Q1: Chương 14: Trăng Non.
Tác giả: Thiên Tinh Cơ.
Editor: Tiểu Mục.
Tôi nghe xong, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh, “Quân cờ”, hình như đúng vậy đi, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn sắm vai nhân vật này!
“Anh có từng nghe qua một câu gọi là ‘Một quân sai thua cả bàn cờ’ hay chưa!” Tôi hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm tôi con mẹ nó sắp biến thành con bánh tông chính hiệu rồi thì còn sợ bọn họ làm cái gì nữa? Ngay cả Mật Đà La ông đây cũng chẳng sợ mà chém qua không biết bao nhiêu con, huống chi là một mình anh ta! Nghĩ như vậy, tôi liền dùng sức đập đầu mình vào đầu anh ta, tiếp theo nhấc chân đạp lên cửa, bỗng nhảy lên rồi xoay người một cái, thoát khỏi khống chế của Giang Ế Phong. Trong nháy mắt khi tôi mở cửa ra, chỉ nghe phía sau có tiếng súng lục mở khóa chốt, tiếp theo Giang Ế Phong trầm thấp quát: “Ngô Tà, tôi nói rồi, nếu cậu tự ý hành động thì tôi sẽ không ngần ngại giết chết cậu!!”
Tôi nhắm mắt, nếu như trong tình huống bình thường thì tôi hẳn là sẽ lập tức thỏa hiệp. Nhưng lần này tôi không hề quay đầu lại, mở cửa viện liền xông ngay ra ngoài. Tôi nghe thấy tiếng đoàng đoàng rất nhỏ, vương bát đản, thế mà dám nổ súng thật. Lúc này, tôi cũng quản không được nhiều như vậy, trong lòng biết một khi dừng lại chỉ sợ cũng thật sự chết chắc rồi! Cũng không quan tâm mà chạy ra bên ngoài. Thật không ngờ, chỗ này dường như là một tiểu khu rất xa hoa. Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo của những biệt thự liền kề với nhau trông như những đường viền phác họa đan xen rất tinh xảo. Tôi trốn vào những cái cây trong rừng cây, giống như người chơi parkour*, giữa các loại hoa cỏ cây cối vừa nhảy vừa chạy vội. Thời điểm vang lên tiếng cười nhạo, có rất nhiều lần cây cối bên cạnh bị đạn bắn trúng vỡ vụn, vụn gỗ và chạc cây văng trúng tôi. Tôi chỉ có thể cúi đầu hướng về phía trước mà đi. Cứ như vậy, ước chừng qua bảy tám phút, cánh tay phải của tôi bỗng nhiên đau xót, một dòng máu nóng chảy xuống. Tôi quay cuồng một cái, tránh ở phía sau một thân cây. Ngay khi tôi muốn nhìn xem tên gia hỏa kia ở đâu, bỗng nhiên cảm thấy sau gáy chợt lạnh, giọng Giang Ế Phong lạnh băng: “Đứng lên!”
(*) Parkour là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội. Di chuyển từ A đến B một cách hiệu quả nhất. Parkour bao gồm các bài tập vượt chướng ngại vật, chạy, leo, đu, nhảy, lăn, chuyển động trên 4 chi, và các bài tập tương tự khác tùy thuộc vào vận động nào được coi là thích hợp nhất cho những tình huống nhất định. (Wikipedia)
Tôi chậm rãi đứng lên, anh ta vẫn như cũ đứng ở phía sau, dùng súng chĩa vào gáy tôi. Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói chuyện.
“Theo như quy định, tình trạng của cậu đã đến nước này rồi thì không thể tồn tại được nữa.” âm thanh Giang Ế Phong vẫn như cũ lạnh băng như gió lạnh vùng địa cực. Tôi không hề quay đầu lại, trong lòng có chút hối hận không nên lỗ mãng như vậy, chuyện này không đơn giản là mỗi bản thân tôi, Bàn Tử chỉ sợ cũng không xong rồi. Đây thật sự là muốn chúng tôi đến địa ngục tự nói chuyện với nhau…
Nhưng vào lúc này, tôi bỗng nhiên cảm thấy lạnh băng ở sau đầu biến mất, tiếp theo nghe thấy tiếng người ngã xuống đất. Tôi quay đầu nhìn lại, tức khắc cả kinh đến nỗi da đầu tê dại ———— chỉ thấy khắp người Giang Ế Phong bị một đống tóc quấn chặt lấy!! Mà nằm bò sau lưng anh ta là một con Cấm bà. Cấm bà kia giống như trong phim The Ring Sadako dùng tư thế cực kỳ quỷ dị bò đến đây. Cả người Giang Ế Phong đều bị tóc cuốn đến mất đi tri giác. Súng trong tay anh ta đã sớm bị Cấm bà dùng tóc cuộn hết vào bên trong. Tôi nhìn kỹ, chỉ thấy cách đó không xa có một cái cống thoát nước, nắp cống để kiểm tra bên dưới đã bị đẩy ra một ít. Lòng tôi lộp bộp một chút, không nghĩ tới ở nơi như vậy cũng có loại vật khủng bố này.
Kỳ thật lúc này tôi hẳn là nên mặc kệ bọn họ mà lập tức chạy trốn. Nhưng tôi trước sau gì cũng không thể nhẫn tâm đến nỗi thấy chết không cứu. Con Cấm bà kia nhìn thấy tôi thì nhanh chóng bò về phía tôi. Trong lòng tôi rùng mình, lui về phía sau một bước. Tuy rằng biết thứ này sợ lửa, nhưng tôi sờ chỗ nào cũng không sờ thấy bật lửa, chắc là vừa rồi đã lỡ làm rơi. Tôi thuận tay bẻ một nhánh cây chuẩn bị khi nào nó đến đây thì quật nó một que. Nhưng vào lúc này, tôi bỗng nhiên nhìn thấy thân thể của Cấm bà dường như bị thứ gì ở phía sau kéo mà lui về một đoạn. Tôi giương mắt, không ngờ nhìn thấy là người đang bị tóc quấn quanh cũng đang cố kéo Cấm bà trở về!!
Cấm bà nhất thời không bò qua được nữa, mớ tóc kia giống như càng thêm vô hạn tràn ra, vặn vẹo quấn Giang Ế Phong càng thêm chặt. Tôi bỗng nhiên nhớ ra máu của mình hình như cũng có thể đối phó với mấy thứ này một chút. Liền lấy nhánh cây kia đâm vào vết thương trên cánh tay phải. Vết thương trên cánh tay nhanh chóng nhỏ xuống từng giọt máu, tôi tới gần Cấm bà, thứ kia quả nhiên có chút sợ hãi với máu của tôi, nó co rúm lại một chút rồi lùi trở về. Chính vào lúc này, tôi cảm thấy mình đã dẫm lên thứ gì đó, dưới ánh đèn phát ra sáng lập loè kim loại của kim loại. Là bật lửa của tôi!! Tôi khom lưng một cái nhặt bật lửa lên bật lửa. Cấm bà bị tôi ép sát từng tí một, cuối cùng cũng chui lại vào trong cống thoát nước. Tôi vội vàng cầm nắp cống nắp chặt lại, sau đó kéo sạch chỗ tóc đang quấn quanh trên người Giang Ế Phong. Chỉ thấy bờ môi anh ta đều biến xanh. Bất chấp tất cả, tôi cúi đầu hôn lên môi anh ta…
Sau khi làm hô hấp nhân tạo vài phút, Giang Ế Phong rốt cuộc mãnh liệt ho khan mấy tiếng, đem toàn bộ tóc trong miệng ho hết ra. Lúc sau, anh ta gian nan chống đỡ cả người mình nhìn tôi, “Vì sao cứu tôi?”
Lúc này tôi mới đột nhiên bừng tỉnh, đã quên mất rằng người này vừa rồi còn muốn giết tôi. Tôi lui về phía sau vài bước, bỗng nhiên chui vào đám cây cối, chạy đi như bay.
***
Tôi một hơi chạy đến cửa của tiểu khu, không quan tâm chạy tiếp qua phòng an ninh. Không qua một lát sau quả nhiên nghe thấy phía sau có người ở hô “Đứng lại”!! Lòng tôi biết cả người mình bây giờ đầy máu tươi, dáng vẻ nhất định vô cùng đáng nghi, không có cách nào để không bị người khác đuổi theo. May mắn bên ngoài tiểu khu là đường lớn. Tôi vô cùng mạo hiểm chạy qua giữa dòng xe cộ. Vẫn luôn cố gắng chạy bạt mạng cho đến khi tiếng kêu la ở phía sau tiếng la dần dần biến mất.
Tôi chạy đến ven đường, ý đồ muốn gọi xe, nhưng tất cả những xe đều bay vút qua tôi. Tôi hiểu rõ sẽ không ai chịu chở một vị khách trên người đầy máu. Nhìn sắc trời, hẳn là đã hơn bảy giờ tối. Trong lòng vừa nôn nóng vừa ảo não. Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe sau khi phóng nhanh đến bên người tôi thì ngừng lại. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên hạ cửa kính xe xuống hỏi: “Tiểu tử, cậu xảy ra chuyện gì?”
