Q1. Chương 23: Nghịch Thiên.
Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục (小目)。
Lúc tôi nghe anh ta nói hai chữ không muốn trong lòng lại động, thầm nghĩ anh ta đại khái đã giãy giụa lâu như vậy, biết vận mệnh không thể nghịch chuyển nên đành quyết định nhận mệnh. Tôi không nói nữa, sau khi mặc xong quần áo liền mở cửa phòng chuẩn bị trở về gian phòng vốn dĩ đã thuê ở khách sạn kia để hộp hợp với Bàn Tử. Nhưng vào lúc này, Giang Ế Phong bỗng nhiên nói: “Cậu không muốn biết tôi vì sao không nghĩ đẩy cậu ra à?”
“Anh không phải nhận mệnh à?” Tôi hơi hơi quay đầu lại nhìn Giang Ế Phong, chỉ thấy anh ta vẫn ngồi bên mép giường.
“Cậu nhầm rồi! Ngô Tà, tôi không phải nhận mệnh, mà là đang sửa mệnh!!” Giang Ế Phong nhìn tôi đạm nhiên nói.
“Anh nói cái gì??” Tôi nghe xong không biết như thế nào cảm thấy khó hô hấp, giống như bị vũ khí sắc bén đâm trúng vào tim. Anh ta nói sửa mệnh? Đây là ý gì? Anh ta vừa rồi rõ ràng thừa nhận rằng mình biết sẽ xảy ra chuyện như vậy lại để nó xảy ra. Chẳng lẽ là tôi đã đoán sai, tôi nhớ tới anh ta kỳ thật cũng không trực tiếp thừa nhận mình biết chuyện này sẽ phát sinh. Rốt cuộc tôi đã đoán sai ở đâu?
“Giang, Ế, Phong, anh con mẹ nó rốt cục có ý gì?” Tôi có chút thẹn quá thành giận quát.
“Tôi nói sửa mệnh, cậu không rõ sao? Người vốn dĩ cùng cậu ở bên nhau đêm qua hẳn là ‘hắn ta’———— Trương Khởi Linh!!” Giang Ế Phong hơi hơi mỉm cười. Tôi nghe xong suýt chút nữa thì ngất, tôi cười lạnh một tiếng, “Giang bán tiên, anh nói gì thế? Anh nói dối làm ơn cũng đáng tin hơn một chút có được không?” Tôi cho rằng anh ta sẽ nói ra nguyên nhân càng ly kỳ, hoàn toàn không nghĩ tới anh ta sẽ nói như thế. So với chuyện Muộn Du Bình sẽ bị tôi dẫn lên giường càng không đáng tin cậy. Căn bản là không có khả năng! Chưa kể anh ta trời sinh tính tình lãnh đạm, trong mắt cơ hồ không một ai tồn tại, tôi thấy anh ta đối với phương diện căn bản của người thường này chỉ sợ nhu cầu sinh lý đều đã bị gạt bỏ hết rồi. Lại nói Muộn Du Bình luôn lo lắng liên lụy tôi, cơ bản không có khả năng sẽ nhìn trúng tôi, chuyện kia theo như lời Giang Ế Phong nói, khả năng xảy ra là 0.
Tôi nói xong hừ lạnh một tiếng, không để ý tới anh ta liền đóng cửa rời đi. Sau khi rời khỏi khách sạn gần chỗ quán bar chúng tôi uống rượu tối hôm trước, tôi lập tức bắt taxi về khách sạn ban đầu tôi ở cùng với bọn Bàn Tử. Lúc tôi xuống xe ở trước cửa khách sạn, lập tức nhìn thấy một chiếc xe cứu thương từ gian cửa khác của khách sạn kêu réo phóng vụt qua. Khiến tôi lắp bắp kinh hãi chính là nhìn thấy Hắc Nhãn Kính và Tiểu Hoa đang đứng ở cửa, dáng vẻ tựa như vừa mới tiễn cái xe cứu thương kia đi. Tôi chen qua, hỏi: “Tiểu Hoa, làm sao vậy? Các cậu sao lại ở chỗ này? Bàn Tử đâu rồi?”
“Ngô Tà, hai buổi tối này cậu đi đâu? Vì sao không nghe điện thoại, không trở về khách sạn??” Trong mắt Tiểu Hoa hiếm có phẫn nộ.
“Đi tiệm net, sau đó đi quán bar, di động không biết khi nào hết pin, uống say thì tìm khách sạn gần đó ngủ.” Tôi thấy ánh mắt hắn trong lòng trực giác nói chuyện này không ổn. “Xảy ra chuyện gì, Bàn Tử đâu? Bàn Tử có phải……”
“Không phải Bàn Tử, là Tiểu ca!! Ngô Tà, Tiểu ca bị ô tô đâm phải!! Bàn Tử vừa mới đưa anh ta đi bệnh viện.” Tiểu Hoa nhìn tôi giận dữ nói.
“Là Tiểu ca?? Sao có thể!!?” Tôi không tin mở to hai mắt. Không nói Tiểu ca căn bản sẽ không xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa dù là bất kỳ ai cũng có khả năng xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng tôi tin tưởng lấy năng lực của Muộn Du Bình, trên đời này người có thể đâm vào anh ta chỉ sợ còn chưa sinh ra. Ngoại trừ một việc…… chứng mất trí nhớ của anh ta lại tái phát, lúc thần trí không rõ ràng……
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng đoạt lấy di động của Tiểu Hoa bấm số gọi cho Bàn Tử: “Bàn Tử, là tôi đây, hai người đi bệnh viện nào?”
“Thiên Chân?? Cậu sao giờ mới về? Chúng tôi ở bệnh viện nhân dân Tây Tạng 2! Cậu mau tới, thương tích của Tiểu Ca rất nặng……” Tôi không đợi Bàn Tử nói xong liền chạy đi. Cấp tốc ngăn lại một chiếc xe taxi có người, tôi nói với vị khách kia rằng người quan trọng nhất của tôi xảy ra tai nạn xe cộ nhập bệnh viện, tôi phải lập tức chạy đến đó, người nọ liền có lòng tốt xuống xe, nhường tôi đến bệnh viện trước.
Lúc tôi ở hành lang bệnh viện nhìn thấy Bàn Tử, chỉ thấy Bàn Tử lắc đầu với tôi.
“Bàn Tử, rốt cuộc là thế nào? Tiểu ca sao lại ở chỗ này?” Tôi vội la lên.
Bàn Tử lắc lắc đầu nói, “Chúng tôi cũng không biết, chỉ là phát hiện cậu và bác sĩ Giang cả đêm không về khách sạn, di động lại gọi không thông, thời điểm đang chuẩn bị ra ngoài tìm các cậu, vừa mới tới cửa liền nhìn thấy một người bị một chiếc xe chạy tốc độ nhanh đụng vào. Chúng tôi đi đến nhìn, phát hiện người bị đâm kia thế nhưng là Tiểu ca!! Lúc này mới vội vàng gọi xe cứu thương. Đúng rồi Thiên chân, vì sao di động của cậu lại gọi không thông?”
Nhìn ánh mắt Bàn Tử dò hỏi, tôi không biết nên nói thế nào. Tôi suy sụp ngồi xuống, dùng tay ôm lấy đầu. Thời điểm tôi vừa mới tỉnh lại phát hiện di động không biết khi nào thì hết điện. Tại sao cứ luôn phát sinh loại sự tình này?
Muộn Du Bình làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ nói là bởi vì “Chung cực” thất hành cho nên Trường Bạch sơn Thanh Đồng Môn kỳ thật đã thất thủ, mà nguyên nhân Muộn Du Bình đến Tây Tạng giống như một “tôi” khác trong miệng Tiểu Hoa nói, muốn tìm một phiến Thanh Đồng Môn khác ở chỗ này??
