“Mẹ?” Ly Tâm nghi hoặc nhìn người đàn ông, hỏi lại. Trong lòng còn lẩm bẩm từ này vài lần, ánh mắt cô lộ ra tia phức tạp.
Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi nhìn chằm chằm vào cô nhưng lại như đang nhìn một người khác. Nghe thấy tiếng Ly Tâm, ông ta mới giật mình thu hồi tầm mắt, nở một nụ cười hiền từ hiếm thấy.
“Không những biết, mà còn biết rất rõ!”
Ly Tâm cũng không phải kẻ ngốc, lập tức phát hiện ra có điều gì đó bất thường. Nhưng trực giác mách bảo người đàn ông này tuyệt đối sẽ không làm hại cô.
Nhìn theo bóng lưng người đàn ông đi xa dần, còn mang theo một vẻ cô đơn và xa cách. Ly Tâm giật mình, không hiểu sao trong lòng lại có một cảm giác đặc biệt thân thiết với người đàn ông này
***
Trong bóng tối mịt mờ không ánh sáng.
Vốn không còn tồn tại tốt xấu, đúng sai.
Mà chỉ có thắng và bại, mạnh và yếu.
Đen trắng lẫn lộn.
Đã không còn ở lại như lúc ban đầu.
Trong đêm tối tĩnh mịch, Ly Tâm ngủ trên chiếc giường trống vắng, đột nhiên cơ thể cô khẽ run lên rồi bật dậy. Trán đổ những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, chảy dòng dòng xuống trước ngực.
Bên tai dường như còn văng vẳng giọng nói lạnh lùng của người đàn ông. Cơ thể khẽ run lên, không dám nhớ lại. Nhưng rốt cuộc trong mơ cô đã thấy gì thì cũng chỉ có một mình cô biết rõ.
Ly Tâm lết tấm thân mệt mỏi vào trong nhà tắm, mặc kệ dòng nước băng giá từ trên chảy xuống. Chỉ có như vậy, cô ta mới có thể bình tĩnh đôi chút.
Ly Tâm lặng người nhìn bản thân mình trong gương, bàn tay bất giác sờ gương mặt:
Gương mặt này…
Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt người con gái giống cô y như đúc, trong lúc giật mình, hắn đã nói “vì cô ta, cô mới phải rơi vào hoàn cảnh khốn cùng này. Nếu không có cô ta thì những thứ đó vốn dĩ đã thuộc về cô!”
Bị cuốn trôi theo dòng kí ức, Mộc Lệ Tâm bỗng rùng mình trở về với thực tại. Hai bàn tay vô thức nắm chặt lại.
Có thật là cô ta sẽ có được mọi thứ không?
Ra khỏi phòng, Mộc Ly Tâm đi dạo ở khuôn viên bên dưới. Dưới bóng đêm bao chùm, chốc chốc lại có người đi qua, gọi hai tiếng “Chủ mẫu!”
****
“Lão đại, cô ta…?” Lập Hộ nhíu mày hỏi.
Tề Mặc nhắm mắt dưỡn thần.
***
Trở về phòng Ly Tâm liền ngủ một mạch cho tới tận sáng, nhưng vừa mới thức giấc, đập vào mắt cô là gương mặt lạnh lẽo tựa hàn băng của Tề Mặc:
“Anh về rồi sao?” Cô hơi giật mình hỏi.
Tề Mặc ngồi trên sofa đối diện, không thèm ngẩng đầu nhìn cô nhưng quanh thân lại bao chùm một mùi sát khí nồng nặc.
Trái tim Ly Tâm run lên, ánh mắt thoáng vẻ bối rối nhưng rất nhanh lại được che giấu thật sâu trong đáy mắt. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Hồng Ưng bước vào nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, theo sau còn có hai tên thuộc hạ.
Thấy cảnh này, lòng cô liền rơi lộp bộp vài tiếng. Nhưng bọn họ chưa động, cô cũng không dám mạo hiểm, vì cô không biết bọn họ đã biết được thân phận của cô? Hay còn vì một nguyên nhân nào khác.
“Cô Mộc, mời cô theo chúng tôi một chuyến!” Hồng Ưng không còn lễ phép cung kính như mọi khi mà chỉ lạnh nhạt mở miệng.
Tề Mặc vừa dứt lời, Mộc Lệ Tâm liền cứng họng. Cùng lúc đó, Tề Mặc đứng dậy, bước về phía Mộc Lệ Tâm, ánh mắt của anh làm toàn tâm cô trở lên lạnh lẽo, nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống mức âm độ làm cô ta trở nên ngột ngạt.
– Tề Mặc, nếu em không phải là Ly Tâm thì em có thể là ai được chứ! – Mộc Lệ Tâm cuống quýt nói, không ngừng lùi lại phía sau.
Nhưng khi nghe xong lời của cô, ánh mắt của Tề Mặc lại càng trở lên giá lạnh, thậm chí, nó còn chứa vài tia sát khí đã che dấu.
– Tôi không còn kiên nhẫn đâu!
Dường như trong bầu không khí có một thứ áp lực vô hình, ép chặt người Mộc Lệ Tâm làm linh hồn cô run rẩy. Trong đầu cô ta bây giờ vô cùng hỗn loạn, làm sao, làm sau anh ta có thể biết được cô không phải là Mộc Ly Tâm? Bọn họ có cân nặng giống nhau, chiều cao giống nhau, gương mặt giống nhau, nước da giống nhau và quan trọng hơn, cô còn có cả chiếc khuyên tai của Mộc Ly Tâm nữa. Bọn họ giống nhau nhiều đến như vậy, làm sao mà Tề Mặc có thể nhận ra.
Mộc Lệ Tâm hoang mang nghĩ, có phải là do Tề Mặc đang muốn thử cô không, dùng chiến thuật lấy lùi để tiến đánh cô hiện nguyên hình? Nếu đúng là như vậy thì cô tuyệt đối sẽ không mắc lừa đâu!
Mộc Lệ Tâm vừa định mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên cổ cô bị một bàn tay to lớn siết chặt. Bàn tay ấy thô ráp và lạnh lẽo giống y như một con dao sắc bén có thể lấy mạng cô ta bất cứ lúc nào. Tề Mặc mất kiên nhẫn nói:
– Cô có tin tôi sẽ lấy mạng cô ngay bây giờ không? – Âm thanh lạnh lẽo của Tề Mặc vang lên khiến Mộc Lệ Tâm sợ hãi.
Khi nhìn vào ánh mắt anh ta, Mộc Lệ Tâm bất giác gật đầu, cô tin anh ta không hề nói chơi.
– Dù tôi không biết cô là ai, cũng không biết người đứng sau lưng chỉ huy cô là ai. Nhưng cô hãy về nhắn nhủ với hắn ta một điều, nếu hắn dám đụng vào một sợi tóc của Ly Tâm, Tề Mặc tôi sẽ khiến ông ta sống không bằng chết!
Vừa nói, Tề Mặc vừa hứng thú nhìn gương mặt xinh đẹp tím ngắt dưới bàn tay mình. Sau khi thấy Mộc Lệ Tâm gật đầu, anh mới hài lòng buông tay ra rồi ra khỏi phòng.
Khi Tề Mặc vừa đi khỏi, Mộc Lệ Tâm mới cuống quýt đưa tay lên cổ mình, thở dốc. Tề Mặc quá đáng sợ, ánh mắt anh ta quá sắc bén, dường như có thể lột trần mọi tâm tư của cô. Từ giây phút cận kề với cái chết kia, cô ta mới nhận ra lựa chọn này của mình thật là sai lầm. Đáng lẽ ra cô không nên nhận lời ông ta, thế chỗ cho Mộc Ly Tâm. Đồ vốn dĩ không phải của mình, sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.
Đến bây giờ, Mộc Lệ Tâm mới có thể ngộ ra chân lý đó.
***
Vừa ra đến ngoài cửa phòng, Bạch Ưng đang canh gác ngoài cửa lập tức đi sau Tề Mặc:
– Lập tức cử người theo dõi cô ta. Chúng ta có hành động lớn như vậy, chắc chắn cô ta sẽ tìm cách liên lạc với bọn chúng. Nhớ là phải tuyệt đối im hơi lặng tiếng.
– Rõ! – Bạch Ưng nhận lệnh rồi lập tức đi thi hành nhiệm vụ.
Khi Bạch Ưng vừa đi, Hắc Ứng không biết từ đâu chui ra, đi ngay đằng sau Tề Mặc, chờ anh phân phó:
– Lam Tư hiện đang ở đâu?
– Lam lão đại vì bị Mộc tiểu thư giận dỗi nên đi trốn tại khu chế tạo robot của chúng ta, Jiaowen lão đại và cả Phong Vân cũng ở đó. Trong Lam Gia dạo này cũng xảy ra vài biến cố nhỏ nhưng anh ta lại không hề đoái hoài mà đẩy hết sang cho Đường Thiệu Vũ và anh giải quyết.
Nghe xong, Tề Mặc liền gật đầu:
– Kêu Jiaowen và Lam Tư trở về đây đi, cứ nói tôi có nhiệm vụ cần bọn họ giải quyết.
– Rõ!