Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục.
Giang Ế Phong thấy tôi bất động nhìn anh ta liền muốn tới gần xem xét thân thể của tôi, tôi theo bản năng lui về phía sau một bước nói: “Đừng chạm vào tôi!”
“Ngô tiên sinh……” Giang Ế Phong có chút bất đắc dĩ nhìn tôi, “Tôi không có ý khác.”
“Tôi biết. Nếu bọn Bàn Tử nói anh là bác sĩ, tôi tin tưởng. Bất quá chuyện mặt của anh là sao?” tôi hỏi. Tôi không biết anh ta sẽ giải thích như thế nào, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù anh ta nói mình là người ngoài hành tinh* hoặc nói mình là người nhân bản của Muộn Du Bình, tôi cảm thấy cũng đều có khả năng.
(*) nguyên văn là ngoại tinh nhân.
“Là như thế này,” Giang Ế Phong hơi thở dài một tiếng nói, “Mặt tôi đã trải qua chỉnh dung.”
“Hả?!” tôi không nghĩ tới đáp án đơn giản như vậy, hơn nữa chẳng có chỗ nào quá mức ly kỳ. “Chỉ đơn giản như vậy?”
Giang Ế Phong gật gật đầu, sau đó cúi đầu để tôi nhìn thấy dấu vết sau khi chỉnh dung của mình lưu lại đằng sau tai. Anh ta lại nói tiếp, “Mặt tôi là sửa theo yêu cầu của công ty.”
“Công ty?” tôi nhìn vết sẹo ở sau tai của anh ta khẽ thở dài, cái dạng công ty kiểu gì vậy, bắt một người phải giả trang thành người khác là có mục đích gì?
“Tên tiếng Trung của Công ty tôi là ‘An Tĩnh’, là một công ty ở nước Đức. Sau khi Cừu Đức Khảo chết, chúng tôi đã thu mua công ty của hắn, hơn nữa giữ lại một vài hạng mục. Tôi biết chuyện ‘Trương Khởi Linh’, chủ nhân gương mặt này, cùng với một vài việc giữa các cậu.” Giang Ế Phong tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc của tôi, tiến thêm một bước nữa giải thích.
“Anh có phải từng đi đến cửa hàng đồ cổ ở phố người Hoa New York hay không!” tôi nheo mắt trừng anh ta. Giang Ế Phong hơi hơi gật gật đầu. “Là anh, hay có thể nói các anh cố tình thiết kế mang Bạch Thạch Long Văn Hạp kia giao cho tôi?” Anh ta lại gật gật đầu. Lòng tôi tức giận, gắt gao nắm chặt nắm tay, cắn răng hỏi: “Bên trong hộp chứa cái gì?”
“Chúng tôi không biết.” Giang Ế Phong lắc đầu, “Nhưng chúng tôi phỏng đoán, chỉ có cậu mới có thể mở hộp ra!”
“Anh nói cái gì?” Tôi hỏi, “Các người, dựa vào cái gì cho rằng như vậy?”
“Bởi vì cái hộp kia là do Trương Khởi Linh giao cho chúng tôi.” Giang Ế Phong trả lời, “Mà trước khi anh ta biến mất, người cuối cùng anh ta gặp là cậu! Chỉ cậu mới có khả năng biết mật mã… Chỉ là chúng tôi không nghĩ tới, cậu sẽ đột nhiên mất tích, giống như bốc hơi khỏi nhân gian. Tai mắt của chúng tôi ở phố người Hoa làm thế nào cũng không nhìn thấy được cậu. Đợi đến lúc chúng tôi một lần nữa nắm được tin tức của cậu, thì cậu đã xuất hiện ở Trung Quốc rồi. Hơn nữa cả người bị thương nặng, công ty liền phái tôi đến. Sau khi chúng tôi cùng với tiên sinh Giải Vũ Thần* và tiểu thư Hoắc Tú Tú liên lạc, bọn họ đã giúp đỡ tôi mang cậu từ trong ngọn núi lớn đó ra ngoài.”
