Q1. Chương 20: Thiên Táng*.
Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục (小目).
(*) Thiên táng: một loại phong tục “chôn cất” người chết tồn tại ở Tây Tạng. Khi một người chết đi, người ta sẽ mang thi thể của người đó lên trên đài cao để con ó rỉa.
(Nếu mình nhớ không nhầm thì trong bộ Kính Vạn Hoa Chết Chóc cũng có một cánh cửa liên quan đến Tây Tạng, trong truyện miêu tả ở đó có cả một dàn đài thiên táng luôn.)
Tôi nhìn chăm chú một lúc vào hình xăm lá bướm khô trên tay mình, sau đó hạ tay xuống nằm như vậy trên mặt đất nhìn lên không trung giờ phút này có vẻ vô cùng thuần tịnh, trong lòng vậy mà có chút linh hoạt kỳ ảo. Rất nhiều người tin tưởng làm như thế linh hồn con người sẽ được tinh lọc, nhưng lòng tôi linh hoạt kỳ ảo lại mang theo chút đau thương khó có thể giải thích. Tôi không biết cả đời này tôi còn có thể chấp nhận mình bị cuốn vào lốc xoáy bàng hoàng bao nhiêu lần nữa. Giờ phút này, cái gì tôi cũng đều không muốn nhớ lại.
Nhưng vào lúc này, một bóng đen tiến đến che khuất trời xanh trước mắt tôi. Tôi thấy rõ đó là một hán tử dân tộc Tạng, sắc mặt ngăm đen. Hắn vội vàng đi đến đây ngồi xổm xuống, muốn xem xét tôi có phải bị con chó ngao kia cắn bị thương hay không. Tôi không nhúc nhích cứ nằm như vậy đó, phảng phất như sức lực toàn thân đã dùng hết. Sau khi hán tử dân tộc Tạng xem xét một lát, liền khom lưng khiêng tôi lên. Mang tôi đi vào lều trại của hắn. Trong lều trại có ngọn lửa đang cháy, so với bên ngoài mà nói thì ấm áp rất nhiều. Lều trại còn có một người phụ nữ và ba đứa trẻ, bọn họ thấy tôi đều ngạc nhiên mở to hai mắt. Hán tử kia cùng người phụ nữ nói vài câu gì đó với nhau. Sau khi người phụ nữ gật đầu, hán tử liền xách súng ra khỏi lều trại. Người phụ nữ đỡ tôi tới gần lửa trại xong rồi bưng một chén trà bơ đến cho tôi. Tôi cảm ơn cô một tiếng uống hết chén trà, cảm giác tê mỏi trên người thả lỏng hơn rất nhiều. Lòng tôi nghĩ mặc dù có thể chất chuẩn bánh tông nhưng dường như cũng không đạt tới nỗi không cần ăn uống. Một đứa nhỏ mang tới cho tôi một tấm da lông động vật để cho tôi đắp thêm, tôi cảm kích nói cảm ơn với nó.
Tôi cứ như vậy ngồi bên cạnh lửa trại bình tĩnh nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang nhảy nhót. Nói thật, bộ dáng hiện tại của tôi nhất định làm cho bọn họ chấn kinh không hề nhẹ, bởi vì quần áo tôi mặc trên người chính là quần áo thoải mái của Bắc Kinh*, trên người trang bị gì cũng không có. Người bình thường mang bộ dạng này ở chỗ này thời gian lâu như vậy căn bản không có khả năng sống sót. Giang Ế Phong tên kia thật sự là đối với tôi có tin tưởng hay là căn bản không để bụng đến sống chết của tôi, tôi không thể biết được. Một đứa bé đi tới mở to đôi mắt đen nhánh thuần tịnh tò mò nhìn tôi. Lòng tôi vừa động, không biết khi nào tôi đã mất đi ánh mắt như vậy? Nhưng vào lúc này người phụ nữ kia đưa cho tôi một bộ quần áo, đại khái là đồ cũ của hán tử vừa rồi, ý bảo tôi mặc vào. Sau khi tôi gật đầu cảm tạ liền mặc lên người bộ áo người Tạng kia.
(*) Nguyên văn: hưu nhàn phục (休闲服): dạng quần áo như quần áp vận động, thể thao, hoodie...
Cứ như vậy qua vài giờ, hán tử dân tộc Tạng kia mang theo con chó Ngao Tây Tạng trở lại. Người phụ nữ nấu xong thịt bò Tây Tạng rồi chia cho chúng tôi. Tôi làm khách nên được chia cho miếng thịt ngon nhất. Bọn họ giản dị cùng thiện lương làm tôi cảm thấy xúc động sâu sắc. Có lẽ ở đáy lòng tôi vẫn tồn tại hy vọng như cũ. Tin tưởng hết thảy rồi sẽ có đường sống trở về.
Luôn có biện pháp! Bất luận là chung cực thất hành, hay là Thi Biệt Vương lại xuất hiện, nhất định có thể giải quyết…
Nếu như Muộn Du Bình ở đây mà nói, tìm thấy anh ta nói không chừng còn có thể biết trong máu anh ta rốt cuộc hàm chứa cái gì có thể khắc chế Thi Biệt Vương? Đến cả Chung cực thất hành ———— rất có thể vẫn là muốn xuống tay từ trên người Uông Tàng Hải. Giả sử Uông Tàng Hải đem giấu đồ vật làm cho chung cực thất hành ở nguyên bản “Ngô gia” bổn gia. Phần mộ tổ tiên của Ngô gia có thể có manh mối gì hay không? Nhưng mà thời điểm một năm ăn tết kia phần mộ tổ tiên của Ngô gia đã bị dời đi rồi. Tuy rằng lần đó cũng xảy ra sự kiện không tầm thường, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ phát hiện được ít vàng mà thôi.
Mà vào lúc này, hán tử kia tới gần tôi, cố hết sức dùng tiếng Hán không mấy tiêu chuẩn hỏi: “Khách nhân, cậu từ chỗ nào tới? Muốn đi đâu?”
Tôi trả lời, “Tôi từ Bắc Kinh tới, muốn tới Cách Nhĩ Mộc……” Nói xong tôi sửng sốt một chút, nhớ tới Giang Ế Phong còn chưa nói qua rốt cuộc là nơi nào phát hiện người bị Thi Biệt Vương ký sinh, nhưng trực giác của tôi hẳn là ở nơi đó.
Hán tử kia nghe xong lắc lắc đầu, “Không có khả năng, nơi này ngược lại với hướng đi Cách Nhĩ Mộc, cậu không đến được.”
Nghe xong đôi mắt tôi tối sầm lại, ở loại địa phương như thế này trong mấy chục cây số đều rất khó gặp được dân cư, nếu Giang Ế Phong không phải vì đi Cách Nhĩ Mộc, như vậy anh ta đến tột cùng muốn đến đâu? Nơi này giao thông và thông tin khó khăn, nhóm người du mục thì rải rác, chỉ sợ rất khó tìm được rốt cuộc là địa phương nào xuất hiện tình hình bệnh dịch linh tinh từ chỗ bọn họ. Nhưng tôi vẫn mở miệng hỏi: “Gần chỗ này của các anh có nơi nào đã chết rất nhiều người không?”
Hán tử kia nghe xong sắc mặt biến đổi, “Vì sao hỏi thế?”
Tôi không ngờ tới hắn sẽ phản ứng lớn như vậy, liền nói: “Tôi vốn là đi theo đội chữa bệnh tới, có điều trên đường xảy ra sự cố, chỉ còn lại mỗi mình tôi.”
Hán tử kia thật nghi hoặc nhìn tôi, sau đó nói: “Những người đó không phải người bệnh, bọn họ là ma quỷ!!”
Trong lòng tôi rùng mình, nghĩ thầm có thể là ký sinh giả sau khi bị trúng chiêu không khống chế được hành vi của mình, trở nên điên cuồng. Cho nên lúc đó Tây Vương Mẫu mới muốn cắt đầu bọn họ đi để tránh đả thương người khác.
Tôi gật đầu nói: “Nói cho tôi biết những người đó ở đâu?”
Hán tử lắc đầu, “Không ai biết đường đến chỗ đó, đó là nơi quái quỷ.”
Tôi hiểu sợ hãi của hắn, gật đầu với hắn, xin hắn chỉ cho tôi phương hướng đại khái. Hán tử kia lắc đầu, “Đi, sẽ chết!”
“Anh không cần đi, nhưng tôi có trách nhiệm đi. Anh chỉ cần nói cho tôi biết con đường bộ.” Tôi không ngừng năn nỉ, hán tử kia trước sau vẫn không chịu đáp ứng, luôn lắc đầu. Cuối cùng không hề để ý tôi mà lo dẫn theo vợ và con mình đi ngủ.
Tôi vẫn luôn ngồi ở bên cạnh lửa trại, nghĩ có phải nên hứa hẹn cho hắn cái gì để hắn đáp ứng hay không. Nhưng vào lúc này, tôi bỗng nhiên nghe được từng tiếng chim kêu. Tôi đi ra khỏi lều trại, chỉ thấy dưới đám mây đỏ hồng của hoàng hôn nơi chân trời phía xa đang thiêu đốt có đàn ó rất lớn bay múa xung quanh. Trong lòng tôi vừa động, có con ó liền có tử thi. Đàn ó kia số lượng nhiều như mây đen, thật không đơn giản. Nhưng kỳ quái chính là chúng nó vẫn luôn xoay quanh trên không trung chứ chưa lao xuống. Ngay sau đó tôi nghĩ đến có thể là có người đang ở nơi đó xử lý đốt cháy thi thể gì đó, cho nên nhóm con ó tuy rằng phát hiện thi thể nhưng không bay xuống mổ. Nhóm người Tạng tôn sùng thiên táng, sau khi chết sẽ mang thi thể đặt lên trên đài thiên táng cho con ó mổ, cho rằng có thể cho linh hồn trở về thiên quốc. Tôi ngược lại cũng cảm thấy loại táng pháp* này rất là phù hợp quy luật tự nhiên, nhân loại tự nhận là sinh vật đỉnh cao của chuỗi đồ ăn sinh vật, tới cuối cùng còn có thể lấy phương thức như vậy trở thành bộ phận tuần hoàn của thiên nhiên kỳ thật cũng không tệ. Đương nhiên đây là cái nhìn của cá nhân. Tôi cũng chưa thấy qua thiên táng chân chính là như thế nào. Nói không chừng nhìn đến thi thể con người bị mổ vẫn sẽ khiến cả người không thoải mái, giống như nhìn thấy thi biệt gặm cắn thi thể gì đó.
(*) Táng pháp: là một dạng ngược lại của chôn cất. Nếu người chỗ chúng ta chết đi bình thường là mai táng thì người Tây Tạng là Thiên Táng.
Hiện giờ nếu xuất hiện đàn ó quy mô lớn nói rõ khẳng định có không ít tử thi, nhưng lại có người không cho chúng nó mổ. Chỉ sợ thi thể đều không phải tự nhiên chết, mà là có vấn đề. Ngay sau đó tôi nghĩ tới chỗ đó khả năng chính là chỗ ma quỷ như lời hán tử dân tộc Tạng nói, thi thể nơi đó chính là thi thể người bị ký sinh, bởi vậy nên không thể thi hành thiên táng.
Không biết khi nào, hán tử kia cũng đứng ở bên cạnh tôi nhìn chăm chú vào sắc trời nơi không trung dần dần ảm đạm xuống dưới và đàn ó không cam lòng còn đang bay xoay quanh trên trời. Tôi nghiêng đi mặt hỏi: “Là ở đó à, anh nói chỗ đó?”
Trong mắt hán tử có loại linh hoạt kỳ ảo mà cao thâm, hắn trầm mặc. Tôi làm một cái lễ với hắn, liền cất bước đi về hướng kia. Hán tử kia thấy trời đã tối rồi mà tôi còn dám cứ thế là đi, ở phía sau hô vài tiếng. Tôi không quay đầu lại, biết rõ nếu không đi thì sẽ càng không còn kịp nữa rồi.
♣ Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 ♣
Chờ khi tôi đuổi tới nơi đó, đã là buổi chiều ngày thứ ba. Đó là một mảnh đất trên đỉnh núi cao, ở bên vách núi quả nhiên có một cái hố to chất đống thi thể đã bị đốt cháy qua. Bên trong cháy đen một mảnh, không cách nào đoán được rốt cuộc có bao nhiêu bộ thi thể. Trong không khí vẫn như cũ có mùi hôi thối, khiến người ngửi chỉ muốn nôn. Bên cạnh hố có một vài dấu chân hỗn độn, ở phía trên tuyết trắng có thể nhìn thấy rõ ràng. Chỉ là những dấu giày này đều nhìn không ra nhãn hiệu, tôi không cách nào phán đoán ra bọn họ rốt cuộc là người nơi nào. Thời điểm tôi cúi đầu xem xét, bỗng nhiên nghe được một tiếng cực kỳ nhỏ, là âm thanh của tiếng tuyết bị dẫm lên truyền đến, tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, phụt một tiếng vang nhỏ, đống tuyết ở bên chân tôi vẩy lên. Tôi liền hiểu có người ở chỗ tối đang dùng súng thiện xạ bắn mình, vội vàng lăn một cái trốn vào đằng sau bên đá núi. Nhưng công kích của đối phương tựa hồ không hề ngừng lại, tay tôi không tấc sắt không thể đánh trả, chỉ có thể trốn đằng sau núi đá. Ở nơi tuyết vực như vậy không có người nào dám dùng vũ khí hạng nặng, như vậy sẽ dẫn đến tuyết lở. Tôi liền tránh ở nơi đó, đối phương cũng rất có nhẫn nại, chúng ta cứ như vậy giằng co vài phút.
Tôi nhìn không tới phương hướng và vị trí của gã, phỏng chừng từ góc độ của hắn cũng không đánh được đến tôi, nhưng tôi cũng không cách nào thò đầu ra. Qua một lúc lâu, tôi nghe được tiếng gió thấp thoáng càng ngày càng nhanh, chỉ thấy sắc trời thanh mau trở nên u ám. Thời điểm những bông tuyết bắt đầu bay tán loạn, tôi thử lộ một chút đầu, chỉ nghe phụt một tiếng, một viên đạn bắt tới cơ hồ sát ngay bên lỗ tai tôi. Tôi vội vàng rụt trở về, nghĩ thầm còn tiếp tục giằng co như vậy, chỉ sợ tôi sẽ bị đông cứng ở chỗ này. Vừa mới hạ quyết tâm, từ một bên nham thạch xông ra ngoài. Quả nhiên âm thanh phốc phốc không ngừng hỗn loạn ở trong tiếng gió phóng về phía tôi, tôi cũng mặc kệ, chạy vội về phía trước mấy mét, trực tiếp từ trên một sườn dốc trượt xuống dưới. Tôi lăn một cái, liền ở trên nền tuyết quay cuồng, chỉ chốc lát đã bị tuyết bao lấy cả người, giống như quả cầu tuyết lăn xuống theo sườn dốc kia.
Qua vài phút, tôi cảm thấy giống như đánh lên thứ gì, quả cầu tuyết vỡ vụn, tôi ngừng lại, nhìn kỹ thế nhưng đã tới bên cạnh huyền nhai rồi! Nếu không phải bên cạnh huyền nhai có một khối nham thạch này tôi đã rơi vào trong vực sâu rồi.
Tôi đứng lên quay đầu lại nhìn nơi đỉnh núi vừa rồi đại khái khoảng cách có gần nghìn mét, chỉ thấy đỉnh núi đã bị gió tuyết vây quanh có vẻ mê mang. Tôi biết ở chỗ này cái gì cũng không làm được, nhưng lại không cam lòng. Nhưng vào lúc này tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng rít của một loại vũ khí phá không bay tới, tôi theo bản năng nghiêng người bổ nhào xuống đất, quay đầu lại nhìn lại chỉ thấy binh khí dài màu đen kia đã đâm vào ngực một bóng đen ở phía sau tôi cách đó không xa. Tôi lại quay đầu lại, thế nhưng thấy được người kia đội mũ cũng ở cách tôi không xa, thân ảnh đứng sừng sững, trên tay anh ta vẫn duy trì tư thế ném vũ khí.
“Tiểu ca! Trương Khởi Linh!!” Tôi vừa gào vừa đuổi theo bóng dáng kia. Ngoài dự đoán là anh ta vậy mà không có ý trốn tránh tôi, lập tức đứng bất động như vậy ở đó.
“Tiểu ca, Trương Khởi Linh!! Có phải anh không!!” Tôi ở trong tuyết nghiêng ngả lảo đảo chạy tới đó, chờ đến lúc tôi bắt được anh ta thì thấy đôi mắt xanh thăm thẳm như đại dương. Anh ta vậy mà lại là Giang Ế Phong!!
“Lại làm cậu thất vọng rồi sao?” Giang Ế Phong nhàn nhạt nói.
Tôi hơi hơi sửng sốt một chút, tiếp theo cả giận nói, “Giang Ế Phong, anh rốt cuộc đang làm cái gì? Vì sao ném tôi vào trong nước? Bàn Tử đâu? Anh làm gì hắn rồi?”
Trong mắt Giang Ế Phong quang mang chớp động, tiếp lời tôi nói, “Cậu thế mà hỏi tôi vì sao ném cậu vào trong nước? Là chính cậu đánh vỡ thùng xe nhảy ra ngoài, làm hại chúng tôi nơi nơi tìm kiếm......…”
“Anh nói cái gì? Tôi tự mình nhảy ra ngoài??” Tôi nghe xong sững sờ ở đó, “Không có khả năng!!”
Giang Ế Phong không để ý tôi, lập tức đi về hướng bóng đen bị đánh lại kia. Tôi nhìn anh ta rút vũ khí từ trên người người nọ rút lên. Đôi mắt tôi tối sầm lại, chờ khi anh ta đến gần, tôi thấy rõ đó đúng là Hắc Kim Cổ Đao của Muộn Du Bình. Tôi giữ chặt hắn một phen hỏi, “Đây là đồ vật của Trương Khởi Linh, anh từ chỗ nào có được?”
“Xà Chiểu.” Giang Ế Phong đạm nhiên nói, “Tôi đã nói cho cậu, công ty phái người đi tới nơi đó, sau khi bọn họ phát hiện thì mang về.”
“Anh, đeo trên lưng lúc ở phố người Hoa là cái này sao?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Này đó không quan trọng.” Giang Ế Phong thu hồi Hắc Kim Cổ Đao, “Cậu làm thế nào chạy đến được nơi này?”
Tôi nhìn dáng vẻ không chút để ý của anh ta trong lòng hơi tức, “Các anh thì sao? Làm sao lại đến đây?”
“Vì tìm cậu, chúng tôi đã chậm trễ rất nhiều thời gian.” Giang Ế Phong nói, “Khi chúng tôi tới, những ký sinh giả đó đã bị dời đi.”
“Bọn họ có khả năng đều đã chết hết rồi.” Tôi nói ra thứ đã nhìn thấy. Giang Ế Phong nhàn nhạt gật đầu, “Tôi biết.”
“Anh biết, chẳng lẽ là các người thiêu thi thể của bọn họ?” Tôi hỏi.
“……” Giang Ế Phong lắc đầu, nhưng vào lúc này, anh ta bỗng nhiên kéo tôi nhào xuống đất. Tôi lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó cảm thấy thân thể anh ta cứng đờ, khi tôi cảm thấy có dòng nhiệt nóng bắn lên mặt chính mình, tôi ngửi thấy mùi máu tươi. Tôi nhìn thấy một vết máu trên đầu vai anh ta rồi chậm rãi thấm ra.
Không đợi tôi nói ra, “Anh bị thương”, Giang Ế Phong đã đẩy tôi ra thật nhanh rút súng phản kích, tôi nghe được mấy tiếng tiếng xuy xuy. Chờ khi tôi quay đầu lại, chỉ thấy một tay súng bắn tỉa từ trên vách núi ngã xuống, rơi vào vực sâu vạn trượng.
Giang Ế Phong hét lên với tôi: “Đi mau!!”
“Con mẹ nó, rốt cuộc sao lại thế này?” Tôi thấy tình cảnh này càng thêm mơ hồ không rõ.
“Là Trương gia!” Giang Ế Phong vừa phản kích vừa hô với tôi, “Đi mau!!”
“Lại là Trương gia?!” Tôi cả giận nói, “Làm gì mà tôi mỗi lần đều phải trốn?? Hỗn đản!! Dù sao tôi đều thành bánh tông chính tông mấy ngày rồi. Để cho bọn họ tới là được.” Tôi từ trên mặt đất bò lên nói, nhìn chăm chú vào thế núi giữa gió tuyết mê mang, ý đồ tìm vị trí đối thủ. Không biết tại sao, thế nhưng tôi thật sự thấy được bóng dáng của bọn họ ẩn nấp trong gió tuyết. Tôi chạy vội tới bên cạnh bóng đen bị Hắc Kim Cổ Đao chém chết, nắm lấy súng của gã rồi chạy vọt về phía những bóng người lờ mờ.
“Ngô Tà ————!!” Tiếng kêu sợ hãi của Giang Ế Phong hoàn toàn bị tôi lờ đi, tôi không quan tâm không ngừng nổ súng liên tục, mãi cho đến khi những thân ảnh ẩn nấp đó đều biến mất……
“Ngô Tà ————!!” Giang Ế Phong chạy tới tiếp được thân thể tôi lúc ngã xuống, tôi còn có chút mơ hồ, không biết mọi thứ trước mắt đến tột cùng có phải do tôi ảo giác hay không. Tôi cũng không phải cảm thấy rất đau, nhưng lại cảm thấy máu trong người mình đang dần xói mòn……
“Ngô Tà, nhìn tôi!! Nhìn tôi!!” con ngươi màu lam của Giang Ế Phong màu lam tràn đầy kinh động. Tôi vừa mới há mồm liền trào ra máu tươi, tôi cười một chút, “Anh đã quên tôi là cái gì rồi à? Tôi không chết được……”
“Sao cậu lại ngốc như vậy?” Giang Ế Phong sờ mặt tôi lắc đầu.
Tôi nghe xong cảm thấy đặc biệt buồn cười, ngốc sao? Có lẽ tôi chính là quá mức “ngây thơ”, thật đúng là cho rằng bánh tông chính hiệu là “siêu nhân biến dị” đánh cũng không chết đâu...
Tôi cười nói, “Nhưng tôi không muốn biến thành Cấm bà hay là quái vật gì khác, nói như vậy, ít nhất tôi còn có hình dạng con người……”
“Cậu không thể chết được!!” Giang Ế Phong một phen ôm tôi lên. Tôi dựa vào vai anh ta, nhìn vết máu chảy ra từ trên vai anh ta bỗng nhiên nhớ tới khi đó Muộn Du Bình nói với mình “Thật may, tôi đã không hại chết cậu...”
Nhìn khuôn mặt anh ta giống Muộn Du Bình, tôi lại bắt đầu mơ hồ, cảm thấy anh ta chính là Muộn Du Bình giả trang. Tầm mắt tôi càng ngày càng mơ hồ, tay muốn nâng lên để vuốt ve khuôn mặt anh ta cũng không làm được, ý thức của tôi chậm rãi chìm vào bóng đêm……
=====
Editor có lời muốn nói: Huhu, nhân ngày 11.1 —sinh nhật Trương Khởi Linh, Mục mỗ cố gắng làm chương này để kỷ niệm.
Truyện ngày càng đau lòng. Cũng là một trong số ít bộ truyện Mục mỗ kiên nhẫn đọc hết, còn là gặm tới hai lần!