Hôm sau, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ về nhà cha mẹ Khưu, có điều ông bà đi ăn tiệc cưới ở thành phố khác chưa về kịp để đón.
Về đến nhà chỉ có hai người, đi đường suốt nhiều tiếng đồng hồ đều đã mệt, Khưu Dĩnh Ninh quyết định đưa Mộc Tịnh Kỳ ra ngoài ăn trưa thay vì tự nấu.
Khưu Dĩnh Ninh đi ra trước, vừa mở cửa đã chạm mặt Cát An từ dưới cầu thang đi lên.
Thấy mặt anh, Cát An liền tươi cười nhanh chân đi đến gần. Cô ta vừa mới hé môi định hỏi han chào đón thì Khưu Dĩnh Ninh chợt xoay người vào trong.
Ngay ở cửa, bóng dáng Mộc Tịnh Kỳ thấp thoáng, Cát An nhìn thấy liền lấy hơi lên kiềm chế cảm xúc phẫn nộ đang dâng trào.
Đến khi Cát An và Mộc Tịnh Kỳ chạm mắt nhau, cô ta liền thu lại dáng vẻ thiếu thiện cảm, bày ra gương mặt thân thiện: “Ninh với Tịnh Kỳ về khi nào thế?”
“Bọn em vừa về.” Khưu Dĩnh Ninh hờ hững đáp, tay vẫn không quên giữ cửa mở cho Mộc Tịnh Kỳ đi ra.
Nụ cười Cát An sáo rỗng, ánh mắt biểu lộ rõ sự quan tâm vẫn đặt trên gương mặt điển trai sáng sủa của Khưu Dĩnh Ninh.
“Ninh chưa ăn gì phải không, hay để chị nấu bữa trưa cho Ninh. Sẵn đây, chị cũng muốn hỏi về chuyện chuyển trường của Ninh.”
Mộc Tịnh Kỳ lẳng lặng đưa mắt đánh giá thái độ của Cát An, nghe cách xưng hô gần gũi cùng ý tứ phân biệt, thiên vị rõ rệt kia của cô ta, cô đã đoán được tình ý của Cát An dành cho Khưu Dĩnh Ninh.
Nhân vật chính là Khưu Dĩnh Ninh lúc này vẫn bình thản như thường, không hề lo lắng hay bị làm cho xáo động. Anh đan năm ngón tay vào tay Mộc Tịnh Kỳ, từ tốn trả lời Cát An: “Bạn gái em không cho phép, em không có gan ăn đồ người lạ nấu. Còn việc chuyển trường, em không có nhiệm vụ báo cáo với chị.”
Cát An đưa mắt nhìn hai bàn tay đan lồng vào nhau ở phía đối diện, nét mặt cô ta trở nên thẫn thờ khó tin: “Bạn gái?”
Khưu Dĩnh Ninh lười đáp, nắm tay Mộc Tịnh Kỳ cùng đi xuống cầu thang ra ngoài ăn trưa. Cát An đứng bất động một chỗ, hai mắt trừng trừng kích động, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Đến khi xuống dưới sảnh, Khưu Dĩnh Ninh bất chợt nghiêng đầu qua phía Mộc Tịnh Kỳ, lên tiếng với giọng dè chừng: “Anh không biết gì hết, anh vô tội.”
Mộc Tịnh Kỳ chỉ mỉm cười dịu dàng, Khưu Dĩnh Ninh mà cô biết quả không thiếu độ phũ.
Chuyện liên quan đến Cát An, Mộc Tịnh Kỳ sớm đã không còn nhớ đến, nếu cô ta là người tử tế lịch sự thì đã biết tôn trọng người khác, chứ không phải nhiều lần cố tình vứt Mộc Tịnh Kỳ ra khỏi mắt như người thừa một cách lộ liễu.
Trước đây, Mộc Tịnh Kỳ vẫn luôn có những suy nghĩ vẩn vơ rằng Khưu Dĩnh Ninh sẽ đến với Cát An hoặc một cô gái nào đó. Nhưng đến hiện tại, Mộc Tịnh Kỳ cũng có thể khẳng định Khưu Dĩnh Ninh đã thay đổi, chỉ cần không thích thì anh nhất định cự tuyệt ngay từ đầu, nếu đã thích sẽ kiên trì theo đuổi đến cùng.
Và có lẽ Mộc Tịnh Kỳ không biết rằng, vì ngày xưa dây dưa với Cát An, Khưu Dĩnh Ninh suýt chút để vụt mất cô. Thế nên có cơ hội làm lại từ đầu, anh tuyệt đối không để lỗi cũ lặp lại lần thứ hai.
Buổi chiều, trong lúc Mộc Tịnh Kỳ đang loay hoay trong bếp nấu cơm tối, tiếng chuông cửa bỗng vang lên. Nếu là cha mẹ Khưu thì họ đã trực tiếp mở cửa vào, không lý nào lại nhấn chuông.
Mộc Tịnh Kỳ lau vội tay ướt, nhanh chóng ra mở cửa, vừa thấy người đến là Cát An, sự nồng nhiệt của cô lập tức giảm hẳn.
Cứ ngỡ bị Khưu Dĩnh Ninh vạch ra ranh giới Cát An sẽ biết an phận hơn. Nhưng Mộc Tịnh Kỳ nhìn thấy dáng vẻ có phần tự cao của Cát An, không cần hỏi cũng biết cô ta đã hạ quyết tâm giành lại anh tới cùng.
Mộc Tịnh Kỳ thở ra một hơi nhẹ, từ tốn hỏi: “Dĩnh Ninh vẫn đang ngủ, chị có việc tìm gấp không?”
“Không cần đâu.” Nụ cười trên môi Cát An thâm sâu, chợt giơ túi giấy trong tay cho Mộc Tịnh Kỳ: “Trước khi Ninh chuyển đi có để quên ở nhà chị, chị không tiện gửi cho cô chú, nay Ninh về rồi nhờ em chuyển lại giúp chị.”
Mộc Tịnh Kỳ dâng lên linh cảm không lành, cô cầm lấy túi xong Cát An cũng không nán lại mà rời đi.
Quay lại ở trong nhà, đầu óc Mộc Tịnh Kỳ nhất thời trống rỗng. Rốt cuộc trước khi Khưu Dĩnh Ninh dọn đến chỗ cô, anh với Cát An đã có gì lại bỏ quên đồ ở nhà cô ta, lại còn không tiện gửi trả cho cha mẹ Khưu?
Sự tò mò dâng trào, Mộc Tịnh Kỳ càng nghĩ chỉ tưởng tượng ra chuyện không đâu. Sau một hồi chần chừ, Mộc Tịnh Kỳ quyết định tự mình kiểm tra, cô muốn biết bên trong túi là thứ gì lại khiến Cát An có thể tự tin hất cao mặt.
Mở túi lấy đồ bên trong ra, trái tim Mộc Tịnh Kỳ lập tức chết đứng. Tại sao... Khưu Dĩnh Ninh lại bỏ quên quần lót ở chỗ Cát An?1