[Đạo Mộ Bút Ký] Lĩnh Vực Hắc Ám

Chương 24: Hoa Rơi



Quyển 1. Chương 24: Hoa Rơi.

Tác giả: Thiên Tinh Cơ.

Editor: Tiểu Mục (小目).

Khi đi qua bên người tôi, Giang Ế Phong dừng bước, “Giang Ế Phong, ở mỗi thời đại khác nhau, ‘gông xiềng’ sẽ ký gửi ở trên con người, mà mỗi một thế hệ có phải không chỉ có một người hay không?”

Giang Ế Phong suy tư một lát rồi gật gật đầu, “Theo tôi được biết, mỗi một thế hệ ký chủ của gông xiềng đều có ít nhất từ bảy đến chín người.”

“Giữa những ký chủ đó có tồn tại cạnh tranh hay không?” Tôi hỏi lại, “Giống như thời điểm Trương gia lựa chọn ‘Trương Khởi Linh’, người được đề cử cũng không chỉ có một người. Những ký chủ đó có cần thiết đánh bại phải đánh bại những ký chủ khác mới có thể trở thành đối tượng bị lựa chọn cuối cùng?”

Giang Ế Phong nhìn chằm chằm tôi nhìn một hồi nói, “Cũng có thể nói như vậy.”

Tôi âm thầm gật đầu, như vậy có thể giải thích vì sao sẽ có “tôi” xuất hiện như vậy. Nói không chừng lão lạt ma kia chính là một trong mấy người thế hệ ký chủ trước.

“Có điều, tôi càng có khuynh hướng suy nghĩ gông xiềng là vì bảo vệ ký chủ chân chính nên mới đồng thời lựa chọn nhiều ký chủ.” Chỉ nghe Giang Ế Phong nói thêm.

“Giống như ‘thất tinh nghi quán’ sao?” Tôi nghe xong hơi hơi rùng mình. Gông xiềng chẳng lẽ là một loài sinh vật có ý thức?

“Nơi đặt rất nhiều đầu người giống nhau đó, cậu còn nhớ rõ không?” Giang Ế Phong hỏi.

“Anh muốn nói rằng có người đang đuổi giết ký chủ gông xiềng?” Tôi gật gật đầu, “Là ai? Vì sao?”

“Là ———— Trương Khởi Linh!! Vì hắn muốn biết được thông tin từ trên người của ký chủ chân chính.” Giang Ế Phong trầm ngâm một lát mới trả lời.

“Trương Khởi Linh??” Tôi hít vào một hơi khí lạnh.

“Ký chủ gông xiềng đời thứ nhất rất có thể là Uông Tàng Hải!” Giang Ế Phong nói, “Trương gia coi Uông Tàng Hải là tử địch, bọn họ sẽ không bỏ qua người thừa kế của Uông Tàng Hải.”

“Anh làm sao biết được?” Sau khi tôi hỏi mới nhớ ra anh ta đã từng là người thích hợp nhất được đề cử với vị trí Trương Khởi Linh, liền nói tiếp, “Là lúc anh ở trong huấn luyện Trương Khởi Linh biết được sao?”

Giang Ế Phong nhàn nhạt gật gật đầu, “Khi đó chưa có danh xưng vi sinh vật với ký chủ, nhưng chúng tôi đúng là trong lúc thụ huấn đã xem qua một bức tranh. Hơn nữa đã chịu sự huấn luyện cưỡng chế ký ức vô cùng khủng bố từ nội dung bức tranh kia, để bảo đảm cho dù chứng mất trí nhớ của ‘Trương Khởi Linh’ có tái phát cũng sẽ không quên đi nội dung trên đó.”

Tôi nghe xong tức khắc không rét mà run, nói như vậy tôi hẳn là đã sớm bị liệt vào trong sổ đen muốn giết người của Trương gia? Chính là vì sao không chỉ tôi mà còn có Tề Vũ mang hai khuôn mặt giống hệt nhau đều không bị “Trương Khởi Linh” giết chết?

“Vì sao tôi còn sống?” Tôi khó hiểu hỏi.