“Thiên chân, Thiên chân, cậu rốt cục làm sao thế? Bác sĩ Giang đâu? Cậu có gặp anh ta không? Sáng hôm qua chúng tôi còn cùng nhau ra cửa tìm cậu đấy?” Bàn Tử thấy tôi cúi đầu không nói lời nào thì nôn nóng.
Tôi đứng dậy dựa đầu vào tường nhìn chằm chằm vào trần nhà bệnh viện, cảm thấy cả người vô lực. Lời nói vừa rồi của Giang Ế Phong không ngừng vọng bên tai tôi, những gì tên kia nói là thật sự à? Tôi và Muộn Du Bình vốn dĩ sẽ có cơ hội gặp nhau, nhưng bởi vì sự có mặt của anh ta mà mất đi? Cứ cho là việc Muộn Du Bình xuất hiện ở chỗ này đã chứng thực khả năng “gặp nhau” này có tính tồn tại, nhưng mà tôi chết cũng không tin lời anh ta nói người vốn dĩ sẽ ở cùng tôi đêm qua là Muộn Du Bình! Chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!!
“Rốt cuộc Tiểu ca bị thương tới mức nào?” Tôi thấp giọng hỏi.
“Thiên chân……” Bàn Tử do dự một chút mới nói, “Lại phải nói, lúc tôi ra cửa nhìn thấy tình huống thật có chút không thể tưởng tượng nổi ———— Tiểu ca bị đâm bởi vì anh ta đẩy một tên vốn dĩ thiếu chút nữa bị đâm. Người kia, rất giống cậu!! Nhưng thời điểm chúng tôi chạy tới nơi, cái người được cứu rất giống cậu kia lại không thấy……”
Tôi vừa nghe xong, chỉ cảm thấy mùi máu tươi xông thẳng lên, một búng máu thiếu chút nữa phun hết ra. Tôi gượm lại nuốt sạch máu trở lại. Tất cả chuyện này quá mức quỷ dị. Người rất giống tôi kia chẳng lẽ chính là một “tôi” khác vẫn đang sống? “Hắn ta” vẫn luôn ở quanh chúng tôi nhìn trộm hành động của tôi? Nhưng mà Muộn Du Bình sẽ có khả năng nhìn nhầm sao? Anh ta cho rằng người kia là tôi sao?
Mà vào lúc này một vị bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, tôi và Bàn Tử vội vàng tiến lên dò hỏi. Bác sĩ kia nói người bị thương mất máu rất nghiêm trọng, lại còn không ngừng chảy máu, bọn họ cần cho anh ta truyền máu. Tôi nghe xong trong lòng rùng mình, máu của Muộn Du Bình với người bình thường không giống nhau, nói truyền máu linh tinh gì đó chỉ sợ không được. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến Giang Ế Phong và Muộn Du Bình đều là người Trương gia, hơn nữa bản thân anh ta đã từng được đề cử đầu tiên là “Trương Khởi Linh”, máu của anh ta nhất định cũng là “máu Kỳ lân”. Vào lúc này, tôi đang miết di động trong tay thì nó bỗng nhiên vang lên, tôi nhấn nút nghe. Chỉ nghe giọng nói của Giang Ế Phong truyền đến, “Tôi biết cậu muốn cứu hắn. Nơi này chỉ có tôi mới có thể làm được!”
“Anh muốn gì?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Giao Bạch Thạch Long Văn Hạp ra, tìm được phiến Thanh Đồng Môn thứ hai và mang tôi cùng đi.” Giang Ế Phong nhàn nhạt nói.
“Thành giao!” Tôi cắn răng nói, “Nếu anh ta xảy ra chuyện gì, các người thứ gì cũng không có được!!!”
Giang Ế Phong nghe xong không nói gì nữa mà ngắt kết nối.
Không đến một phút tôi liền nhìn thấy Giang Ế Phong xuất hiện ở bên ngoài phòng cấp cứu. Tôi không biết anh ta sao có thể làm được như thế, anh ta thật sự như là chuyên gia mang theo mấy vị bác sĩ người nước ngoài mặc áo blouse trắng được bệnh viện này mời đến, thực tự nhiên mà đi vào.
Tôi cùng với Bàn Tử vẫn đứng canh ở ngoài phòng cấp cứu như cũ, Bàn Tử cũng không tra hỏi tôi chuyện gì nữa, cứ như vậy ngồi với tôi ở chỗ đó. Thẳng đến khi ánh nắng hoàng hôn hắt vào cửa kính, tôi mới nhìn thấy Giang Ế Phong lần thứ hai xuất hiện. Tôi vội vàng đứng lên đi đến trước mặt anh ta, anh ta nhàn nhạt gật gật đầu với tôi, tôi nhắm hai mắt lại……
Mà vào lúc này, tôi cảm thấy lúc Giang Ế Phong đi qua bên cạnh tôi nói một câu rất nhỏ, “Tôi và hắn đều đã bị cậu giết một lần………”
Tôi mở to mắt, nhìn bóng dáng Giang Ế Phong trong đám người mặc áo trắng hỗn loạn mang theo mệt mỏi. Câu anh ta vừa mới nói là ý gì? Nếu nói Muộn Du Bình là vì “tôi” mà bị thương thiếu chút nữa bỏ mạng, xem tình huống còn có thể tha thứ*. Tôi lại làm gì anh ta rồi? Có điều tôi đã chẳng dư thừa tinh lực đi suy đoán những thứ huyền diệu khó giải thích kia của anh ta rốt cuộc là sao nữa.
(*) 情有可原: tình hữu khả nguyên:
Xem tình huống mà xét có thể tha thứ hay không.
***
♣ Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 ♣
Vài phút sau khi tôi nhìn thấy Muộn Du Bình nằm ở trên giường bệnh không nhúc nhích, trong lòng từng đợt đau nhói. Loại cảm giác đau này không chỉ đau theo ý nghĩa trừu tượng mà là trái tim thật sự đau tê tái, sau đó giống như đang sống sờ sờ lại bị moi tim đào phổi, đau đến nỗi làm tôi cơ hồ run rẩy toàn thân.
Bàn Tử thấy mặt tôi biến sắc, vội vàng kéo tôi ra ngoài. “Thiên chân, cậu làm sao đấy?” Bàn Tử vội la lên.
Tôi che miệng lại, đem máu cơ hồ sắp phun ra nuốt ngược lại trong bụng. Qua một lúc sau đau đớn kia mới dần dần bình ổn lại. Chính vào lúc này, Tiểu Hoa và Hắc Nhãn Kính đi đến trước mặt tôi. Tiểu Hoa thấy khóe miệng tôi có vết máu liền hỏi: “Cậu đến tột cùng làm sao thế, sắc mặt sao khó coi như vậy?”
“Không biết, vừa rồi trái tim giống như đang sống sờ sờ bị kéo đứt ra.” Tôi thở dốc, ho khan một tiếng, một lúc sau mới trả lời.
“Là vì Tiểu ca bị thương?” Tiểu Hoa thở dài. Hắn nhìn tôi, trong ánh mắt có loại ý vị ái muội không rõ.
“Tiểu tam gia, tôi thấy hay là cậu bị trúng cổ độc rồi?” Một bên Hắc Nhãn Kính nhìn nhìn tôi nói.
“Cái gì? Cổ độc?” Tôi nhìn về phía Hắc Nhãn Kính, chỉ thấy trên mặt kính râm của hắn phản xạ lại sắc mặt tôi tái nhợt như tờ giấy.
“Ai, Hạt Tử, cậu nói nhảm gì đấy?” Bàn Tử ở một bên quát.
Tôi nhắm mắt lại hồi tưởng lại Giang Ế Phong đã từng nói nếu tôi không khống chế được cảm xúc, “gông xiềng” sẽ khiến tôi càng ngày càng thống khổ. Nói như vậy, “gông xiềng” đích xác rất giống một loại cổ độc. Nó giống như đang cưỡng bách tôi từ bỏ cảm tình đối với con người. Chỉ cần tôi mỗi lần có một phản ứng cảm xúc mãnh liệt đối với người nào đó đều sẽ xuất hiện “trừng phạt” của gông xiềng với cơ thể tôi!
Tôi không khỏi nhớ tới khi còn nhỏ nghe qua một câu chuyện xưa: Nói có một một đứa trẻ thực thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, sau khi lớn lên ở trong đám bạn cùng lứa tuổi trở thành người xuất sắc. Hắn lâng lâng, cho rằng chính mình cái gì cũng là đệ nhất thiên hạ, không để người khác vào mắt. Có một ngày khi hắn được toàn bộ người xung quanh nịnh bợ tán dương, một ông già xuất hiện. Ông lão cười lạnh một tiếng nói với người trẻ tuổi kia, một người học vấn tốt thì có nhiều thêm ích lợi gì, thời gian con người sống cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủn, rất nhanh rồi sẽ kết thúc. Mà người đã chết cái gì cũng chẳng còn. Người trẻ tuổi nghe xong vô cùng chấn động, hỏi ông già có biện pháp nào thoát khỏi tử vong hay không. Ông già nói cho hắn chỉ cần hắn có thể tìm được đảo vĩnh sinh, hắn liền không thể chết. Người nọ tin, vì thế xuất phát đi tìm đảo vĩnh sinh. Sau đó hắn rốt cuộc cũng tìm được đảo vĩnh sinh rồi, nơi đó quả thực giống như chốn bồng lai tiên cảnh. Hắn cho rằng từ đây sinh hoạt hạnh phúc sẽ vĩnh viễn như thế mà tiếp diễn. Hắn học kiếm thuật của một võ sĩ trên đảo, kết quả khi đối phương thất thủ bị đâm trúng hắn phát hiện gã thế nhưng là một cục đá điêu khắc. Hắn cầu hôn với một thiếu nữ trên đảo, khi hắn khẽ hôn đối phương, thiếu nữ cũng hóa thành cục đá điêu khắc! Hắn đi chất vấn đảo chủ nữ thần Sinh Mệnh, chuyện này đến cùng là thế nào? Nữ thần trả lời, “Có yêu có hận ắt có sống có chết, nếu ngươi muốn mãi mãi sống thì nhất định phải vứt bỏ thất tình lục dục của nhân loại!” Người nọ lúc này mới hiểu ra cái gọi là vĩnh sinh hoàn toàn không giống như những gì mà hắn tưởng. Người theo đuổi vĩnh sinh cần biến tâm của chính mình hoàn toàn chết đi, trở thành một khối đá bất hủ.
Tôi cũng đồng thời nhớ tới thành thiên thạch của Tây Vương Mẫu kia, khuôn mặt khủng bố như cương thi, chính là Tây Vương Mẫu đạt đến được trường sinh sao? Còn có Cấm bà, đó chính là kết cục theo đuổi trường sinh sao? Tôi vừa nghĩ đến đây liền cười, “Tôi có lẽ đã hiểu, cái gọi là vĩnh sinh thì ra là thế này.”
Tiểu Hoa, Bàn Tử bà Hắc Nhãn Kính đều khó hiểu nhìn chăm chú vào tôi. Tôi nhàn nhạt cười một chút, nói: “Người vi phạm tự nhiên của trường sinh cuối cùng con mẹ nó đều là cái xác không hồn!!”
“Cậu đang nói gì thế, Thiên chân?” Bàn Tử đi tới vỗ vỗ tôi.
