Q1. Chương 21: Dấu Vết.
Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục (小目)。
Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, tôi chỉ cảm thấy trên người càng ngày càng lạnh, không tự chủ được muốn ôm thứ gì đó vào lòng cho ấm áp một chút. Trong mông lung tôi cảm thấy có người gắt gao ôm tôi vào trong ngực, cái ôm của anh ta thật ấm áp, tôi theo bản năng tham luyến độ ấm trên người người đó, giống như kẻ rơi xuống nước không ngừng túm lấy những đồ vật phù du trôi nổi trong nước, tôi ôm chặt anh ta không chịu buông tay. Mà tôi tựa hồ nhìn thấy hình xăm kỳ lân trên người anh ta chậm rãi hiện ra, trong miệng không nhịn được khẽ nỉ non một tiếng, “Tiểu ca……”
“Tôi sẽ không để cậu chết……” Người kia đáp lại một câu. Giọng nói anh ta thế mà thật giống Muộn Du Bình.
“Ừm,” Tôi thở dài một tiếng, “Nếu tôi chưa tới mười năm đã biến thành bánh tông phải làm sao đây?” Nói xong tôi không đợi anh ta trả lời liền nói tôi còn an bài một chút cho mình, bởi vì thời gian mười năm này sẽ xảy ra những chuyện gì ai cũng không biết được, vì trong tương lai khi có thể có được chút manh mối thì anh ấy lại lần thứ hai mất đi ký ức, tôi đã cất bút ký của mình trong tủ sắt. Giao chìa khóa cho bố già, tôi nói mật mã nói cho mẹ mình biết, đương nhiên những manh mối gì đó tôi còn sao lưu trên internet và phân phó cho Vương Minh. Nếu tương lai anh ấy tìm không thấy tôi, cũng sẽ có người lấy những thứ này đưa cho anh ấy. Như vậy anh ấy có thể sẽ bớt mơ hồ đối với thân phận và sự tồn tại của chính mình một chút.
“Tôi cũng không biết tất cả mọi chuyện của anh, tôi chỉ có thể làm được như vậy. Xin lỗi……” Lúc tôi kiên trì nói xong lời này, chỉ cảm thấy lạnh đến mức như máu trong người đều đông lại, tôi không biết anh ta rốt cuộc nghe được bao nhiêu, hay là chính mình thật ra đang ở trong mộng cái gì cũng chưa nói hết. Tôi chỉ vô cùng muốn ngủ. Chỉ nghe anh ta nói, “Đã đủ rồi, nếu cậu muốn ngủ thì ngủ một lát đi.”
“Ừm……” Tôi nghĩ tôi thật sự ngủ rồi. Sau đó lại mơ giấc mộng kỳ quặc cổ quái. Tôi trong mộng tựa như không ngừng lấy thân phận không giống nhau xuất hiện ở những niên đại khác nhau, nghệ nhân thời cổ, quan viên triều đình, thậm chí còn là con cháu thế gia thời dân quốc, lao động khổ sai* cưỡng chế ra nước ngoài sống vân vân, kết cục của những người này không ngoại lệ đều chết oan chết uổng ở khoảng chừng ba bảy ba tám tuổi. Chiến tranh, nạn đói, mưu sát, bệnh tật vân vân. Mà sau khi những người này chết đều có một thân ảnh trong bóng đêm xuất hiện rồi lấy đầu bọn họ đi. Không biết vì sao, tôi cho rằng đó rất có thể đó đều đã từng là ký chủ của gông xiềng. Đến mức bóng đen kia vì sao muốn mang đầu bọn họ đi cũng không biết được rồi.
(*) Lao động khổ sai (猪仔) hay còn gọi là Piggy. Vào cuối thời kỳ nhà Thanh và đầu thời Trung Hoa dân quốc, lao động khổ sai bị bán ra nước ngoài.
Tựa như không ngừng chuyển thế, trải qua vô số thế kỷ, những cảnh trong mơ đó cuối cùng hóa thành trăm ngàn mảnh nhỏ rồi tiêu tán trước mắt tôi, quay về với trong bóng đêm vô tận.
♣ Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 ♣
Khi tôi lần thứ hai có phản ứng với thế giới chung quanh, vậy mà phát hiện chính mình trần như nhộng bị một nam nhân ôm vào trong ngực. Tôi mở to mắt nhìn, thấy thế mà lại là một cái kính râm đen nhánh phản xạ lại bộ dạng của mình.
“Đm!! Anh làm gì??!!” Tôi lập tức nhảy dựng lên. Nam nhân cũng trần như nhộng kia cười xấu xa nói: “Rốt cuộc tỉnh rồi, Tiểu tam gia. Cậu cho tôi là ăn đậu hủ của cậu à?”
Tôi thấy rõ hắn thế mà chính là tên Hắc Nhãn Kính khi đó ở cùng với chú ba, trong lòng bất giác rùng mình, cả giận nói, “Anh rốt cuộc đang làm gì??”
“Ấy nha, làm lò sưởi cho mỹ nhân cậu ngủ nha. Thế nào, loại phục vụ bồi* (ngủ) này cũng không dễ sống nha.” Hắc Nhãn Kính cười nói.
(*) Bồi (陪): bồi trong phụng bồi, bầu bạn, kết bạn cùng ngủ...
Nhưng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc mang theo vui sướng kêu lớn, “Tỉnh rồi tỉnh rồi, rốt cuộc cũng tỉnh rồi.” Tôi nhìn thấy rèm cửa bị xốc lên, Bàn Tử và Tiểu Hoa, còn có Giang Ế Phong đi tới.
“Bàn Tử?? Tiểu Hoa!!??” Tôi khó hiểu nhìn chăm chú vào mọi người, “Sao lại thế này?”
“Cậu đã ngủ một tuần. Dài như thời gian chúng ta bị gió tuyết vây ở chỗ này, hôm nay sắc trời rốt cuộc cũng trong, cậu cũng tỉnh lại rồi.” Bàn Tử đi tới nhìn tôi nói.
Tôi nhìn Bàn Tử lại nhìn Tiểu Hoa. Tiểu Hoa nói, “Cậu đừng nhìn tôi, chúng tôi mấy ngày này chính là thay phiên nhau làm lò sưởi cho cậu. Cậu không thể giết hết chúng tôi được!”
Giang Ế Phong đi tới kiểm tra cho tôi một chút, sau đó đưa quần áo cho tôi, “Cậu còn có thể tỉnh lại là cố gắng của mọi người.”
Bàn Tử cũng cười nói, “Nói thật, Thiên Chân, ôm cậu cũng không phải chuyện thoải mái gì. Cậu con mẹ nó giống hệt con rắn ngủ đông, cả người vừa lạnh vừa trơn. Cũng may Bàn gia tôi da dày thịt béo, nếu không thật đúng là chịu không nổi khí lạnh trên người của cậu rồi……”
“Rắn ngủ đông?” Tôi nghe đến đây trong lòng chợt động, nói không chừng chính là như vậy ———— trong khi ký chủ gông xiềng trọng thương là lúc có khả năng tiến vào trạng thái ngủ đông này. Tề Vũ có thể là vì bị thương quá nặng nên mới luôn ngủ say như vậy. Tôi mặc xong quần áo nhìn về phía Giang Ế Phong, “Tình huống của Tề Vũ có phải cũng không khác tôi mấy ngày hôm trước không?”
Giang Ế Phong rũ mắt xuống rồi lại nâng lên, hơi hơi gật gật đầu, “Tôi đích thực cho rằng cậu cũng sẽ ngủ say không tỉnh lại như thế. Thương thế của cậu thực nặng……”
Tôi nghe xong hơi hơi mỉm cười, “Tôi không phải Tề Vũ, là Ngô Tà.” Sau đó tôi quay đầu lại nói với Hắc Nhãn Kính, “Các anh đã cứu tôi, tôi sẽ không quên. Có điều các anh rốt cuộc tới đây thế nào?”
“Tôi nói Tiểu tam gia, cậu nói sẽ không quên không phải là lời nói thật nhỉ? Chính cậu mời tôi đến gắp lạt ma, cậu nhanh như vậy đã quên, còn nói sẽ không quên cái gì?” Hắc Nhãn Kính đứng lên hướng về phía tôi cười nói.
“Là tôi mời các anh tới?” Tôi khó hiểu nhìn nhìn Hắc Nhãn Kính lại nhìn nhìn Tiểu Hoa. Tiểu Hoa gật đầu với tôi, “Cậu thật sự quên rồi à, Ngô Tà?”
“Tôi mời các anh lúc nào?” Mày tôi nhăn lại, thật sự không nổi nhớ nổi chính mình rốt cuộc đã làm chuyện này?
“Chính là sau khi kết thúc hội đấu giá ở khách sạn Tân Nguyệt một ngày, tôi nhận được điện thoại của cậu.” Tiểu Hoa nói.
Tôi nghe xong sửng sốt, “Không có khả năng!” Tôi nhớ rõ khi đó tôi bị thương nằm trong bệnh viện Giang Ế Phong an bài dưỡng thương, không có khả năng gọi điện cho Tiểu Hoa. Tôi nhớ tới tình huống thân thể chính mình gần đây vẫn luôn cùng một “chính mình” khác cùng hoạt động, liền nói, “Tiểu Hoa, lúc ấy, tôi lúc đó gọi điện cho cậu có nói muốn làm gì không?”
Tiểu Hoa nhìn tôi, “Cậu nói muốn tới Tây Tạng tìm một thứ.”
“Là thứ gì?” Tôi hỏi.
“Một phiến Thanh Đồng Môn khác!!” Tiểu Hoa nhìn thẳng vào đôi mắt tôi nói.
“Cái gì??!!” Tôi trừng mắt nhìn Tiểu Hoa nói không ra lời. Một tôi khác dẫn Tiểu Hoa và Hắc Nhãn Kính tới nơi này và nói muốn tìm một phiến Thanh Đồng Môn khác? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tôi đè huyệt Thái Dương lần thứ hai bắt đầu đau đớn, sau khi suy tư một hồi vẫn là không có manh mối. “Tiểu Hoa, Hắc Hạt Tử, phiền hai người trước để tôi nghĩ lại.”
Tiểu Hoa thấy trên mặt tôi đã có thần sắc thống khổ, làm như không đành lòng vỗ vỗ tôi nói: “Đừng miễn cưỡng chính mình, tôi sẽ không trách cậu.”
Hắc Nhãn Kính cũng đi tới cười nói: “Tôi có thể coi như tới Tây Tạng du lịch một chuyến, có điều đều dùng tiền của cậu nha, Tiểu tam gia.”
Hai người nói xong đi ra ngoài. Tôi suy sụp ngồi xuống. Bàn Tử và Giang Ế Phong đi tới nhìn tôi. Bàn Tử nói, “Nói thật, Thiên Chân, cậu gần đây thật sự rất kỳ lạ. Hôm đó cậu bỗng nhiên đứng dậy rồi đá vào thành xe nhảy ra ngoài, chúng tôi đuổi thế nào cũng không kịp, cậu rốt cuộc làm sao thế?”
Tôi lắc đầu, “Tôi cũng muốn biết. Bàn Tử, tình huống của tôi, bác sĩ Giang có nhắc qua đúng không?”
“Nhắc qua,” Bàn Tử gật đầu, “Tôi biết cậu bây giờ giống cô gái《nguy cơ sinh hóa》kia, mất trí nhớ, biết đánh nhau, không rõ là vi sinh vật nào trên người tạo thành.”
“Ừm” tôi gật đầu, “Tôi nghĩ tôi giữa đường đột nhiên có hành động khác thường gì đó có thể là vì thứ vi sinh vật gông xiềng đang lấy ký ức linh tinh của ký chủ trước kia của nó truyền lại cho tôi. Bởi vậy tôi có lúc làm việc theo phương thức của người trước đó. Nhưng không may chính là sau khi chuyện đó qua đi, tôi đối với việc mình rốt cuộc đã làm gì lại không hề nhớ. Tôi biết chuyện này rất khó để khiến người khác tin tưởng, có lẽ hai người cũng không thể lý giải được.”
“Giống như là quỷ nhập*?” Bàn Tử cười nói. Tôi nghe xong trong lòng vừa động, Bàn Tử người này có đôi khi ý kiến luôn nói đúng trọng điểm nhất. Tôi gật đầu, “Ừm, là có chút giống. Bác sĩ Giang, các anh trước nói cho tôi biết sự tình của người bị Thi Biệt Vương ký sinh đi.”
(*) Nguyên văn là quỷ thượng thân (鬼上身).
Bàn Tử nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn Giang Ế Phong, chỉ thấy Giang Ế Phong khẽ gật đầu. Bàn Tử bắt đầu giảng giải. Nói là khi chúng tôi mới lên xe, thật ra Giang Ế Phong sợ chúng tôi không muốn đi theo mà cho chúng tôi uống ít thuốc. Nhưng sau khi tiến vào Thanh Hải thì Bàn Tử đã tỉnh lại. Đang lúc hắn muốn gọi tôi tỉnh lại để cùng bàn bạc đối sách thì tôi bỗng nhiên bật dậy, đá hỏng thùng xe rồi từ trong xe đang chạy trực tiếp nhảy ra ngoài. Bàn Tử thấy thế kêu to, Giang Ế Phong ở phòng điều khiển vội vàng nói dừng xe. Bọn họ xuống xe tìm tôi khắp nơi, không nghĩ tới tôi thế nhưng đã chạy không còn bóng dáng. Bọn họ ở chỗ đó tìm kiếm suốt hai ngày, cuối cùng Giang Ế Phong mới từ bỏ kiên trì mà bỏ cuộc. Bàn Tử lo lắng cho tôi mà cãi nhau với Giang Ế Phong một trận, anh ta bất đắc dĩ mới nói tình huống hiện tại của tôi đã là người rất lợi hại*. Sau khi Bàn Tử biết chuyện vừa giật mình lại có chút hoài nghi, mắng to Giang Ế Phong không nên ép tôi như vậy. Giang Ế Phong lại không giải thích gì. Bàn Tử biết hiện tại nếu tách khỏi đoàn xe hắn cũng không thể rời khỏi nơi này, chỉ đành tiếp tục đi theo. Cứ thế lại qua một ngày, bọn họ rốt cuộc tới nơi nghe nói phát hiện có người bị ký sinh kia. Đó là một thành trấn nhỏ ở dưới chân núi. Thời điểm bọn họ vác súng trên vai đi vào, đạn lên nòng, nhưng thực ra vẫn cứ phát run. Sau khi đám người Bàn Tử tiến vào lại phát hiện chỗ đó thực ra là một cái thành chết, trên mặt đất chỗ nào cũng có vết máu, nhưng không nhìn thấy bất cứ thi thể nào, ngay cả chó mèo cũng chẳng có lấy một con. Bọn họ thậm chí còn chẳng phát hiện được tung tích của Thi Biệt Vương.
(*) Nguyên văn: phi thường người (非常人): là người rất xuất chúng, rất có tài, là người không tầm thường. (指出类拔萃的人,很有才的人,不平凡的人。)
Bàn Tử hoài nghi nhìn Giang Ế Phong, nói anh có phải đã đoán sai vị trí rồi hay không? Giang Ế Phong nhìn hắn cũng không giải thích gì, lập tức ra lệnh cho thủ hạ ném đạn pháo vào vách núi, lợi dụng tuyết lở để vùi lấp cái kia trấn nhỏ kia. Bàn Tử càng thêm hoài nghi thân phận Giang Ế Phong, không ngừng truy vấn hắn rốt cuộc là ai? Giang Ế Phong giống Muộn Du Bình đều không trả lời, chỉ trầm mặc phất tay để mọi người lên xe. Mà vào lúc này, lại có đạn pháo từ nơi rất xa bắn về phía này. Cùng đi xe không ngừng thay phiên nhau ném bom làm cho toàn bộ núi đổ xuống. Giang Ế Phong và Bàn Tử xém chút bị tuyết lở chôn sống. Chờ đến lúc bọn họ bò được ra, người đi theo chỉ còn lại có sáu người. Đường đi vào trong trấn nhỏ cũng bị phá hỏng. Giang Ế Phong mang theo mọi người đi một vòng trên núi. Trên đường lại mất thêm một người, lúc này mới tới một tòa miếu lạt ma bí ẩn ở trong núi sâu. Chỉ là miếu lạt ma kia đã bị vứt bỏ. Giang Ế Phong để cho bọn họ ở lại chờ, bản thân anh ta đi dò đường. Chính là lúc đó, anh ta cũng phát hiện trên bầu trời có đàn con ó. Đại khái là lý tưởng lớn gặp nhau, có suy nghĩ giống với tôi. Giang Ế Phong cũng đi về hướng của chúng. Sau đó thấy quả cầu tuyết là tôi từ trên sườn núi lăn xuống. Chuyện kế tiếp chính là cùng tôi có quan hệ.
Khi Giang Ế Phong ôm tôi cả người đầy máu tiến trong miếu của bọn họ tìm được, liền phát hiện Tiểu Hoa và Hắc Nhãn Kính tiếp nhận yêu cầu của tôi mà đến, lại bởi vì gió tuyết lạc đường rồi dừng lại ở đây.
Tôi nghe xong nhìn chăm chú vào Giang Ế Phong hỏi: “Anh làm sao biết khi đó tập kích chúng ta là người Trương gia?”
Giang Ế Phong trầm mặc trong chốc lát nói: “Bởi vì tôi cũng từng là người được đề cử vị trí Trương Khởi Linh.”
“Cái gì??” Tôi bị dọa giật mình, “Anh là người Trương gia? Vì sao anh làm thế? Anh rốt cục muốn làm gì???”
“Trương gia là một gia tộc rất lớn, tôi thuộc về một chi bị chuyển tới Nepal rất sớm.” Giang Ế Phong không lảng tránh ánh mắt của tôi, “Vốn dĩ ở trong Trung Quốc Trương gia cũng không thừa nhận sự tồn tại của chúng tôi. Nhà tôi ở Nepal cũng chỉ là một thương nhân nhỏ bình thường mà thôi. Nhưng giai đoạn năm 1914 bỗng nhiên có người tới Nepal mang tôi tới Trung Quốc.”
“Năm 1914?? Tôi mẹ nó!” Nghe đến đây tôi nhìn nhìn khuôn mặt giống nhau của Giang Ế Phong và Muộn Du Bình, nghĩ thầm người Trương gia gì đó quả nhiên đều là một đám lão già có tuổi.
“Người kia đưa tôi tới Đông Bắc, tôi bị bắt cùng với một vài đứa nhỏ khác cùng phải chịu huấn luyện bí mật cực kỳ tàn ác. Tôi không muốn chấp nhận vận mệnh như vậy, tôi lựa chọn đào tẩu.” Giang Ế Phong nói. Tôi âm thầm gật đầu, đích xác muốn trở thành người như Muộn Du Bình tuyệt không phải chuyện dễ. Không có mấy người có thể đủ sức trải qua, về tình cũng có thể chấp nhận được. Tiếp theo Giang Ế Phong đào tẩu như thế nào cũng không nói cụ thể, chỉ nói sau khi chạy trốn cả người bị thương nặng gặp được một người tên là Giang Phong cứu giúp. Người nọ thu nhận anh ta làm con nuôi, sau đó đưa tới Nhật Bản. Về sau lại vất vả về tới Nepal quê nhà của anh ta. Đáng tiếc khi đó nhà anh ta đã bị phá hủy. Anh ta tiếp tục đi theo bố nuôi buôn bán thuốc dược liệu, anh ta biết người Trương gia đáng sợ, không trở lại Trung Quốc quốc nữa. Dựa vào việc ở Nhật Bản tiếp xúc với Tây y, anh ta bắt đầu phát triển Tây y. Nhưng mà trong thế chiến thứ hai anh ta từng trải qua một vài chuyện đáng sợ, cũng tiếp xúc với một vài bí mật không muốn để người khác biết. Lúc ấy trình độ chữa bệnh ở Đức chữa có thể nói là tiên tiến nhất trên toàn thế giới, bọn họ phát hiện anh ta là người trường sinh đang tồn tại. Mấy chục năm, năm tháng đối với anh ta mà nói giống như là mấy tháng của người thường. Tốc độ già của anh ta cơ hồ không cảm giác được. Anh ta bị bọn họ nhốt lại, ở trong một viện tu đạo cực kỳ hẻo lánh ngăn cách với thế nhân, ý đồ muốn vạch trần bí mật trường sinh của anh ta.
Tôi không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc anh ta đã phải chịu những đối đãi như thế nào? Trong lòng bất giác khổ sở như bị nhéo một cái. Khả năng bởi vì thể chất anh ta quá đặc thù, bọn họ không nỡ để anh ta chết, anh ta mới không bị sát hại. Đương khi nước Đức sau chiến tranh, anh ta mới thoát ra viện tu đạo kia, một lần nữa về tới nhân gian. Sau đó anh ta lén gạt đi thân phận của chính mình, lấy danh nghĩa một vị bác sĩ mà tiếp tục tồn tại. Trong lòng anh ta cũng hoang mang thể chất của mình vì sao sẽ thành như thế này? Cuối cùng anh ta gia nhập công ty An Tĩnh. Đời trước công ty này kỳ thật là một cơ quan nghiên cứu cơ cấu vô cùng phần bí mật, nó không chỉ vơ vét các bảo tàng trên thế giới, cùng với Thần khí trong truyền thuyết mới có càng khiến nó ở hiện thực đảm nhận vị trí nhân vật tiên phong trong lĩnh vực kinh tế thế giới. Có thể nói công ty này âm thầm khống chế được toàn bộ mạch máu của kinh tế thế giới. Không ai biết ông chủ chân chính của nó là ai.
Tôi nghe xong âm thầm lắc đầu, anh ta một lòng muốn chạy thoát vận mệnh trở thành Trương Khởi Linh, kết quả lại vẫn phải giả trang thành “Trương Khởi Linh”, chuyện này rốt cuộc có phải vận mệnh trêu người hay không?
Bàn Tử nghe xong thổn thức một trận hỏi: “Tôi nói bác sĩ Giang, anh lớn lên chậm hơn so với người khác hả, hay là sau khi thành niên mới thành dáng vẻ trẻ mãi chẳng già này?”
Tôi nhìn nhìn Giang Ế Phong, lòng nói hỏi hay thật, kỳ thật tôi sớm đã muốn hỏi vấn đề này rồi.
Giang Ế Phong nhìn nhìn chúng tôi đáp: “Là sau khi thành niên, ước chừng 25 tuổi, tôi phát hiện chính mình dường như không có già đi.”
Ra là như thế! Tôi và Bàn Tử đồng thời ồ một tiếng. Tôi cười nói: “Như vậy không phải rất tốt à? Trạng thái của anh có thể nói là cảnh giới trường sinh lý tưởng của nhân loại đó. Lại còn chẳng phải lo lắng sẽ biến thành Cấm bà gì đó.” Còn có một câu tôi không nói, đó là anh ta rõ ràng có ký ức về dĩ vãng của mình, không giống Muộn Du Bình tùy thời mất trí nhớ sẽ vì tìm không thấy quá khứ mà trở nên hoang mang thống khổ.
“Cậu cảm thấy tôi thật đáng hâm mộ?” Giang Ế Phong nhìn chằm chằm vào mắt tôi hỏi. Lòng tôi lộp bộp một chút, nếu thể chất anh ta không thế thì anh ta sẽ không rơi vào thế bất kham ở Thế chiến thứ hai. Nghĩ đến đây tôi không khỏi vì lời nói vừa rồi hối hận không thôi, không biết nên đáp lại anh ta như thế nào. Bàn Tử thấy thần sắc xấu hổ của tôi, lập tức cũng hiểu ý, liền nói: “Bác sĩ Giang, Thiên Chân không có ý đó……”
Giang Ế Phong khép mắt lại nói, “Tôi biết.”
Tôi đành phải tiến lên nói, “Thực xin lỗi, tôi không nghĩ…… Tôi là nói, tôi không có kia ý kia…… Tôi……” Không biết vì sao khi nhìn thấy anh ta thống khổ mà chính mình trở nên nói năng lộn xộn, không biết nên đền bù thương tổn do câu nói vừa rồi của mình như thế nào.
“Ngô Tà,” Giang Ế Phong chậm rãi mở to mắt nhìn tôi, “Lo lắng của tôi trái ngược với Trương Khởi Linh, cậu biết không?”
Tôi nhìn anh ta, trong lòng không khỏi rung động một chút, Muộn Du Bình đau khổ vì truy tìm những giấu vết và ký hiệu mình đã từng lưu lại. Theo như lời anh ta nói, hoang mang của anh ta tương phản với Muộn Dh Bình, đó là cái gì? Là tương lai sao?? Chẳng lẽ anh có thể dự kiến tương lai?? Chính là nếu thật sự là vậy, anh ta cũng không nên gặp phải nhiều chuyện như thế chứ?
“Ngô Tà, mệnh chú định là thứ tránh không khỏi. Tôi có lúc có thể nhìn thấy một vài chuyện, là chuyện ở tương lai. Khi tôi cực lực muốn tránh cho nó xảy đến, mọi việc tôi nỗ lực làm ra lại dường như đang thúc đẩy nó phát sinh. Tôi nhìn thấy chuyện gì cuối cùng đều không thể tránh khỏi việc chúng sẽ xảy ra.” Giang Ế Phong nhìn chăm chú vào tôi, “Thậm chí tôi tiến vào công ty An Tĩnh rồi chỉnh dung chính mình thành Trương Khởi Linh đều chỉ vì một chuyện ———— chính là gặp được cậu!!”
“Tôi?” Tôi nói không ra lời kinh ngạc nhìn anh ta, rốt cuộc anh ta có ý gì?
“Tôi thấy được ———— là cậu đồng thời sẽ kết thúc vận mệnh của tôi và Trương Khởi Linh!!” Giang Ế Phong trong mắt lập loè quang mang khác thường.
=====
Tác giả có lời muốn nói: Ha hả, chỉ sợ bộ này là một bộ đồng nhân từ khi viết văn tới nay không ai xem nhiều nhất, chính mình tính một chút, tỉ lệ click đều là do bản thân tạo thành!! Tuy rằng có chút tự tán dương, có điều chơi cũng vui. Người nào đó viết văn luôn luôn chỉ xem thứ chính mình yêu thích, sẽ không quản thứ khác. Ngoại trừ nhân vật tương đối ít được lưu ý, tình tiết đề tài cũng ít được lưu ý. Lẽ ra truyện Bình Tà không nên quá nhạt, có điều bộ đồng nhân này rốt cuộc so với nguyên tác kém quá nhiều, ở khúc dạo đầu đã sớm nói rõ chỉ sợ cũng dọa vài người rồi nhỉ, nhưng người nào đó thật không hy vọng độc giả cảm thấy mắc mưu, cho nên sớm đã nói rõ hết. Được rồi, người nào đó đã lầm bầm lầu bầu tự tiêu khiển xong ~~~~
Editor cũng có lời muốn nói:
(跟作者说的话:作者小姐姐,您写得太好看了,诺是同人文就不要跟原作比,而且您的这天同人真不错。不过字数能否不要在每章加了下去嘛,我原本的懒在要再发了……)
Phiên dịch: Tác giả tiểu tỷ tỷ, ngài viết quá hay rồi, đã là đồng nhân thì không cần so sánh với nguyên tác, hơn nữa bộ đồng nhân này của ngài thật không tệ. Chỉ là số chữ có thể đừng tăng dần theo từng chương hay không, tính lười của em sẽ tái phát……