“Uông Tàng Hải cũng không phải nhân vật đơn giản,” Giang Ế Phong trầm ngâm nói, “Lực lượng của hắn không thể khinh thường.”

“Ý anh là đang nói, Uông Tàng Hải có phương pháp bảo vệ người thừa kế của mình, cũng chính là ký chủ của gông xiềng?” Tôi lắc đầu, Uông Tàng Hải thật sự là người có năng lực trải qua ngàn năm mà vẫn bảo hộ được tôi và Tề Vũ như vậy sao?

“Uông gia thậm chí vì đánh tan lực lượng trung tâm của Trương gia mà thay đổi toàn bộ chế độ xã hội.” Giang Ế Phong khẽ gật đầu, “Trương gia đã sớm mất đi giá trị trung tâm nhất.”

“Có ý gì?” Tôi sửng sốt một chút. Nhớ tới Tạ Liên Hoàn lưu lại lá thư kia cùng với lúc chú hai nói với tôi. Trương gia tồn tại nhất trung tâm giá trị chính là vì lịch đại tìm kiếm đế vương trường sinh cung cấp tin tức vươn được đến trường sinh vật chất. Nhưng vì sao mấy ngàn năm qua không có một vị đế vương đạt được đến năng lực như vậy? Có khả năng nhất chính là Trương gia kỳ thật đã sớm vô pháp hoàn chỉnh cung cấp ra toàn bộ tư liệu và vật chất cần thiết.

Quả thực có một bộ phận tin tức và lực lượng vật chất rơi vào tay Uông Tàng Hải sao? Thứ lực lượng kia rất có thể có một bộ phận là “Gông xiềng”!!

Tôi suy tư, nhân loại tìm kiếm trường sinh dường như sớm đã sinh ra loại dục vọng này. Nếu muốn hoàn mỹ đạt tới mục đích cần thiết có thể làm thân thể và “linh hồn” đồng thời bất hủ. Mà tình huống hiện tại là, thi biệt đan và Ngọc Dũng kỳ thật mục đích như chỉ làm thân thể bất hủ mà không cách nào làm “linh hồn” cũng bất hủ. Nhưng từ “Gông xiềng” có công năng phục chế tư duy, ký ức thậm chí hành vi của ký chủ tiền nhiệm, “Gông xiềng” hình như là một loại phương thức giải quyết “linh hồn” bất hủ. Nhưng “Gông xiềng” đối với phương thức lựa chọn ký chủ lại có tính bắt bẻ, không phải bất cứ ai đều có thể sử dụng được.

Nghĩ đến đây tôi lại cảm khái Trương gia không thể đứng trên chính diện lịch sử khả năng cũng cùng những hạn chế này có quan hệ.

“Chỉ có chân chính ký chủ gông xiềng mới là người có thể nắm giữ được lực lượng kia!!” Giang Ế Phong nhìn tôi nói.

“Cái gì lực lượng?” Tôi nhìn anh ta đi về phía mình, trong lòng lộp bộp một chút. Giang Ế Phong đứng ở trước mặt tôi bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của tôi, vị trí anh ta nắm lại chính là nơi xăm lá khô hình bướm, “Uông Tàng Hải đánh cắp đồ vật không phải dễ chơi như vậy, cậu có hiểu hay không, Ngô Tà?”

“Anh nói cái gì?” Tôi giật mạnh tay tránh thoát anh ta, cả giận nói, “Đừng chạm vào tôi!”

“Ngô Tà…… cậu không thừa nhận được lực lượng kia, cậu sẽ hỏng mất……” Trong mắt Giang Ế Phong trong mắt xuất hiện một loại thương xót. Trong lòng tôi nổi lửa, cả giận nói, “Anh đây là có ý gì? Anh muốn nói tôi chính là vị ký chủ chân chính kia? Không cần biết là Trương Khởi Linh hay Trương gia, đều muốn cắt đầu tôi xuống có phải hay không?? Thật buồn cười……”

“Ngô Tà……” Ngay khi Giang Ế Phong muốn nói gì đó, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng Tiểu Hoa gọi, “Ngô Tà, mau tới đây.”