“Bàn Tử, Tiểu Hoa, Hạt Tử, tôi không lừa các cậu nữa. Tôi nghĩ ở trong thân thể tôi có loại vi sinh vật ‘gông xiềng’ này, không bao lâu nữa có khả năng sẽ đoạt đi thần trí của tôi, tôi sẽ trở nên khác người, sẽ khống chế không được chính mình. Đáp ứng tôi, đừng để tôi thương tổn đến các cậu, đừng để tôi thương tổn bất cứ ai. Đến lúc đó, xin các cậu không cần do dự ———— giết chết tôi!!” Tôi đối với bọn họ gật đầu.
Đám người Bàn Tử giật mình nhìn tôi. Nhưng vào lúc này chợt nghe một giọng nói già nua nói: “Khó thấy cậu cũng có lúc cậu giác ngộ ra được, chẳng qua trên đời này chỉ sợ đã không còn ai có đủ sức giết chết cậu.”
Lúc tôi quay đầu lại nhìn hành lang bệnh viện, thế mà nhìn thấy ba tên gắp lạt ma đứng sừng sững ba, trong nháy mắt nhìn đến người ở giữa tôi có loại cảm giác kỳ dị, như là thấy chính mình, là một ‘tôi’ khi đã già đi!!
Lạt ma đứng sừng sững ở giữa đối với tôi chắp tay trước ngực, bên phải gã có một tiểu lạt ma nhanh chân đi về phía tôi, sau đó nâng tay cầm quyển trục đưa cho tôi. Tôi không hiểu nguyên do*, theo bản năng duỗi tay ra tiếp lấy, nhưng vào lúc này, tôi bỗng nhiên nghe thấy Muộn Du Bình hô một tiếng: “Không được tiếp ————!!”
(*)不明所以: Bất minh sở dĩ: Không hiểu nguyên do, không biết tại sao.
Tôi giật mình một cái quay đầu lại, lập tức thấy Muộn Du Bình đang giãy giụa từ trên giường ngồi dậy, xông về phía tôi. “Tiểu ca ——!!” Tôi vội vàng hai bước thành một quay lại ôm lấy cơ thể anh ta lung lay sắp đổ.
Muộn Du Bình nhìn tôi nói một tiếng, “Đừng tiếp…… Tề Vũ……”
Lời nói còn chưa hết anh ta liền ngã vào trong lòng tôi. Khi tôi nghe anh ta gọi tôi là “Tề Vũ”, trong lòng rung động một chút, vội vàng ôm anh ta trở lại giường, đồng thời nói với Tiểu Hoa, Bàn Tử hô to: “Tiểu Hoa, Bàn Tử, mau tìm bác sĩ!!”
Hai người Bàn Tử và Tiểu Hoa rất nhanh đuổi theo Giang Ế Phong, tôi và Hắc Nhãn Kính một lần nữa đặt Muộn Du Bình trở lại giường bệnh. Chờ khi tôi đứng trước cửa nhìn lại, ba người lạt ma kia thế mà đã không thấy bóng dáng.
Giang Ế Phong nhanh chóng mang theo người trở về, chúng ta lại lần nữa rời khỏi phòng bệnh.
Bàn Tử, Tiểu Hoa và Hắc Nhãn Kính đều trừng mắt nhìn tôi. “Ngô Tà, rốt cục sao lại thế này? Cái lão lạt ma kia muốn làm gì?” Tiểu Hoa hỏi.
“Các cậu cũng nhìn thấy bọn họ?” Tôi dựa vào tường không tự chủ được châm một điếu thuốc. Hắc Nhãn Kính lập tức dập tắt điếu thuốc trên tay tôi, “Tiểu tam gia, tôi đã nói cho cậu biết thứ đôi mắt tôi nhìn thấy có chút không giống với các cậu, nhưng lời này của cậu cứ như là chúng tôi đều bị mù ấy.”
Tôi lắc đầu, “Tôi không có ý đó, bởi vì ảo giác ảo thính của tôi gần đây rất đáng sợ. Tôi tưởng chúng lại tái phát. Các cậu nghe tôi nói, tôi chưa từng quen biết lạt ma nào, tôi cũng không biết gã muốn làm gì?”
“Thiên chân, cậu không cảm thấy bộ dạng lão lạt ma kia rất kỳ quái sao?” Bàn Tử nhìn chằm chằm tôi.
“Ừm,” tôi gật đầu, “Đôi mắt của anh lúc nào cũng độc. Anh cảm thấy gã có phải rất giống tôi hay không, là một tôi khi đã già!!”
Hắc Nhãn Kính nhìn chằm chằm tôi nhìn nửa ngày rồi khoác tay lên vai tôi, “Tiểu tam gia, cậu cũng đừng ở trước mặt chúng tôi đóng kịch nữa. Hắc Hạt Tử tôi thế nhưng chịu không nổi nhất chính là thứ này đó.”
Nhưng vào lúc này, Giang Ế Phong mở cửa phòng bệnh ra câu đối hai bên cánh cửa ta nói: “Ngô Tà, cậu đi vào.”
Tôi vội vàng đi theo anh ta vào phòng bệnh, Giang Ế Phong nói với tôi, “Cậu cần phải đối mặt với anh ta, hơn nữa lau sạch sẽ giấu vết của anh ta trong lòng cậu. Nếu không lực lượng của gông xiềng sẽ khiến cậu sống không bằng chết.”
Anh ta nói xong cũng không hề quản tôi rồi mở cửa đi ra ngoài. Tôi đi đến mép giường nhìn chăm chú vào Muộn Du Bình nằm ở nơi đó, trong lòng lại bắt đầu giằng xé đau đớn. Tôi nhắm hai mắt lại quỳ gối bên người anh ta, nhịn đau đớn tê tâm liệt phế xuống, duỗi tay nắm lấy tay anh ta.
Muộn Du Bình không nhúc nhích. Tôi đem mặt chôn trong lòng bàn tay anh ta. Lòng nói anh nói cho tôi biết, làm thế nào mới có thể quên được anh?
Qua thật lâu, cảm giác trái tim bị xé rách mới giảm bớt. Khi tôi từ từ ngẩng đầu nhìn sườn mặt kiên nghị của anh ta, chỉ nghe anh ta chậm chạp nỉ non một câu: “Tề Vũ……”
Tôi rốt cuộc nhịn không được, bỗng nhiên đứng lên mở cửa xông ra ngoài………
Tiểu Hoa và Bàn Tử thấy thế vội vàng ngăn tôi lại: “Không có việc gì chứ!!”
Tôi nuốt máu tanh vừa trào tới yết hầu xuống, “Bàn Tử, Tiểu Hoa, làm phiền các cậu trông nom Tiểu Ca!!” Tôi nói xong không đợi bọn họ trả lời liền chạy vào phòng vệ sinh. Tôi phun ra chút máu.
Khi tôi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đạm bạc của Giang Ế Phong phản chiếu trong gương. Anh ta cái gì cũng không nói. Tôi cũng không nói gì.
Tôi rửa sạch mặt xong liền đẩy cửa ra ngoài.
Tôi rốt cuộc đã hiểu sửa mệnh như lời của Giang Ế Phong là thế nào ———— Muộn Du Bình đến nơi đây bởi vì tìm phiến Thanh Đồng Môn thứ hai, anh ta sẽ gặp được tôi, nhưng anh ta không cho rằng tôi là “Ngô Tà” mà cho rằng tôi là “Tề Vũ”. Muộn Du Bình…… Không, người Trương Khởi Linh quan trọng nhất là “Tề Vũ”!! Anh ta muốn ở bên “Tề Vũ”......
Có lẽ, anh ta cơ bản đã quên “Ngô Tà”……