(*) rất thắc mắc nhưng trong truyện nguyên văn tác giả viết họ của Tiểu Hoa là họ Tạ >:0 Nhưng vì đảm bảo tên nhân vật nên mình vẫn ghi là họ Giải =)))
Tôi nghe đến đây trong đầu vang lên từng tiếng ầm ầm, cơ hồ không thể khống chế được dục vọng muốn đánh người. Tôi thật đúng là ngây thơ, thì ra bọn họ cứu tôi chỉ là muốn biết cái hộp kia đang ở đâu.
Tôi cười lạnh một tiếng, “Các người cứu tôi là vì muốn biết cái hộp kia đang ở chỗ nào đúng không?”
Giang Ế Phong tựa hồ thực xấu hổ, nhưng vẫn gật gật đầu, “Đó là tài sản của công ty…”
“Con mẹ nó chó má!!” Tôi mắng, “Trở về nói cho ông chủ của anh là, cái hộp kia là ma hộp Pandora, đã bị tôi ném vào địa ngục. Hắn vẫn còn muốn tìm, thì đi mà đàm phán với Diêm Vương ấy!!”
Tôi nói xong liền trở lại trên mép giường ngồi xuống. Tôi đã không còn sức lực, lần trước chiến đấu tôi đã làm ra động tác vượt qua năng lực của mình, tôi biết cơ bắp cùng dây chằng của chính mình bị kéo căng, bị thương rất nghiêm trọng. Nếu không trị liệu tốt, không khéo sau này tôi sẽ không thể tự gánh vác được chuyện sinh hoạt của mình. Cho nên tôi từ bỏ ý niệm dạy dỗ anh ta một chút. Nằm ở trên giường không thèm để ý đến anh ta.
Giang Ế Phong lại không có rời đi, anh ta thật yên lặng kéo qua ghế dựa qua một bên, ngồi ở mép giường.
Tôi rất muốn biến anh ta trở thành pho tượng không cần để ý tới, chính là làm như thế nào cũng không làm được. Tôi mở to mắt nói: “Anh còn không đi!!”
“Ngô tiên sinh,” Giang Ế Phong nhìn chằm chằm đôi mắt tôi nói, “Đừng tùy hứng giống như đứa trẻ nữa. Để tôi xem thương thế của cậu.”
“Không chết được, cảm ơn. Tôi tiếp thu không nổi.” tôi trừng anh ta một cái. Nhưng trong nháy mắt khi bị anh ta nhìn chăm chú, bỗng nhiên mũi tôi có chút cay. Lòng tôi có phần hiểu Công ty “An Tĩnh” vì sao phải tốn nhiều công sức để tính kế tôi như vậy. Đại khái là bọn họ hiểu tôi đối với Muộn Du Bình cơ hồ không có sức chống cự, nên mới để người này dùng bộ dạng anh ta tới tiếp cận tôi. Đáng tiếc bọn họ đã tính sai rồi, cái hộp kia đến cùng đang ở chỗ nào tôi thật sự không biết.
“Ngô Tà, khi Trương Khởi Linh đem hộp giao cho chúng tôi đã từng nói qua cái hộp kia trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không không thể mở ra.” Chỉ thấy Giang Ế Phong ngồi xuống cạnh tôi, “Chúng tôi lợi dụng cậu thật ra là vì vạn bất đắc dĩ.”
“Thật buồn cười,” tôi xoay người đưa lưng về phía anh ta nói: “Anh cho rằng nói cái hộp kia là pháp bảo có thể ngăn cản thế giới diệt vong thì thế nào??”
“Ngô Tà…” Giang Ế Phong bất đắc dĩ thở dài, “Kỳ thật cậu cũng không phải là người thứ nhất được Trương Khởi Linh lựa chọn.”
Cái gì là người được chọn thứ nhất, người được chọn thứ hai? Trong lòng tôi có loại cảm giác quái dị mơ hồ, lẳng lặng nghe anh ta nói hết.
“Trương Khởi Linh đem hộp giao cho chúng tôi không phải không có điều kiện. Anh ta yêu cầu chúng tôi bảo hộ một người với anh ta mà nói rất quan trọng ———— Tề Vũ!!” chỉ nghe Giang Ế Phong nói tiếp.
Khi nghe được tên Tề Vũ, tim tôi tự nhiên đập rất mạnh. Tôi hoàn toàn mở mắt, nhưng vẫn như cũ đưa lưng về phía anh ta.
“Hai mươi năm trước, chúng tôi tiếp xúc với Trương Khởi Linh ở Nepal. Lúc ấy anh ta mang theo một thanh niên hôn mê bất tỉnh, người đó chính là Tề Vũ. Sau khi chúng tôi kiểm tra, phát hiện trong máu hắn có một loại vi sinh vật chưa được tìm ra. Loại vi sinh vật này làm hắn không già không chết, nhưng lại không cách nào thanh tỉnh. Hai mươi năm qua hắn tựa như mỹ nhân ngủ say.”
“Trương Khởi Linh và chúng tôi làm một giao dịch, anh ta giao Bạch Thạch Long Văn Hạp cho chúng tôi, nhưng yêu cầu chúng tôi nhất định phải bảo đảm an toàn cho Tề Vũ. Mà bởi vì anh ta bị di truyền chứng mất trí nhớ, nên nhớ không nổi cái hộp kia đến tột cùng giả cái gì, cũng không biết làm thế nào mới có thể mở ra. Chỉ nói hộp bên trong bí mật rất quan trọng, thậm chí đối toàn bộ thế giới mà nói đều là mấu chốt. Tề Vũ vì trợ giúp anh ta tìm kiếm ký ức và bí mật của cái hộp đó mới gặp phải bất trắc. Anh ta rất đau lòng, dù trên mặt anh ta không có biểu hiện gì, nhưng mà chỉ cần cậu cùng anh ta tiếp xúc qua, cậu sẽ biết anh ta không phải thật sự lạnh nhạt vô tình giống như bề ngoài.”
“Sau khi anh ta lưu lại Tề Vũ và cái hộp, liền tiếp tục bước lên chuyến lữ trình tìm kiếm ký ức. Sau đó, anh ta cùng các cậu gặp nhau.”
Đúng lúc này, anh ta đặt vài tấm ảnh ở cạnh chỗ tôi ngồi, “Cậu có thể xem cái này.”
Trong lòng tôi thật sự nhịn không được hiếu kỳ với mấy tấm ảnh đó, liền thuận tay cầm nó lên. Mới chỉ nhìn thoáng qua, đầu tôi lập tức ông— một tiếng ngắn ngủi. Tấm ảnh kia là chụp ngoài nhà trúc ở Ba Nãi, trong ảnh trừ Trần Văn Cẩm còn có một người đàn ông trưởng thành nữa, cơ hồ giống tôi như đúc. Trong một tấm ảnh khác, chụp Muộn Du Bình và người đàn ông kia, còn có cùng nhân vật lớn nào đó nắm tay. Đằng sau tấm ảnh viết một hàng chữ: năm 1978, Ba Nãi, tổ hạng mục Trương gia cổ lâu.
“Tề Vũ?? Hắn rốt cuộc là ai?” đôi mắt tôi đã sắp thấy không rõ đồ vật, rất đau.
“Ngô Tà, cậu chỉ là một cái lốp xe dự phòng. Cậu chỉ là bóng dáng của Tề Vũ.” lời Giang Ế Phong nói rõ ràng mà tàn nhẫn, quẩn quanh ở bên tai tôi, “Trên người cậu cũng có loại vi sinh vật này tồn tại, chúng nó bảo đảm để cậu sống đến bây giờ.”