Tôi liếc mắt trừng Giang Ế Phong một cái, liền hướng về phía Tiểu Hoa chạy qua. Khi đó, tôi nghe Giang Ế Phong tựa hồ thở dài một tiếng. Tôi không thèm để ý đến anh ta.

Tôi quay lại bên ngoài phòng bệnh của Trương Khởi Linh, chỉ thấy Tiểu Hoa giơ di động nói với tôi, “Bố của cậu gọi tới!”

“A!?” Tôi vội vàng tiếp nhận di động hô một tiếng, “Bố! Có chuyện gì thế?”

“Tiểu Tà, có tốt hơn chút nào không?” Nghe tiếng của bố tôi có vẻ nặng nề.

“Con không sao. Bố sao thế? Bố với chú hai có khỏe không?” Tôi vội hỏi.

“Bà nội con bị bệnh, bà muốn gặp con.” Tiếng bố tôi mang theo chút âm khóc. Lòng tôi căng thẳng, vội hỏi, “Bà nội làm sao thế? Nghiêm trọng không?”

“Là trúng gió. Con mau trở về.” Ông nức nở nói.

Lòng tôi quýnh lên nói, “Bố, con sẽ nhanh chóng trở lại. Ừm, bố để ý bà nội.” Tôi nói xong vội vàng ngắt máy, sau đó gọi điện thoại đặt vé máy bay về Hàng Châu.

Tiểu Hoa nhìn tôi nói: “Bà nội cậu bị bệnh?”

Tôi gật đầu, “Thực xin lỗi, Tiểu Hoa. Làm các cậu một chuyến tay không.”

“Không sao hết.” Tiểu Hoa lắc đầu, “Cậu về trước cũng tốt.”

Hắc Nhãn Kính cũng nói, “Tiểu tam gia, tục ngữ nói bách thiện hiếu vi tiên*. Cậu hẳn là nên trở về. Có việc có thể lại liên lạc chúng tôi sau.”

(*) Bách thiện hiếu vi tiên (百善孝为先): Hiểu nôm na trăm việc thì chữ hiếu đứng đầu.

Tôi cảm kích vỗ vỗ hắn, “Có sống tôi sẽ nhớ rõ anh, Hạt Tử.”

Tôi nói xong mở cửa phòng bệnh, chỉ thấy Bàn Tử bình tĩnh nhìn Muộn Du Bình. Tôi nhìn nhìn hô hấp hắn còn tính vững vàng liền tiến lên nhẹ nhàng vỗ vỗ Bàn Tử, nói khẽ với hắn tôi cần phải lập tức về Hàng Châu trước, phiền hắn ở lại đây trông Tiểu Ca.

Bàn Tử gật gật đầu nói: “Cậu yên tâm, có tôi ở đây, tiểu ca tuyệt không thiếu một sợi tóc.”

Tôi gật gật đầu, nhẹ nhàng rời khỏi đó.

Tôi mở cửa liền thấy Giang Ế Phong đứng ở ngoài cửa, tôi tiến lên nói: “Tôi đáp ứng chuyện của anh, tôi sẽ đi làm, bất quá hiện tại anh đừng chắn đường tôi. Tôi phải về Hàng Châu xem bà nội của tôi.”

Giang Ế Phong nhàn nhạt nói, “Tôi biết.” Tôi thấy anh ta một bộ dáng tất cả đều ở nắm rõ trong lòng liền không có tâm tình cùng anh ta nhiều lời. Sau khi cùng bọn Tiểu Hoa nói lời tạm biệt thì tôi đến sân bay.

***

♣ Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 ♣

Chờ tôi trở lại Hàng Châu, đến được bệnh viện đã là buổi tối ngày hôm sau. Lão bố của tôi và chú hai, còn có mẹ tôi đều ở đó. Tôi vội vàng đi đến thăm hỏi tình huống. Bố tôi chỉ lắc đầu, nói bà nội tôi đã hôn mê bất tỉnh, bác sĩ đã nói bệnh tình nguy kịch. Tôi nghe xong trong mắt lập tức mê mang. Bố tôi nói: “Đi xem bà nội con đi.”

