Rõ ràng là đã hết tiết, nhưng phòng học ban một lại bởi vì màn phát hoả của Lục Tinh Diên mà lâm vào tĩnh mịch.
Hai đứa con gái tuy là giận nhưng không dám nói gì, nhưng cũng không dám khóc.
“Lục Tinh Diên!”
Vẫn là Thẩm Tinh Nhược quay đầu gọi một tiếng, lúc này bầu không khí yên tĩnh quỷ dị mới bị phá vỡ.
Cô không nhiều lời, nhưng ý tứ ngăn cản đã rất rõ ràng.
Lục Tinh Diên đứng đó im lặng trong chốc lát, đột nhiên đá văng quyển sách và đống bút viết bên chân, lầm lũi đi về phía chỗ ngồi của mình.
Lúc cậu ngồi xuống, vừa đúng lúc chuông vào học vang lên.
Thầy giáo môn Địa lý nhàn nhã thoải mái đi vào phòng học, thấy lớp học yên tĩnh như chuồng gà, còn trêu chọc nói một câu, “Sao vậy, hôm nay các em nghe lời như vậy à, thay đổi lớn đấy.”
Đám gà con ban một: “…”
Hà Tư Việt cũng không biết là đang làm gì, vào tiết chừng mười phút rồi vẫn không thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Cho đến khi thầy giáo Địa lý giảng bài hăng suy đến mức nước miếng văng tung toé cậu ta mới tiến vào phòng học.
Thẩm Tinh Nhược ngước mắt.
Cứ như là có cảm ứng, ánh mắt Hà Tư Việt cũng đụng phải ánh mắt của cô chạm nhau giữa không trung.
Ánh mắt cậu ta có chút phức tạp.
–
Tiết Địa lý này, không ít người cảm thấy không đáng để tâm.
Lúc sắp hết tiết, Vương Hữu Phúc đã đứng chờ ở cửa phòng học.
Đợi đến khi chuông báo hết tiết vang lên, ông đi vào phòng học, nói chuyện với thầy giáo dạy Địa lý một chút, sau đó liền bước lên bục giảng, nói: “Mọi người ở yên tại chỗ vài phút, thầy sẽ điều chỉnh chỗ ngồi một chút.
Lục Tinh Diên giống như là nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Vương Hữu Phúc vài giây, sau đó lại quay đầu nhìn Thẩm Tinh Nhược.
Vương Hữu Phúc: “Lục Tinh Diên, em ngồi chỗ của Dư Mẫn đi. Nguyễn Văn em chuyển đến vị trí của Lục Tinh Diên, Dư Mẫn chuyển qua chỗ của Nguyễn Văn. Còn có Lý Thừa Phàm, và Địch Gia Tĩnh cũng đổi một chút.
Vương Hữu Phúc khoa tay múa chân sắp xếp một hồi, cũng không đợi đến tiết tự học buổi tối, vừa nói đổi liền yêu cầu mọi người đổi, cặp sách hộc bàn chút nữa thu dọn muộn một chút cũng không sao.
Những người khác đều đã đổi xong, chỉ có Lục Tinh Diên vẫn không đứng dậy.
Nguyễn Văn đứng ở bên cạnh, sợ hãi đến mức run rẩy.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Tinh Nhược đẩy cậu một cái, “Đổi đi, yên tâm.”
Thật ra Thẩm Tinh Nhược cũng không biết tại sao mình lại thêm vào hai chữ “Yên tâm,” cũng không biết là mình muốn cho Lục Tinh Diên yên tâm cái gì.
Lục Tinh Diên cũng không hiểu, nhưng không khỏi cảm thấy, không đến nỗi khó chịu như vậy.
Cậu đổi đến vị trí của Dư Mẫn.
Dư Mẫn là bạn cùng bàn với Hà Tư Việt.
Nói cách khác chính là, Lục Tinh Diên và Hà Tư Việt ngồi cùng bàn.
Lục Tinh Diên uể oải đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, còn xé mở một viên kẹo cao su ngay trước mặt Vương Hữu Phúc, đưa mắt dò xét về phía bục giảng.
Thầm nghĩ: Thật con mẹ nó uổng tiền mua chuộc.
Vương Hữu Phúc cũng không rảnh để ý đến cậu.
Vẫn còn đang quan sát những bạn học khác đổi chỗ.
Mười phút sau, phần lớn những cặp ngồi cùng bàn trong lớp đều đã thay đổi.
Mọi người nhìn quanh một vòng, giật mình nhận ra, Vương Hữu Phúc đã tách hết những cặp nam nữ ngồi cùng bàn, đổi thành nam nam hoặc nữ nữ đồng tính luyến ái ngồi cùng bàn.
Ý đồ này của ông, quả thực là đã rõ rành rành.
Có bạn nữ kín đáo trêu chọc: “Thầy Vương không biết thời buổi bây giờ nam nam ngồi cùng bàn còn nguy hiểm hơn nam nữ ngồi cùng bàn à.“
Một bạn nữ khác phì cười, lại nhìn Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược một chút, nhỏ giọng nói: “Chắc là bị chuyện lần này kích thích.”
Đổi chỗ ngồi xong vẫn còn chưa xong, Vương Hữu Phúc đứng trên bục giảng tổng kết vài câu.
“Tôi vẫn muốn nhắc nhở các em một chút, thời điểm hiện tại cách kỳ thi đại học chỉ hơn một học kỳ, mọi người nên tập trung vào việc học hành, trước mắt trong giai đoạn này không nên tốn nhiều sức lực vào những chuyện khác.”
“Tôi biết tôi nói những lời này sẽ có người không thích nghe, hoặc là không để tâm, dù sao trong lòng các em tự phải biết xem xét nặng nhẹ.”
“Tôi còn phải nhắc nhở mọi người một chút, thi đại học dù sao cũng phải rèn luyện tốt năng lực của bản thân mới được, các em còn trẻ, không nên nghĩ đến những chuyện xấu xa, đạp người khác xuống không có nghĩa là bản thân mình có thể trèo lên, tôi hi vọng lớp chúng ta không có bạn học nào có suy nghĩ như vậy, em làm chậm trễ người khác, cũng chính là chậm trễ bản thân mình.”
“Mọi người cũng không cần bởi vì … danh sách được để cử của trường được công bố trong thời gian gần đây, mà cảm thấy không công bằng, nhưng học sinh được đề cử kia, bọn họ không chỉ bởi vì thông minh, may mắn, lúc các em học lớp mười một thoải mái chơi bời, người ta ngay cả ăn Tết cũng không được nghỉ mấy ngày, ngày nào cũng phải làm đề, có đúng hay không?”
“Các em chỉ cần làm tốt việc của mình, bình tĩnh xem xét lại khả năng học tập, như vậy thì sẽ không lo không đạt được điểm tốt trong kỳ thi đại học.”
“Nói đến việc này, tôi muốn khen ngợi bạn học Lý Thính một chút, từ học kỳ trước đến giờ, vẫn luôn tiến bộ không ngừng, lần thi tháng lần này còn cao hơn năm ngoái hai trăm điểm, tiếp tục giữ vững như thế này thì lo gì khi thi đại học không đạt được thành tích tốt? Mọi người cũng nên học hỏi từ bạn một chút.”
Lý Thính đột nhiên bị gọi tên: “…” –
Vương Hữu Phúc lải nhải phải hơn mười phút, mới chịu thả đám gà con ra ngoài kiếm ăn.
Lục Tinh Diên cũng không hề mất kiên nhẫn dựa vào lưng ghế hơn mười phút đồng hồ, cậu và Hà Tư Việt ngồi cùng một bàn, nhưng từ đầu đến đuôi vẫn không hề liếc một ánh mắt nào về phía Hà Tư Việt.
Lúc này bài niệm kinh của Vương Hữu Phúc đã kết thúc, Lục Tinh Diên còn đang nghĩ có nên quay lại chỗ cũ rồi đẩy Nguyễn Văn ra, nói chuyện với Thẩm Tinh Nhược một chút.
Không ngờ động tác của Hà Tư Việt so với cậu còn nhanh hơn, lúc cậu vừa đứng dậy, Hà Tư Việt đã chạy tới trước bàn của Thẩm Tinh Nhược rồi, nói: “Thẩm Tinh Nhược, tớ có lời muốn nói với cậu một chút.”
Thẩm Tinh Nhược nhẹ gật đầu, “Vậy tớ mời cậu ăn cơm chiều.”
Hà Tư Việt: “Tớ mời cậu.”
“Lớp trưởng tôi là bạn ngồi cùng bàn với cậu, vừa đúng lúc tôi cũng hết tiền ăn cơm, không bằng tôi cũng xin ăn ké của cậu vậy?”
Lục Tinh Diên chẳng biết đi tới từ lúc nào, không nói không rằng đưa tay khoác lên vai Hà Tư Việt, giọng nói hờ hững mang vẻ trêu chọc.
Hà Tư Việt khựng lại, “Tôi có thể cho cậu vay.”
Lục Tinh Diên: “…”
Hà Tư Việt lại quay qua Thẩm Tinh Nhược, “Tớ muốn nói chuyện riêng với cậu.”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
“Vậy thì chúng ta đi ra ngoài trước đi rồi nói, nói xong tớ mời các cậu ăn cơm.”
Hà Tư Việt ngừng lại, nhẹ gật đầu.
Đã nói đến như vậy rồi, Lục Tinh Diên đúng là không nên ngăn cản thêm nữa, cứ như vậy trơ mắt nhìn Hà Tư Việt cùng Thẩm Tinh Nhược một trước một sau đi ra ngoài.
Cậu nửa muốn đi ra theo xem xem Hà Tư Việt muốn nói chuyện cơ mật quốc gia gì mà phải riêng tư như vậy.
Nửa lại cảm thấy nghe lén người khác nói chuyện thì rất không đứng đắn.
Hai tay đút túi nghiêng người dựa vào bàn học, đấu tranh vài ba phút, đang lúc cố gắng khống chế bản thân khỏi ý nghĩ xấu ra này, Lục Tinh Diên chợt nhớ đến một chuyện –
Ngay cả hôn trộm cậu cũng đã làm qua rồi, chẳng phải chỉ là nghe lén thôi sao, có cái gì mà không được.
Dù sao cũng không biết xấu hổ.
Cậu đứng thẳng người, yên tâm thoải mái đi ra ngoài.
Đang lúc tan học, trong hành lang hay bên ngoài toà nhà đều có người lui tới, các phòng học khác cũng đang dọn dẹp vệ sinh, Hà Tư Việt cùng Thẩm Tinh Nhược đi lên sân thượng.
Bước vào tháng mười, hoàng hôn buông xuống sớm hơn nhiều so với mùa hè.
Nơi đường chân trời xa xôi màu da cam hoà lẫn với màu xanh lam, tạo nên một bức tranh phong cảnh mập mờ trừu tượng.
Thẩm Tinh Nhược không có gì để hàn huyên, dựa vào hành lang nhìn phong cảnh ở nơi xa một lát, liền nói ngay vào điểm chính: “Lớp trưởng, cậu có việc gì thì cứ nói thẳng.”
Hà Tư Việt đang suy nghĩ bắt đầu câu chuyện như thế nào, Thẩm Tinh Nhược nói thẳng vào chủ đề, cũng là gạt bỏ đi rất nhiều lí do thoái thác của cậu ta.
Cùng lúc đó, cậu ta cũng tự trách bản thân mình nhiều hơn một chút. “Thẩm Tinh Nhược, thật xin lỗi.”
Thẩm Tinh Nhược bị gió thổi hơi khó chịu, quay đầu nhìn cậu ta một cái, vẫn không nói gì.
“Thật ra trong khoảng thời gian này tớ vô cùng ray rứt, bởi vì … Lúc vừa khai giảng tớ có nghe nói, nghe nói chuyện cậu và Lục Tinh Diên đang yêu nhau còn ở chung, một mặt tớ cảm thấy cậu không thể nào làm chuyện như vậy, một mặt lại cảm thấy cậu và Lục Tinh Diên …”
“Thật xin lỗi, tớ không nên nghĩ về cậu như vậy.”
Cậu ta cúi thấp đầu.
Thẩm Tinh Nhược đối với những cảm xúc áy náy ray rứt này của Hà Tư Việt hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ nắm lấy điểm quan trọng trong lời nói của cậu ta mà hỏi: “Cậu nói vừa mới khai giảng đã nghe nói, là nghe ai nói?”
Hà Tư Việt nhớ lại chuyện chính, “Tớ là đang muốn nói với cậu việc này … Cậu và Lục Tinh Diên sống chung, à không, chuyện các cậu ở cùng một nhà, cậu có nói cho Địch Gia Tĩnh biết sao?”
“Địch Gia Tĩnh nói với cậu à?”
Hà Tư Việt gật đầu, có chút khó xử, mở miệng nói: “Tớ không muốn hiểu sai ý của cậu ấy, nhưng mà hôm nay tớ nghĩ lại, thật sự cảm thấy có gì đó không thích hợp.”
“Bởi vì lúc khai giảng, cậu ấy nói với tớ cậu và Lục Tinh Diên đang yêu nhau, còn sống chung, với lại cậu ấy còn nói với tớ một đống thứ liên quan đến danh sách nhận đề cử của Hiệu trưởng, lúc đó tớ đã cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà hôm nay tớ thật sự là …”
“Thẩm Tinh Nhược, tớ quả thật đã từng nghĩ Địch Gia tĩnh đã từng có chút ác ý đối với cậu, thậm chí còn cảm thấy nếu như cậu không có được thư đề cử của Hiệu trưởng, vậy thì cơ hội của tớ sẽ lớn hơn rất nhiều, nhưng việc tố cáo lần này quả thực không phải do tớ làm, xin cậu hãy tin tưởng tớ.”
Thẩm Tinh Nhược nhìn cậu ta một cái, đồng ý nói: “Tớ tin tưởng cậu.”
“Cảm ơn.” Hà Tư Việt cười cười, chỉ là không lâu hơn được hai giây, cậu ta còn nói, “Chỉ là chuyện của cậu và Lục Tinh Diên bây giờ toàn khối hầu như ai cũng biết hết rồi, thư đề cử của cậu …”
“Đây không phải chuyện liên quan đến thư để cử của tớ.” Giọng nói của Thẩm Tinh Nhược bình tĩnh, “Trong chuyện này học kỳ vừa rồi thầy Vương đã nói qua với tớ, thứ nhất bởi vì tớ là học sinh chuyển trường đến, thứ hai tớ không cần thư đề cử cũng có thể thi vào trường đại học lớn, thư đề cử chỉ có thể giúp tớ miễn thi viết chứ không thể miễn vòng phỏng vấn, đối với tớ mà nói là vô dụng, cho nên lúc đó thầy Vương mới hi vọng tớ có thể đi học võ thuật.”
Cô lại nhìn Hà Tư Việt một chút, “Lớp trưởng cậu có biết lúc đó vì sao thầy Vương không đưa tên cậu vào danh sách học võ thuật không?”
Cô tự hỏi tự trả lời: “Bởi vì thầy Vương đã nói với tớ, danh sách để cử của thầy Hiệu trưởng trong năm học này, hẳn là sẽ có một suất cho cậu. Cậu có thành thích tốt, tinh thần trách nhiệm năng lực tổ chức mạnh, còn tham gia rất nhiều hoạt động ngoại khoá, một suất của ban Xã hội có chỗ dành cho cậu, vốn là không phải là chuyện đáng để lo lắng.”
Hà Tư Việt giật mình.
Lúc Lục Tinh Diên tìm tới sân thượng, không nghe được những gì bọn họ đã nói trước đó, chi nghe được Thẩm Tinh Nhược đang khen Hà Tư Việt, trong lòng nhất thời không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Hà Tư Việt hết lần này tới lần khác vẫn lắp ba lắp bắp chưa nói xong, “Tớ thật sự là, không nghĩ tới …”
“Tớ vẫn luôn cảm thấy danh sách đề cử này chắc chắn sẽ có cậu, mỗi lần thi cậu đều đứng nhất khối, hình tượng tốt khí chất cũng tốt, thi vòng phỏng vấn nhất định có thể đạt được mục C, tiếng Anh của cậu rất giỏi, còn biết chơi dương cầm …”
Lục Tinh Diên không nghe nổi nữa, đứng cách đó không xa lười biếng nói: “Tôi nói này, hai người tâng bốc nhau cứ như là đang ký hợp đồng làm ăn không khác lắm? Còn muốn đi ăn cơm hay không vậy?”
Vẻ mặt của cậu vô cùng nhẹ nhàng bình thản như mây như gió, nhưng thật ra trong lòng hoảng sợ đến mức đứng ngồi không yên.
Còn cảm thấy nếu cậu không ra mặt cắt ngang cuộc trò chuyện này, cái tên Hà Tư Việt này không chừng sẽ lừa bạn gái tương lai của cậu chạy mất!
Hai người nói được một nửa thì bị Lục Tinh Diên chen ngang, bầu không khí này cũng không thích hợp để nói sâu thêm nữa.
Thẩm Tinh Nhược: “Đi thôi.”
Hà Tư Việt dừng lại một chút, còn nhẹ giọng hỏi một câu, “Vậy chuyện của Địch Gia Tĩnh rốt cuộc là làm sao?”
“Không có việc gì, tớ sẽ xử lý.”
Trên mặt Thẩm Tinh Nhược không lộ ra quá nhiều biểu cảm, giọng nói cũng rất nhạt.
Nhưng mà Hà Tư Việt nghe ra chút ẩn ý từ hai chữ “xử lý” này, Địch Gia Tĩnh sợ là thật sự có vấn đề.
–
Bên này ba người cùng nhau đi ăn tối tạo nên một bầu không khí kỳ lạ, trong văn phòng bởi vì chuyện của Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên, Vương Hữu Phúc còn đang bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán.
Báo cáo tình hình cho Hiệu trưởng và Tổ trưởng tổ giáo viên xong, ông lại bắt đầu liên lạc với phụ huynh của hai người.
Thẩm Quang Diệu đang tham gia triển lãm tranh, nhận được cuộc điện thoại này có cảm giác hơi bất ngờ, nhưng ông cũng không tỏ vẻ gì cho Vương Hữu Phúc thấy là sẽ lập tức giơ tay can thiệp chia rẽ uyên ương.
Người làm nghệ thuật nói chuyện rất vòng vo, Vương Hữu Phúc nghe nửa ngày mới nghe được một câu nói hữu dụng – Thầy Vương, tôi sẽ liên lạc với Thẩm Tinh Nhược.
Điện thoại cho Lục Sơn thì trợ lý nhận máy, nói là Lục tổng vẫn còn đang họp, nếu như là chuyện ở trường học, vậy thì ông cứ việc liên hệ với Lục phu nhân.
Vương Hữu Phúc lại châm cho mình thêm một chén trà kim ngân, sau đó gọi điện thoại cho Bùi Nguyệt.
Không biết làm sao, ông cảm thấy gọi ba bốn cuộc điện thoại chưa chắc đã có người nhận máy, cũng có thể bình thường Bùi Nguyệt là người không giỏi giao tiếp.
Đương nhiên, sau khi nhận rõ tình huống ông không còn nghĩ như vậy nữa –
Đầu dây bên kia có tiếng chơi mạt chược, sau đó truyền đến là giọng nói hoảng sợ của Bùi Nguyệt muốn nhanh chóng xác nhận sự thật: “Thầy Vương thầy nói cái gì? Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược có thể là đang yêu nhau sao???”
“Không phải, chị Lục à, chỉ là … Cũng không phải nói bọn chúng đang yêu nhau, chỉ là bọn chúng ở tuổi này có nảy sinh hảo cảm với người khác giới cũng là chuyện bình thường, nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng …”
Bùi Nguyệt trực tiếp ngắt lời, “Đúng vậy nha! Thầy Vương thầy nói cụ thể cho tôi biết đi cái gì gọi là có thể đang yêu nhau!”
Vương Hữu Phúc: “…”
Sao lại nghe có vẻ vui mừng như vậy chứ?