Khi Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh vừa về tới nhà đã bị Diêu Diêu réo gọi sang căn hộ của Vũ Đằng. Lúc cả hai sang mới biết đôi tình nhân trẻ này đang mở tiệc tại nhà, còn có Trần Hựu và Thanh Tú cũng được gọi đến.
Kể từ lần đi chơi cùng trường trở về, Thanh Tú luôn giữ khoảng cách tránh hiểu lầm, Trần Hựu vì bận việc riêng nên thời gian tụ họp ăn uống cùng nhóm cũng ít đi.1
Ngày mai Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ sẽ nghỉ hè về nhà cha mẹ Khưu, thế nên Diêu Diêu muốn tranh thủ làm một bữa tiệc nhỏ chia tay.
Ban đầu, Diêu Diêu có cảm tình không tốt với Khưu Dĩnh Ninh, sau đó lại thêm việc anh xài tiền của Mộc Tịnh Kỳ càng khiến cô nàng thêm bất mãn. Nhưng chuyện xảy ra ở quán ăn cách đây vài tiếng, Diêu Diêu lại suy nghĩ hoàn toàn khác đi, thậm chí còn nhận thấy được Khưu Dĩnh Ninh đối với Mộc Tịnh Kỳ hoàn toàn là nghiêm túc.
Tính cách có thể không tốt, vẻ ngoài hào nhoáng không an toàn, thực chất khi Khưu Dĩnh Ninh ở bên cạnh Mộc Tịnh Kỳ lại biến thành một con người khác, muốn dịu dàng có dịu dàng, muốn lạnh lùng có lạnh lùng, khi bạn gái bị động chạm tuyệt đối không đứng yên nhìn.
Đôi khi yêu đương không phải nói ra chữ yêu mới gọi là yêu, hành động chứng minh chữ yêu đó còn có giá trị gấp ngàn lần so với lời nói thoảng qua tai.
Mọi người ăn uống trò chuyện đến đêm muộn, ngoại trừ Mộc Tịnh Kỳ ra ai nấy đều đã ngà ngà say, hơn nửa thùng bia đều đã được uống cạn. Trong lúc không khí trên bàn cười nói rôm rả, Khưu Dĩnh Ninh bỗng vuốt lưng Mộc Tịnh Kỳ từ trên gáy xuống thắt lưng.
Cảm nhận được sự động chạm của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ lập tức thẳng lưng, khẽ nhíu mày nhìn qua anh. Biểu cảm Khưu Dĩnh Ninh vẫn thản nhiên như thường nhưng ánh mắt không rõ vì hơi men hay thật sự có ý đồ xấu mà trở nên gợi cảm.
Ngồi cách đó không xa, Thanh Tú lặng lẽ quan sát Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ, sau đó lại cười nhạt tự cười nhạo bản thân. Người con trai Thanh Tú cho rằng là định mệnh đều do xuất phát từ sự ảo tưởng của bản thân.
Thanh Tú rót bia vào ly đá, vừa định uống cạn cho quên chuyện cũ thì một bàn tay bỗng chặn lại. Cô có hơi bất ngờ, theo phản xạ xoay đầu nhìn chủ nhân của bàn tay.
Trần Hựu không để lộ cảm xúc ra ngoài, lấy nước lọc đổi với ly bia của Thanh Tú. Cô nàng cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, cả cô và Trần Hựu đều bị thất tình, còn phải chứng kiến người mình thích thân mật với người yêu, ít nhiều cũng bị tổn thương.
Cùng cảnh ngộ, nhưng Trần Hựu lại lý trí hơn Thanh Tú, anh ta sẽ không chọn cách tiêu cực để quên đi nỗi buồn, cũng không muốn thấy “đồng minh” trước đó của mình trở nên lún sâu không thể thoát.
Sở dĩ Thanh Tú càng sa lầy vào tình cảm với Khưu Dĩnh Ninh đều do Trần Hựu bịa chuyện xúi giục, vậy nên trong chuyện lần này anh ta cũng có một phần trách nhiệm.
Nhưng nói đi phải nói lại, may mắn đối với Trần Hựu và cả Thanh Tú là đều chỉ mới rung động với Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh không lâu, vẫn chưa đến mức đánh mất lý trí, cơ hội quay đầu là một trăm phần trăm.1
Tàn tiệc, Khưu Dĩnh Ninh cùng Mộc Tịnh Kỳ về trước, tiếp đó là Trần Hựu, còn Thanh Tú ở lại nhà Vũ Đằng và Diêu Diêu một đêm vì đã quá giờ giới nghiêm của ký túc xá.
Vẫn theo thường lệ, trước khi đi ngủ Mộc Tịnh Kỳ đều phải sang làm ấm giường cho Khưu Dĩnh Ninh. Đa số khi cô nằm một lúc đã ngủ quên đến sáng, có nhiều hôm bật báo thức nhưng đều bị Khưu Dĩnh Ninh lén tắt trộm.
Ban đầu Mộc Tịnh Kỳ còn cố thức để về phòng của mình, nhưng không lý do này thì lý do kia đều dẫn đến thất bại. Có điều suốt mấy tháng ngủ cùng nhau, Khưu Dĩnh Ninh chưa từng vượt qua giới hạn.
Và tuy gọi là ngủ cùng giường nhưng Mộc Tịnh Kỳ luôn dùng gối ôm chắn giữa cả hai. Cô đương nhiên biết lý do làm ấm giường chỉ là cái cớ của Khưu Dĩnh Ninh để lừa cô ngủ cùng anh, miễn sao trong phạm vi cho phép, cô không có quá nhiều thành kiến về vấn đề này.
Giống như mọi ngày, Mộc Tịnh Kỳ sang phòng của Khưu Dĩnh Ninh thực hiện “nhiệm vụ cao cả bất đắc dĩ”. Cô vừa đặt lưng xuống đệm, anh bỗng đi đến bên phía rìa giường chỗ cô nằm thay vì chỗ của anh phía bên còn lại.
Mộc Tịnh Kỳ còn đang tròn mắt bất an lẫn ngạc nhiên, Khưu Dĩnh Ninh bỗng nằm sát bên ngoài đẩy cô phải nhích vào trong. Đẩy được Mộc Tịnh Kỳ nằm vào giữa giường, Khưu Dĩnh Ninh chợt chồm người qua hôn lên môi cô, bàn tay không an phận luồng dưới vạt áo chạm vào eo cô.
Hai mắt Mộc Tịnh Kỳ nhìn trân trân vào hàng mi dày rậm trước mặt, cô không ngốc tới nỗi không nhận ra ý tứ của Khưu Dĩnh Ninh, càng hiểu rõ lý do quen thuộc vì say nên không khống chế được bản thân.
Ngay khi bàn tay của Khưu Dĩnh Ninh chạm đến xương sườn của Mộc Tịnh Kỳ, cô liền xoay đầu tránh đi nụ hôn của anh, kiên định nói: “Em không thích như thế này đâu.”
Sau hai giây ngập ngừng, Khưu Dĩnh Ninh thu tay lại, nằm ngay ngắn xuống bên cạnh Mộc Tịnh Kỳ. Anh không giận dỗi, cũng không ăn vạ đòi hỏi, chỉ nhẹ giọng thỏ thẻ: “Anh ôm em ngủ được không?”
Nghe giọng nghẹn ngào như muốn khóc của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ giật thót tim quay đầu lại. Bắt gặp gương mặt như đang chịu ủy khuất của anh, cô vừa buồn cười vừa bất lực, đành gật đầu đồng ý.
Nhận được sự chấp thuận của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Kỳ liền vòng tay gác chân ôm lấy cô, vẻ mặt ấm ức khi nãy chuyển thành mãn nguyện.
Quan sát nét mặt biến đổi của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ ngoài mặt cười khổ nhưng bên trong cảm giác ấm áp dễ chịu bao bọc lấy trái tim. Yên lặng ngắm nhìn anh nhắm mắt ngủ sát bên cạnh, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô không đắn đo liền hỏi: “Ninh, anh thật sự thích em sao?”
Khưu Dĩnh Ninh mở mắt, thái độ pha lẫn giữa kinh ngạc và khó hiểu, sau đó điềm nhiên gật đầu, lời nói lại hoàn toàn trái ngược: “Không thích.”