Sau khi tôi gật đầu liền tiến vào phòng bệnh, chỉ thấy bà nội tôi lẳng lặng nằm trên giường bệnh. Bộ dáng bà thực an tĩnh, trên mặt vẫn như trước mang theo vẻ trầm tĩnh nội liễm cùng an tường mà chỉ riêng tiểu thư khuê các mới có. Tôi ngồi bên cạnh nắm tay bà nhẹ giọng nói: “Bà nội, con là Ngô Tà. Con đã trở về.” Tiếp theo tôi liền nói về chuyện khi tôi còn nhỏ, nói mỗi lần tôi gặp rắc rối sẽ núp sau lưng bà tìm kiếm che chở, mà lần nào bà cũng đều sẽ che chở cho tôi. Nói đến tôi thích nhất khi nhìn dáng vẻ bà dệt áo lông cho tôi, nói khi tôi thi đậu đại học bà liền kiên trì muốn đích thân đưa tôi đi học, nói rất nhiều chuyện……

Có lẽ là mấy năm nay gặp quá nhiều chuyện, lòng tôi vẫn không thể nào yên tĩnh được, tôi sớm đã cảm thấy có chút mỏi mệt, thậm chí đối với việc chấp nhất truy tìm chân tướng lúc trước đã có chút mệt mỏi. Chỉ có ở ngay lúc này, đối mặt với người thân tôi thương yêu nhất, tôi mới có thể dỡ xuống toàn bộ đề phòng, thả lỏng tâm thái. Nói mãi nói mãi tôi liền nói đến Muộn Du Bình. Tôi không biết chính mình đối với anh ta đến tột cùng ôm loại tâm tình gì, tôi nghĩ tôi nói thật loạn, về sau tôi cũng không biết rốt cục nên nói cái gì.

Hồi lâu sau, tôi bỗng nhiên cảm thấy tay bà nội giật giật. Tôi vội vàng đứng lên nhẹ giọng gọi: “Bà nội……”

Chỉ chốc lát sau, bà nội tôi thế nhưng mở mắt, vỗ vỗ tay của tôi, “Tiểu Tà……”

Tôi mừng rỡ như điên, vội vàng đứng dậy muốn gọi bố mẹ tôi vào, lại thấy bà nội lắc lắc đầu với tôi, “Tiểu Tà, con ngồi xuống.”

Tôi nghe lời ngồi xuống, “Bà nội, bà có tốt hơn chút nào không?”

Bà nội tôi nhìn khuôn mặt tôi, “Con có phải rất thích cái người ‘Muộn Du Bình’ kia hay không?”

“Con……” Tôi lập tức ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ lời tôi vừa mới nói bà nội toàn nghe lọt tai?

Bà nội nhìn tôi lắc lắc đầu, “Chỉ tiếc nó họ Trương……”

“Bà nói cái gì thế? Bà nội,” Tôi nhẹ giọng nói, “Anh ta là cái nam đó!”

“Vốn dĩ chỉ cần là con thích, là người thế nào đều không sao cả.” Bà nội chậm rãi nói, “Chỉ là Ngô gia có tổ huấn: Phàm là con cháu Ngô thị không được cùng người họ Trương thông hôn, nếu không di hoạ không dứt, triền miên ngàn năm……”

Tôi nghe xong trong lòng rùng mình, “Bà nội, sao con chưa từng nghe ông nội nhắc tới còn có tổ huấn như thế?”

“Tiểu Tà, con phải nhớ kỹ, Ngô gia không phải gia đình bình thường. Càng phải biết rằng, tổ huấn này trăm triệu lần không thể vi phạm!!” Bà nội nói xong liền nhắm hai mắt lại.

Tôi nhìn khuôn mặt trầm tĩnh an tường của bà nội, cảm xúc cuồn cuộn. Tôi không biết cùng một người đã từng được đề cử làm “Trương Khởi Linh” lại phản bội Trương gia phát sinh một đêm tình có tính là đã trái với tổ huấn hay không?

Tôi cứ như vậy mà ngồi yên ở nơi đó, không có động cũng không có nghĩ gì hết…………

***

Tôi vì được mẹ tôi khoác áo ngoài cho mà bừng tỉnh. Khi tôi giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên một cái liền bị mẹ tôi đè lại.

“Khẽ chút,” Mẹ tôi nói, “Đừng làm ồn đến bà nội.”

“Bà nội thế nào?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

“Bác sĩ nói tình huống ổn định, thật là kỳ tích.” Mẹ tôi gật gật đầu với tôi, sau đó ý bảo tôi đi ra ngoài với mình.

Tôi và mẹ tôi ra đến bên ngoài phòng bệnh, chỉ thấy bố của tôi và chú hai đều ngồi ở trên ghế. Bố tôi đứng lên nhìn tôi, hồi lâu mới nói, “Tiểu Tà, sắc mặt con rất kém, nếu không thì về nghỉ ngơi trước đi. Ở đây có bố và mẹ con là được rồi.”

Lòng tôi nói, bố, mọi người rốt cuộc còn gạt con bao nhiêu chuyện nữa đây?

Chỉ là tôi cuối cùng không thể hỏi ra khỏi miệng. Tôi lại nhìn nhìn bà nội, sau đó gật đầu nói, “Con đi về trước tắm rửa một chút lại qua đây.”

Bố mẹ tôi gật gật đầu, “Mau đi đi.” Tôi nói với chú hai, “Con về trước đây, chú hai.” Chú hai cũng gật gật đầu.

Tôi xoay người rời khỏi bệnh viện.

***

♣ Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 ♣

Khi tôi đi bên cạnh Tây Hồ nhìn cảnh được gọi là đẹp nhất này, rối rắm trong lòng thế nhưng phai đi rất nhiều. Bất luận chính tôi, Muộn Du Bình hay là Giang Ế Phong, nguyên bản của thống khổ e rằng đều là do quá chấp nhất. Chỉ là chấp niệm của con người thật đúng là không phải nói có thể tiêu trừ liền có thể tiêu trừ.

Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, đáp ứng phải giao Bạch Thạch Long Văn Hạp cho Giang Ế Phong, còn phải tìm được phiến Tây Tạng Thanh Đồng Môn thứ hai. Chỉ là manh mối của hai việc này tôi một chút cũng không có, không biết nên từ đâu xuống tay.

Tôi nhắm hai mắt lại, để gió trên Tây Hồ thổi qua. Tôi lại nghĩ tới gió lạnh đến cắt da cắt thịt trên núi Trường Bạch và thân ảnh quyết tuyết rời đi kia. Chính vào lúc này, di động của tôi bỗng nhiên vang lên. Sau khi tôi nhấc máy nghe, nghe thấy tiếng nghẹn ngào của bố tôi: “Tiểu Tà, bà nội của con đi rồi……”

Nước mắt tôi trong một thoáng rơi xuống……

***

Vài ngày sau, chúng tôi tiễn bà nội đi. Tôi, bố và chú hai cùng nhau đem một bộ phận tro cốt của bà nội về phần mộ tổ tiên ở Trường Sa an táng. Sau khi thực hiện xong nghi thức, tôi thế nhưng nhìn thấy Giang Ế Phong bước vào nhà cúng tổ tiên của tôi.

Tôi đứng lên khó hiểu nhìn hắn, “Anh đến đây làm gì?”

“Theo tôi đi, Ngô Tà, cậu không thể ở lại nơi này.” Giang Ế Phong nói.

“Anh thật quá đáng!!” Tôi cả giận nói.

“Ngô Tà!!” Giang Ế Phong bóp chặt cổ tay của tôi, “Nếu không đi thì sẽ không tới kịp!!”

“Cái gì??” Tôi trong thoáng chốc nhìn ánh mắt anh ta, trong lòng vô thức run lên. Nhưng vào lúc này trên không trung, tôi nghe được một loại âm thanh ong ong, tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời một đàn côn trùng như đám mây đỏ đang nhanh chóng di chuyển.

Đó là ———— Thi Biệt Vương sao??

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv