với tôi, lúc cậu ấy ăn cơm tối với cậu có nghe cậu nói, lớp trưởng đã tố cáo tôi và Lục Tinh Diên đang sống chung, vậy xin hỏi, cậu đã nghe được từ lúc nào, nghe được từ đâu.”

Sắc mặt Thẩm Tinh Nhược nhạt nhẽo, đi thẳng vào vấn đề.

Trong lòng cô đã sớm có đáp án, cho nên giờ phút này cũng không thèm nói hai chữ “Im miệng.”

Địch Gia Tĩnh mẫn cảm đã nhận ra sự thay đổi của Thẩm Tinh Nhược khi gọi thẳng tên cô ta, nhanh chóng thu lại sắc mặt, nhưng trong lòng lại hoảng sợ.

Cô ta mím môi, “Tớ hình như là buổi chiều …” Nói đến đây, cô ta dừng một chút.

Buổi chiều lúc tan học tiết thứ ba, cô ta cùng Thẩm Tinh Nhược và Thạch Thấm cùng đi nhà vệ sinh, mà đúng lúc ấy, cô ta vừa nói với Thẩm Tinh Nhược những suy đoán của mình, làm cho Thẩm Tinh Nhược liên tưởng đến Hà Tư Việt.

Nhưng mà buổi chiều mới trải qua bốn tiết, cô ta lấy đâu ra thời gian nghe người ta nói lại.

Người hoảng hốt rất dễ dàng phạm sai lầm, cho cô ta thêm một chút thời gian, có thể cô ta sẽ đưa ra một lý do hợp lý hơn.

Nhưng mà Thẩm Tinh Nhược đánh nhanh thắng nhanh như vậy, cô ta đâm lao đành phải theo lao suy theo hương tư duy logic của Thẩm Tinh Nhược thuận miệng nói bữa: “Tớ nghe Chung Tiểu Ưu bên ban bốn nói, lúc ăn cơm xong có đi ngang qua ban bốn, nói chuyện với cậu ấy vài câu.”

Chung Tiểu Ưu và Địch Gia Tĩnh là bạn tốt từ năm lớp mười, nếu như Thẩm Tinh Nhược cứ như vừa nãy đã hỏi xong liền đi tìm Chung Tiểu Ưu dò hỏi, cô ta vẫn có chút chắc chắn Chung Tiểu Ưu sẽ phát hiện ra có điều gì đó không đúng, sẽ nói xạo giúp cô ta qua ải.

Thẩm Tinh Nhược gật gật đầu, nhưng thân thể không hề nhúc nhích, “Lục Tinh Diên, cậu có thể đi đến ban bốn mời bạn học Chung Tiểu Ưu đến giúp tớ được không?”

Lục Tinh Diên ngồi xem kịch một hồi lâu, trong lòng cũng hiểu ra được đôi chút.

Lúc này cậu quay đầu lại, lười biếng làm dấu ok về phía cô, sau đó ngồi dậy.

Lục Tinh Diên ra tay, còn sợ ai không chịu tới cơ chứ.

Hà Tư Việt cũng đứng dậy theo, “Tôi đi chung với cậu.”

Vừa mới quay về cậu ta đã nghe nhiều lời đồn như vậy, bực mình thôi cũng đủ rồi, còn quan tâm tự học buổi tối gì nữa chứ.

Chỉ có trái tim của Địch Gia Tĩnh dường như đã rơi xuống đáy vực.

Cô ta xác định – Thẩm Tinh Nhược là đang nghi ngờ cô ta, thậm chí còn không phải nghi ngờ, là khẳng định.

Trước mặt các bạn học khác trong lớp, Thẩm Tinh Nhược đều là tự mình đi hỏi.

Nhưng mà cô bước đến đây đột nhiên không đi hỏi nữa, thậm chí còn đứng chôn chân ở nơi này không hề di chuyển.

Cô ta mơ hồ hiểu được, Thẩm Tinh Nhược là đang muốn đề phòng cô ta dùng điện thoại di động báo tin cho Chung Tiểu Ưu.

Địch Gia Tĩnh vô cùng hoảng sợ, sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt.

Không được vài phút, Chung Tiểu Ưu đã tới.

Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị mời tới ban một, Chung Tiểu Ưu đang buồn bực.

Cô nàng đứng ở cửa ra vào, tiến cũng không được mà lùi xũng không xong, muốn hỏi một chút xem hai bạn nam này tới tìm mình làm gì, đột nhiên nghe được Lục Tinh Diên nói: “Bạn học, cậu biết tôi và Thẩm Tinh Nhược đúng không?”

Người nổi tiếng trong khối, ai mà không biết.

Cô nàng do dự gật đầu.

“Vậu cậu có biết là ai đã tố cáo bọn tôi yêu nhau sống chung không?”

Chung Tiểu Ưu nhanh chóng nhớ lại một hồi, sau đó lắc đầu, “Không biết.”

Ngay sau đó lại nhỏ giọng bổ sung, “Này các cậu đến tìm tôi sẽ không phải, sẽ không phải là nghi ngờ tôi tố cáo đấy chứ, tôi không có, tôi cũng chỉ là nghe nói qua, tôi cũng không nhận ra …”

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên trên người Địch Gia Tĩnh.

Sau khi ăn com tối xong đã lan truyền tin đồn, thời gian không đủ lâu, truyền đi chưa xa, Chung Tiểu Ưu ở ban bốn vốn dĩ là chưa hề nghe qua.

Vẻ mặt mờ mịt của Chung Tiểu Ưu là vô tội, quả thực vừa liếc nhìn qua là có thể nhận ra ngay.

Cho dù có suy nghĩ cẩn thận đến đâu, Địch Gia Tĩnh cũng chỉ là một nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi, chống đỡ đến lúc này đã là rất cố gắng kiên trì rồi.

Đầu óc cô ta trở nên hỗn loạn, lại nghĩ tới rất nhiều hậu qủa bản thân mình sẽ phải đối mặt, đột nhiên không kiềm chế được đỏ hoa cả mắt, nhưng mà cô ta thực sự một câu cũng không nói được thành lời.

Thẩm Tinh Nhược nhìn cô ta, ánh mắt lãnh đạm mà xa cách, “Địch Gia Tĩnh, còn gì muốn nói nữa không? Cậu hết lần này đến lần khác gây chuyện thị phi, nhìn không ra cậu là một người tâm cơ như vậy.”

Giọng nói của Địch Gia Tĩnh nghẹn ngào ra sức lắc đầu, “Không có, tớ không có, Tinh Nhược cậu hiểu lầm rồi.’

“Tôi hiểu lầm chuyện gì, bây giờ cậu muốn nói không phải Chung Tiểu Ưu nói cho cậu sao? Vậy là ai nói cho cậu, lời đồn đại bắt nguồn từ đâu?”

Nước mắt của Địch Gia Tĩnh từng giọt từng giọt lăn xuống, còn dùng tay che miệng.

Thẩm Tinh Nhược đột nhiên kéo cô ta đứng dậy từ chỗ ngồi, “Cậu không cần phải khóc sướt mướt với tôi, bán thảm cho ai không biết. Tôi nói vậy là oan uổng cho cậu lắm à? Chỗ nào oan uổng, nếu cậu có thể nói rõ ràng, các bạn cùng lớp cũng có thể làm chứng, sáng ngày mai tôi sẵn sáng đứng trước các bạn học trong trường xin lỗi cậu.”

Những bạn học cùng lớp vừa mới nảy sinh chút đồng tình cảm thấy Địch Gia Tĩnh tuyệt đối không thể là loại người làm ra loại chuyện này, bây giờ lại nhận thấy Thẩm Tinh Nhược nói rất có lý, cứ như cỏ đầu tường gió thổi chiều nào theo chiều nấy.

Thẩm Tinh Nhược tiếp tục hỏi: “Thư tố cáo nặc danh là do cậu viết có đúng không?”

Địch Gia Tĩnh liều mạng lắc đầu, “Tớ không có, thật sự không có.”

Thẩm Tinh Nhược đang chờ chính là câu này, “Cậu không có, cậu vô tội, vậy cậu nói cho tôi biết, lúc cậu xúi giục tôi đúng hay sai, làm sao cậu biết được trong thư tố cáo nặc danh kia viết tôi và Lục Tinh Diên ở chính xác là toà nhà nào.”

Lúc này người đang bị kinh sợ không ai khác chính là Thạch Thấm.

Cô nàng vốn đang sống chết không muốn tin Địch Gia Tĩnh sẽ làm ra loại chuyện loan truyền tin đồn thị phi như thế này, Thẩm Tinh Nhược nói như vậy, cô nàng chợt nhớ tới –

“Nếu quả thật là như vậy, vậy thì còn một chuyện rất quan trọng, làm sao người đó biết được cậu và Lục Tinh Diên thật sự ở cùng một nhà, còn biết các cậu ở toà nhà nào.”

Chỉ là chuyện xảy ra vào mấy tiếng đồng hồ trước, lời nói của Địch Gia Tĩnh cứ như đang quanh quẩn bên tai.

Lúc đó cô nàng không hề nghĩ xa, nhưng bây giờ giật mình nhớ lại, có người viết tin báo nặc danh cho thầy Hiệu trưởng, tố cáo việc Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên đang sống chung, hoàn toàn chính xác với tin đồn đã lan truyền.

Nhưng trên thực tế không một ai biết, trong thư tố cáo cụ thể đã viết những gì.

Đúng lúc Thẩm Tinh Nhược gọi cô nàng một tiếng, “Thạch Thấm, cậu còn nhớ rõ Địch Gia Tĩnh đã từng nói gì không?”

Thạch Thấm trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu, đem lời nói của Địch Gia Tĩnh, thuật lại rõ ràng một lần từng chữ một.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv