Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục (小目)。
Người đàn ông nhìn tôi không nói nữa, phất phất tay với tôi, ý bảo tôi ra ngoài. Tôi sửng sốt một chút, không biết ông ta rốt cuộc có ý gì. Mà đúng vào lúc này, cửa phòng sau lưng mở ra, hai người bảo vệ vừa rồi đi đến dẫn tôi ra ngoài.
Tôi quay đầu liếc nhìn người đàn ông kia một cái, lại thấy ông ta đang ngồi ngay ngắn ở nơi đó, tựa như lâm vào trầm tư, bộ dáng căn bản không còn muốn quan tâm tôi nữa. Tôi bị hai tên bảo vệ đưa đến hành lang. Tiếp theo liền có một tiểu nhị dẫn đường đi đến nói với tôi: “Tiểu tam gia, thỉnh.”
Lòng tôi dần dần bình tĩnh lại, có một chút tò mò, muốn nhìn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng để cho hắn tùy ý đưa tôi vào trong một gian phòng.
Trong lúc cửa phòng được mở ra, tôi có thể nghe thấy tiếng của người chủ trì hội đấu giá hô giá tiền hết đợt này đến đợt khác. Tôi bước nhanh đến cái ghế lô cạnh lan can nhìn xuống phía sân khấu kịch kia. Đầu tôi lập tức liền thấy choáng một chút. Chỉ thấy trên sân khấu kịch kia thế mà có một con ngọc dong, chính là khi chúng tôi ở Lỗ Vương cung và thành Tây Vương Mẫu đều nhìn thấy loại ngọc mà người ta vẫn dùng để chế thành ngọc dong. Hơn nữa, đồ vật trong ngọc dong rõ ràng vẫn còn nằm trong đó. Tôi đứng bên cạnh lan can, hai tay nắm chặt lấy thành lan can. Thứ này rốt cuộc làm thế nào mà bị mang ra ngoài? Một khi lột ra thì hoạt thi bên trong lập tức sẽ biến thành huyết thi, nhớ lại làm tôi nhịn không được chẳng rét mà run.
Tôi nhìn khắp nơi, muốn tìm Tiểu Hoa và Tú Tú. Nhìn cả nửa ngày mới thấy hai người bọn họ đang ngồi ở trong gian phòng lúc trước chúng tôi và Hoắc lão thái thái cùng nhau ngồi. Hai người bọn họ đều nhìn chằm chằm món hàng trên sân đấu giá, cơ bản không có khả năng sẽ để ý đến tôi. Tôi vô cùng sốt ruột, xoay người lập tức muốn chạy đến chỗ bọn họ. Nhưng khi tôi mở cửa phòng ra liền thấy hai vị bảo vệ kia đang canh giữ ở ngoài cửa. Mày tôi nhăn lại, người đàn ông kia muốn nhốt tôi ở chỗ này sao? Nhưng thật đáng tiếc, Ngô Tà hôm nay đã không còn là Ngô Tà năm đó nữa rồi.
Tôi nghĩ nghĩ, vẫn là không xông ra ngoài, trở về chỗ ghế lô ngồi xuống. Tôi âm thầm giật cúc áo trên âu phục xuống rồi nắm trong lòng bàn tay. Nhưng vào lúc này, tôi nhìn thấy Tiểu Hoa rung lục lạc một cái. Tôi nghe được tiếng báo giá hô: “Một trăm triệu năm ngàn vạn!!”
Lòng tôi thầm nói, ôi mẹ nó! Tôi thật không nghĩ tới Tạ gia có tiền như thế, giá cả đã cao như thế rồi mà vẫn còn chịu đựng được. Tiểu Hoa rốt cuộc có biết đó là thứ gì hay không? Thứ đồ vật kia chính là giống như bản nguy cơ sinh hóa thực sự của boss chung cực. Ngay cả Muộn Du Bình muốn đối phó với nó còn có chút mất chút sức lực.
Ngay lúc tôi muốn dùng cúc áo trong tay ném sang bên kia để hắn chú ý tới tôi, thì bỗng nhiên nhìn thấy con Ngọc Dũng kia hình như động thân mình một chút. Trong lòng tôi rùng mình, không thể nào, không phải nói phải kéo Ngọc Dũng bên trong ra ngoài nó mới có thể biến thành huyết thi à?
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm kia món Ngọc Dũng kia, trong sân vẫn đang tiếp tục tăng giá, mà tôi thì cái gì cũng không nghe, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm Ngọc Dũng, quả nhiên, một lát sau, tôi thế mà nghe thấy tiếng vang ào ào của Ngọc Dũng lúc khởi thi. Chỉ thấy từng phiến ngọc trên người con Ngọc Dũng thế mà lại rơi dần xuống, Ngọc Dũng đang mặc tơ vàng tựa hồ nhanh chóng bị rút hết ra, những mảnh tượng đã không còn hình dạng, rụng hết xuống dưới, lộ ra một cái xác ướp cổ ở bên trong. Đó là một thi thể cổ quái, đeo mặt nạ không có ngũ quan*.
(*) ngũ quan: hai mắt, hai lỗ mũi, miệng.
Tôi đành phải đứng dậy hô thật to với Tiểu Hoa và Tú Tú, “Tiểu hoa, Tú Tú mau chạy đi ————!!”
Tiểu Hoa và Tú Tú ngây người một cái, cùng nhau nhìn về phía tôi đang đứng. Tôi lại hô to một tiếng: “Chạy mau, con Ngọc Dũng kia sẽ thi biến thành huyết thi……”
Không đợi tôi nói cho xong, tay con huyết thi đã bắt được người chủ trì hội đấu giá đang đứng trước mặt nó, kéo một cái, mỹ nhân thiên kiều bá mị đang sống sờ sờ lập tức bị xé thành hai nửa!! Hiện trường nhất thời một mảnh đại loạn, mọi người tranh nhau chạy trốn, khung cảnh thoáng chốc trở nên chen chúc bất kham.
Tiểu Hoa thấy có biến, vội vàng che chở Tú Tú lui về sau. Con huyết thi kia nhảy bật lên, bắt đầu truy kích mọi người. Không qua quá lâu, cả hội trường huyết nhục bay tứ tung, thảm không nỡ nhìn.
.:. Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04.:.
Một đội bảo vệ chạy đến, điên cuồng bắn con huyết thi đó, nhưng nó như không hề hay biết, vẩy vài cái làm phần da thịt bị bắn văng hết ra ngoài, sau đó tiếp tục hướng về phía mọi người nhảy đến, hai ba phát là xé xong bảo vệ thành mấy mảnh. Tiếp theo nó nhảy đến phía sau Tiểu Hoa và Tú Tú, hòng muốn túm bọn họ. Tôi thấy tình cảnh này lòng nóng như lửa đốt, trên tay lại không tấc sắt, liền cầm ghế dựa phía sau của mình ném sang đó. Đùng một tiếng, ghế dựa vỡ vụn trên lưng huyết thi. Nó hình như đứng hình một chút, tôi nhân cơ hội đó mà hô to, “Nhất định không được để nó chạm vào, có kịch độc!!”
Tiểu Hoa che chở Tú Tú tránh đi hiểm trở, hai người cùng nhau nhảy từ ghế lô ra ngoài. Con huyết thi kia liền nhảy một cái từ chỗ ghế lô của bọn Tiểu Hoa tới trước mặt tôi. Tôi sợ đến tái mặt, vội vàng chạy về sau, tới gần cửa rồi mới phát hiện, cửa đã bị khóa!!
Tôi mắng to một tiếng, quay đầu lại chỉ thấy huyết thi đã chạy tới trước mặt mình. Tôi ngay khi vội vàng né tránh, chợt thấy thứ vũ khí màu đen nặng nề phá không lao tới, đâm vào cổ huyết thi, đầu nó rơi xuống lăn lục cục vài cái rồi đến bên chân tôi. Tôi nơm nớp lo sợ nhìn một chút, liền thấy mặt nạ trên mặt huyết thi đã bóc ra, mà khuôn mặt nó thế mà cơ hồ giống tôi như đúc!!
Tôi kinh ngạc tái mặt đứng lên, không ngừng lui về phía sau. Bỗng nhiên cảm thấy trên cổ chợt lạnh, quay đầu lại nhìn chỉ thấy Muộn Du Bình cầm Hắc Kim Cổ Đao đặt trên cổ tôi.
“Trương Khởi Linh!” tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt sóng gợn bất kinh của anh ta. Trong lòng vậy mà không có kinh hãi khác thường chút nào.
“Vì sao là cậu?” Muộn Du Bình nói, đặt Hắc Kim Cổ Đao lên yết hầu của tôi, thế nhưng xúc cảm lạnh lẽo và cái đâm đau đớn vào da thịt kia không làm tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi nhắm hai mắt lại, chờ đợi anh ta giơ tay chém xuống, để chúng tôi cùng đầu rơi xuống đất.
Nhưng vào lúc này, tôi nghe thấy anh ta từ từ nói: “Ngô Tà, đừng để hắc ám lĩnh vực sống lại ở trên người cậu, đừng để nó lựa chọn cậu…”
“Anh nói cái gì?” Chờ đến khi tôi mở mắt, trước mắt cái gì cũng không thấy…
***
Tôi bỗng nhiên nghe thấy giọng nói cao vút của một cô gái nhưng vẫn vô cùng duyên dáng: “Một trăm triệu năm ngàn vạn!! Lần này hô giới hạn là một trăm triệu năm ngàn vạn! Có tăng giá hay không?”
Tôi giật mình một cái tỉnh lại, vừa vội vàng đứng dậy liền thấy hội đấu giá hội đang tiếp diễn. Kia cụ Ngọc Dũng cũng chưa hề thi biến. Người chủ trì còn sống, tất cả mọi người còn sống.
Tôi lắc lắc đầu, đại khái là do tôi mất máu quá nhiều, vừa mới ngồi vào vị trí thì ngất đi. Thì ra huyết thi vừa nãy đột biến đứng dậy giết người kia chỉ là một giấc mộng!
Tôi rất muốn rít điếu thuốc để chính mình thanh tỉnh một chút, ai ngờ vừa mới đưa tay lên liền nghe được một âm thanh thanh thúy vang lên. Sườn mặt tôi nhìn thấy, cái lục lạc nhỏ đang bày trên bàn bên cạnh tôi vừa bị tay của tôi va vào rồi rơi ở trên mặt đất. Ngay khi tôi đang xoay người nhặt lại nó lên, chợt nghe người chủ trì nói: “Một trăm triệu 6000 vạn, vị tiên sinh này vừa rồi ra giá một trăm triệu 6000 vạn.”
Đầu óc tôi còn đang trong trạng thái mơ hồ hỗn độn, nhưng cũng chưa phản ứng lại. Chờ khi tôi nhìn thấy ánh mắt của mọi người trong hội trường đang tập trung hướng về phía mình, trong lòng mới giật mình nói một tiếng không thể nào?? Cô ta vừa nãy nói người ra giá kia là tôi à?
Tôi thấy Tiểu Hoa và Tú Tú đang cực kỳ kinh ngạc trừng mắt nhìn tôi, Tiểu Hoa dùng khẩu hình nói: “Ngô Tà, sao lại là cậu??”
Lòng tôi lộp bộp một chút, biết chính mình lần này lại chọc phải phiền toái lớn nữa rồi. Đang lúc đứng ngồi không yên muốn giải thích mà không biết nên mở miệng nói sao, một bàn tay bỗng nhiên đặt trên vai tôi. Tôi giật mình một cái, vội vàng ngẩng đầu, thế mà lại là Giang Ế Phong, anh ta đang đứng ở phía sau tôi.
Anh ta chậm rãi cúi đầu nói bên tai tôi nói: “Công ty sẽ lo số tiền này cho cậu, không cần lo lắng.”
Lòng tôi nói, tôi thèm vào! Hóa ra các anh cũng muốn có được Ngọc Dũng này sao? Sớm cái gì rồi? Lấy tôi ra làm tấm gỗ rất vui sao?
“Các anh con mẹ nó quá đê tiện!” Tôi thấp giọng mắng. Giang Ế Phong lại một chút cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Thứ này vốn dĩ là tư liệu thực nghiệm quan trọng của trường sinh. Chúng tôi đã từng phái người đi đến thành Tây Vương Mẫu mà các cậu đã từng tới, nhưng nơi đó đã không còn Ngọc Dũng hoàn chỉnh. Không thể ngờ được nơi này lại có một cái, nếu đồ đã ở đây thì chúng ta nhất định sẽ giành được thôi, đành nhờ vào cậu vậy, Tiểu tam gia.”
“Các anh biết đó là cái gì à?” Tôi cắn răng nói, “Các anh không sợ chết hả?”
“Đương nhiên biết,” Giang Ế Phong trả lời, “Dùng phương pháp của Trương Khởi Linh, trước khi nó khởi thi thì giết chết là được.”
Lòng tôi nói, anh mẹ nó nói thật nhẹ nhàng, tôi còn chưa quên anh vừa mới muốn giết tôi, thêm cả con Cấm bà kia liệu có phải là vật nghiên cứu thất bại của anh ta hay không?
“Chuyện vừa rồi, và chuyện của Cấm bà, về sau tôi sẽ giải thích.” Giang Ế Phong như là xem thấu tâm tư của tôi mà nói tiếp, “Hiện tại cậu trước tiên cứ lấy cái Ngọc Dũng này về đã.” tôi nghĩ thứ này cũng có quan hệ với sống chết của Bàn Tử, đối với tôi mà nói cũng là đồ nhất định phải lấy được. Hiện giờ đã vấn đề tài chính đã đủ để duy trì thì tạm thời cứ buông nghĩ muốn tính sổ với anh ta xuống trước đã.
Ngay khi tôi định hỏi anh ta có phải không quan tâm rốt cuộc cần bỏ ra bao nhiêu tiền cũng nhất định phải lấy được nó hay không, tôi thật sự nghe thấy tiếng dong phiến của Ngọc Dũng tróc ra. Tôi vì kinh ngạc mà mặt tái mét, đứng lên chạy nhanh tới bên lan can nhìn xuống, không thể tưởng tượng nổi một màn này sẽ xảy ra. Tôi thế mà nhìn thấy bóng dáng của người mặc áo hoodie màu đen ———— chỉ thấy anh ta đứng trước mặt Ngọc Dũng khi hoạt thi còn chưa hoàn toàn thoát dong ra đã đưa tay bóp cổ nó. Hoạt thi giãy giụa, phát ra tiếng cành cạch, một lát sau liền bất động. Mà cái mặt nạ của Ngọc Dũng cũng rơi xuống xuống, tôi hoảng sợ nhìn gương mặt kia —————— là khuôn mặt cơ hồ giống tôi như đúc...