“Tề Vũ”
Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục (小目)
Đầu tôi đau muốn nứt ra, một vài chi tiết có liên quan với “Tề Vũ” trong đầu tôi dần dần rõ ràng ———— về tên này, ký ức đầu tiên là vào thời điểm đang cùng lão Dương giả tìm kiếm cây đồng thau rồi rơi vào hôn mê đã phát sinh ảo giác; về sau, ký ức lần thứ hai về “Tề Vũ” đó là khi tôi giả trang chú ba, Tạ Liên Hoàn lưu lại phong thư “Tiết lộ” kia. Nhưng sự kiện này nên là nói không thông suốt, tính ra ông nội của tôi cùng với Tạ Liên Hoàn, chú ba đã tiến hành ám chỉ tâm lý và bồi dưỡng vào thói quen (ví dụ như bút tích) từ khi tôi còn nhỏ làm tôi “tổ chức” một cái mê hoặc khác, nhưng bọn họ làm sao giải quyết lỗ hổng lớn vì chênh lệch tuổi tác giữa tôi và Tề Vũ được? Đáp án chỉ có thể là “Tề Vũ” và Trần Văn Cẩm đều tổ chức tiến hành một thí nghiệm vật “trường sinh”, nhưng chỉ có hắn hẳn đã thành công dù trong trường hợp số lượng không nhiều lắm. Chỉ có như vậy mới có thể bắt “Tổ chức” kia có điều băn khoăn băn khoăn với tôi. Đồng thời có khả năng bọn họ rất hy vọng muốn biết bí mật “Tề Vũ” đã trải qua “thi hóa” dị biến như thế nào sau khi khôi phục lại bình thường. Nếu không, một “tổ chức” đáng sợ như thế tồn tại rồi khống chế người như tôi, không phải là muốn giết tôi thì quá dễ dàng sao, căn bản không có khả năng để tôi sống sót đến bây giờ. Còn trình độ giống nhau về dung mạo của tôi và Tề Vũ cũng là một lỗ hổng lớn khó có thể giải thích.
Nghĩ đến đây, kết hợp với tin tức mà Giang Ế Phong cung cấp, tôi có một kết luận không thể tưởng tượng được ————theo như lời anh ta, trên người tôi tồn tại loại vi sinh vật này, hẳn là giống với loại tồn tại trên người của “Tề Vũ”. Loại vi sinh vật này thậm chí có năng lực nào đó để khống chế “gen và ký ức” của con người. Tôi không biết mình khi nào thì bắt đầu bị vi sinh vật ký sinh nhưng dung mạo của tôi, thậm chí ký ức đều là đặc thù của “Tề Vũ”.
Nhưng nó khiến người từ việc uống “thi biệt đan” mà không già không chết, sau đó thì trong quá trình giải quyết thi hóa phát hiện vi sinh vật cũng không phải vạn năng. “Tề Vũ” hôn mê bất tỉnh có thể là do thân thể hắn bị những loại lực lượng đó đánh nhau, sinh ra không có biện pháp giải quyết vấn đề, rồi khiến sinh mệnh đình trệ.
Vào lúc này, tôi nghe thấy Giang Ế Phong chậm rãi nói, “Trải qua nhiều năm nghiên cứu, chúng tôi phát hiện vi sinh vật trên người Tề Vũ có thể giải quyết thi hóa, hơn nữa đem đặc tính trên người ký chủ ban đầu tiến hành khôi phục năng lực lại. Nhưng mà loại vi sinh vật này rất bắt bẻ với ký chủ của chúng, mọi người không phải ai cũng thích hợp.”
Tôi đè lại cái trán hỏi: “Nếu ký chủ không phù hợp yêu cầu thì sẽ thế nào?”
Chỉ nghe Giang Ế Phong đáp: “Cậu đã xem phim 《 Nguy Cơ Sinh Hóa》 chưa?”
Tôi nghe xong trong lòng liền rùng mình, đó chính là đáp án sao? Ăn thi biệt đan bất tử vào thì người sẽ trở thành quái vật bất tử khủng bố?
Giang Ế Phong thấy thần sắc kinh sợ trong mắt tôi, biết tôi đã hiểu được sự tình đáng sợ và nghiêm trọng, anh ta gật đầu nói: “Loại vi sinh vật này được gọi là ‘gông xiềng’, vốn là có thể giải quyết bằng việc sống mãi không già, sau vì xuất hiện vấn đề thi hóa miễn dịch với dược vật, nghiên cứu và thực nghiệm, chỉ là lực lượng kia tựa hồ cũng có hạn. Sau khi Tề Vũ bị ký sinh, tuy rằng không biến thành quái vật, nhưng cũng không phải hoàn toàn bình thường.” Nói đến đây anh ta tạm dừng một chút, nói tiếp: “Cậu hiện tại đã biết rõ tình cảnh của chính mình chưa?”
Tôi nhịn xuống cảm giác đầu đau muốn nứt ra, cười nói: “Anh là nói anh không tìm ra biện pháp giải quyết, nghiên cứu tôi, thì một ngày nào đó tôi không biến thành bánh tông thì cũng sẽ trở thành người thực vật?”
Giang Ế Phong nhàn nhạt gật đầu. Tôi không hề lảng tránh anh ta, cởi quần áo ra để anh ta kiểm tra thân thể mình. Anh ta thuần thục xem xét miệng vết thương, cơ bắp bị kéo dãn và dây chằng của tôi rồi gật gật đầu, “Cậu khôi phục không tệ lắm, tiếp tục nghỉ ngơi mấy ngày nữa hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.” Tiếp theo anh ta dùng ống tiêm lấy máu của tôi ra, sau đó bỏ vào trong hộp giữ lạnh. Tôi biết anh ta muốn lấy máu của tôi đi xét nghiệm. Bỗng nhiên tôi nghĩ tới một vấn đề liền hỏi anh ta, “Anh vừa mới nói vi sinh vật này có thể phục chế năng lực vốn có của ký chủ nó, Tề Vũ rốt cuộc là người thế nào?” Lòng tôi thầm nói, chẳng lẽ tôi ở Ba Nãi có thể cùng Mật Đà La đại chiến sau đó may mắn sống sót là vì năng lực của người này thực ra có thể đánh chúng?
Giang Ế Phong hơi hơi suy tư một chút, trả lời: “Chúng tôi phỏng đoán Tề Vũ hẳn là một đặc công cao cấp, ít nhất cấp bậc của hắn là bảo tiêu Trung Nam Hải.”
Đỉnh mày tôi hơi cau lại, vậy mà lại đoán đúng rồi. Bất quá cứ như vậy rất nhiều chuyện có thể nói thông suốt. Như vậy cơ mật của hạng mục cao tầng không có khả năng không phái người giám thị hành động. Huống chi, năm đó bị bắt tham dự Lão Cửu Môn cũng không phải đội ngũ có thể làm người ta yên tâm. Nhưng vẫn không đúng, “Tề Vũ” hẳn là cũng là con cháu Lão Cửu Môn mới đúng, hắn rốt cuộc là trở thành đặc công khi nào? Mà tôi từ khi nào lại bị tuyển định, biến thành lốp xe dự phòng? Trong đầu tôi là một mảnh hỗn loạn, không có biện pháp tiếp tục tự hỏi nữa.
Sau khi Giang Ế Phong khóa kỹ hộp giữ lạnh, nói một câu với tôi: “Cậu nghỉ ngơi đi.”
Tôi ừ một tiếng nằm lên giường. Tôi nhắm mắt lại, dần dần tiến vào mộng đẹp.
***
Ở trong mộng, tôi thế nhưng thấy được sơn thôn hẻo lánh. Tôi đang ở trên núi, thời điểm chậm bước bỗng nhiên có một đứa trẻ chạy vụt qua bên cạnh tôi. Tôi bỗng nhiên nhìn bóng dáng của nó, trong lòng cảm thấy mười phần khác thường. Tôi chạy qua đó, muốn xem nó rốt cuộc muốn làm gì? Tôi theo nó một đường, chỉ thấy nó chạy vào một cái sơn động sau núi. Lòng tôi lộp bộp một chút, một loại cảm giác xa xăm mà quen thuộc mơ hồ dần dần nảy lên. Tôi nhớ lại cái cảnh này, đây là tôi khi còn nhỏ, bị cổ gà rừng màu đỏ cắn một cái ở trên núi!! Khi đó tôi đại khái khoảng mười một mười hai tuổi…
Thời điểm trong lòng tôi lo lắng, tôi nghe được đứa nhỏ tiếng kêu thảm thiết. Vào đúng lúc này, tôi bỗng nhiên nghe được một thanh âm hô ở phía sau: “Tề Vũ, cậu đang làm gì?” Tôi ngạc nhiên, thanh âm kia thế nhưng là của Muộn Du Bình!!
Tôi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy anh ta vốn luôn là lãnh đạm, lúc này trong ánh mắt có một tia dao động. Anh ta đại khái là thấy tôi thờ ơ, liền đi tới đứng ở trước mặt “tôi”. “Tôi” nhìn anh ta không nói gì. Anh ta lần thứ hai liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó hướng về phía sơn động kia chạy qua. “Tôi” kéo lại anh ta, “Khởi Linh, cứ chờ một chút. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”
Muộn Du Bình khó hiểu nhìn về phía “Tôi”. “Lão Cửu Môn đời thứ ba chỉ có đứa nhỏ này có khả năng thay thế tôi nhất, nhưng tôi rất cần biết năng lực của nó là gì.” “Tôi” nói.
“Tề Vũ? Chẳng lẽ cậu…” Muộn Du Bình rõ ràng biến sắc. “Tôi” nói tiếp: “Khởi Linh, tôi đã không còn khả năng bồi anh đến cuối cùng. Nó là Ngô Tà, cháu đích tôn của Vương cẩu ở Trường Sa. Cẩu Ngũ gia năm đó trúng thi biệt độc nhưng không chết, nói không chừng trên người tôn tử của hắn cũng có năng lực như vậy.”
“Cứ cho là thế, nó cũng không có khả năng thay thế được cậu!” Muộn Du Bình lắc đầu, “Chỉ cần tiếp tục điều tra, chúng ta sẽ tìm được biện pháp giải quyết.”
“Không còn kịp rồi, Khởi Linh.” “Tôi” khẽ lắc đầu, “Trên người Ngô Tà đã bị tôi tiêm ‘gông xiềng’ vào rồi. Nếu ‘gông xiềng’ không có hiệu quả, cổ gà rừng trong sơn động sẽ muốn mệnh của nó. Còn nếu ‘gông xiềng’ đã tiếp nhận nó, nó sẽ trở thành một ‘tôi’ khác. Có lẽ nó sẽ may mắn hơn, có thể bồi anh đến cuối cùng…”
Muộn Du Bình không nói chuyện nữa, vội vội vàng vàng hướng về sơn động chạy đến. “Tôi” cũng không ngăn anh ta lại nữa, nhìn theo bóng dáng anh ta mà hai mắt dần dần mơ hồ.
……
***
“Ngô Tà, Ngô Tà”…
Tôi nghe được rất nhiều người đang gọi mình, giống như là bố và mẹ. Còn có tiếng của chú hai, chú ba, ông nội, bà nội. Tôi muốn đáp lại bọn họ, nhưng một tiếng cũng không phát ra.
“Uy, Thiên Chân, Thiên Chân!! Tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại!!” Những âm thanh xa xôi đó dần biến thành rất gần, cuối cùng giống như sét đánh ở bên tai tôi.
Tôi giật mình một cái mở to mắt, nhìn thấy vậy mà là Bàn Tử mặt béo phì đầy những thịt. “Cậu làm sao vậy, gặp ác mộng sao? Khóc đến rối tinh rối mù!!” Bàn Tử thấy tôi tỉnh liền lớn tiếng hỏi.
“Tôi dựa vào! Ai khóc đến rối tinh rối mù?” Tôi không kiên nhẫn nói, nhưng thật ra đã cảm giác được đầy mặt mình đều là nước mắt. Tôi có cảm giác vừa rồi Muộn Du Bình và cảnh trong mơ kia rất quái dị, vị “Tôi” kia bị Muộn Du Bình gọi là Tề Vũ, đến tột cùng là do tôi bịa ra hay là chân thật? Nếu cảnh trong mơ “Tôi” thật là Tề Vũ, như vậy hành động của “Tôi” có thể nói là vì đang làm một hình thức “vĩnh sinh” hay không? Tôi càng lúc càng mê muội…
“Ai, cậu đừng giả bộ. Từng nói: ‘Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, là vì chưa tới chỗ thương tâm’. Ngay cả Lưu Đức Hoa đều xướng khúc gì ‘Nam nhi khóc đi, khóc đi không phải tội’ kia. Cậu gặp ác mộng khóc vài tiếng, cùng lắm thì là vì chuyện này.” Bàn Tử an ủi nói.
Tôi ngồi dậy thì thấy bốn phía không có ai, liền hỏi Bàn Tử, “Bàn Tử, bọn Tiểu Hoa đâu?”
“Bọn Tiểu Hoa đều ra ngoài rồi, bọn họ muốn tôi ở lại trông cậu.” Bàn Tử dừng một chút hỏi, “Tôi nói này Thiên Chân, cậu ở nước Mỹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lòng tôi nói, anh hỏi tôi tôi đi hỏi ai đây? Liền nói, “Cái tên Giang Ế Phong kia không phải đã nói với các anh rồi sao?” Tôi tưởng tên giả mạo Muộn Du Bình kia dụ tôi mở Bạch Thạch Long Văn Hạp ra tuy rằng không biết rốt cuộc làm đâu ra, nhưng anh ta nếu dám có liên hệ cùng bọn Tiểu Hoa, tất nhiên đã đem sự tình cho bọn họ giao đến.
“Bác sĩ Giang? Anh ta chỉ nói phụng mệnh phải bảo vệ cậu, còn lại thì anh ta cũng không nói qua gì hết.” Bàn Tử lắc đầu.
Tên kia thật mẹ nó giảo hoạt! Tôi thầm mắng. Hỏi tiếp, “Trước không nói chuyện nước Mỹ, Tiểu Hoa bảo tôi mang trời đều đảo là có ý gì?”
Bàn Tử trầm mặc trong chốc lát nói, “Thiên Chân, cậu thật sự không biết hay đang giả bộ?”
“Thật sự giả bộ cái gì?” Tôi cả giận nói, “Có chuyện thì nói thẳng!!”
“Ngô gia các cậu… đã không còn địa bàn ở Trường Sa. Chú hai của cậu còn bị bắt vào cục cảnh sát…” Bàn Tử do dự nói.
“Anh nói cái gì?? Chú hai của tôi vào cục cảnh sát??” tôi có chút giật nảy người.
.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.:.
Lời editor: Ừm, chương này phần đầu quả thực có chút khó hiểu đi? Tôi lười không muốn nghiên cứu kỹ ý của tác giả, chỉ làm hết sức tới vậy thôi.