Tôi vội vàng tiến lên nói: “Chú, tôi vừa rồi gặp phải đám cướp. Xin cứu tôi!!”
Người đàn ông trung niên kia lập tức mở cửa xe ra, tôi cũng nhanh chóng chui vào trong, sau đó thúc giục ông ta mau lái xe. Người đàn ông kia thấy tôi kinh hoảng như thế, vội vàng nói: “Cậu đừng sợ, tôi giúp cậu báo cảnh sát!!”
Tôi thẳng thừng lắc đầu, “Không cần đâu chú. Tôi có vài người bạn ở khách sạn Tân Nguyệt, ngài có thể đưa tôi đến chỗ đó hay không?”
“Khách sạn Tân Nguyệt?” người đàn ông nhìn tôi sau mắt kính, “Trùng hợp như vậy, tôi cũng đang muốn đến chỗ đó.”
“Hả??!!” nghe vậy trong lòng tôi liền rùng mình, chẳng lẽ ông ta cũng đi tham gia hội đấu giá?
“Bạn của cậu tên là gì, nói không chừng tôi còn quen biết cậu ta?” người đàn ông hỏi.
“Cậu ấy là tiểu Lý, quét rác của khách sạn Tân Nguyệt.” tôi không muốn nói ra tên của Tiểu Hoa và Tú Tú. Người đi trên con đường này đều không phải người tốt. Cứ để ông ta cho rằng tôi có khả năng là một tên côn đồ thì càng tốt.
“Ra là thế, vậy thì không quan trọng, cùng nhau đi thôi.” người đàn ông không hề truy vấn, tôi nhẹ nhàng thở ra. Cơn đau từ cánh tay phải và mất máu làm tôi có chút không thể chống đỡ. Người đàn ông thấy thế liền rút khăn tay ra đưa cho tôi, “Mau bịt miệng vết thương lại, máu của cậu chảy quá nhiều.”
Tôi vừa tiếp nhận liền thấy, khăn tay kia vậy mà lại là loại tơ lụa tốt nhất, trên mặt còn thêu một con rồng vàng. Thoạt nhìn giống như đồ vật cung đình thời Minh Thanh! Tôi hơi hơi giật mình, ông ta thế mà cho tôi dùng đồ như vậy để băng bó miệng vết thương. Tôi không muốn nợ ông ta, vội vàng trả lại khăn tay, “Chú, không cần đâu, đồ vật của ngài rất đáng quý. Tôi không dám phá hoại nó.”
Người đàn ông liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì thêm. Tôi cởi áo ra, dùng ống tay áo siết chặt miệng vết thương.
Sau mấy chục phút, tôi ngồi trên xe mơ màng sắp ngủ. Người đàn ông dừng xe, “Tiểu tử, đến nơi rồi.”
Tôi mở to mắt, chỉ thấy trước mặt đúng là khách sạn Tân Nguyệt huy hoàng tráng lệ. Tôi vội vàng nói với người đàn ông kia, “Cảm ơn chú. Thật ngại quá, tôi xuống trước.” sau đó không đợi ông ta trả lời đã mở cửa xe đi xuống.
Nhưng đúng lúc này, phục vụ trong khách sạn đột nhiên chạy đến cung kính mở cửa xe cho ông ta, “Ông chủ, ngài tới rồi!”
Sau khi người đàn ông xuống xe liền gật đầu với phục vụ, sau đó chỉ vào tôi nói: “Mau mang Tiểu tam gia Ngô gia đi băng bó một chút, đổi cho cậu ấy quần áo sạch sẽ đi.”
“Cái gì??” Tôi sửng sốt, hoá ra người đàn ông này sớm đã biết thân phận của tôi. Tôi hít hà một hơi, còn chưa kịp nói gì đã có hai cái tên vệ sĩ đi tới giữ hai tay tôi, nửa lôi nửa mời dẫn tôi vào khách sạn.
Tôi dở khóc dở cười nhìn bọn họ chữa thương cho mình, sau đó lại thay cho tôi một bộ âu phục mới. Chờ sau khi tôi được sửa soạn xong, liền bị bọn họ mang vào một gian phong hương sắc cổ xưa. Người đàn ông kia đang ngồi ở trong đó uống trà. Tôi không tình nguyện bị đẩy vào, trong lúc nhất thời đứng trước mặt ông ta không biết nên làm sao.
“Tiểu tam gia Ngô gia, hình như không thích chiêu đãi của khách sạn Tân Nguyệt chúng tôi?” người đàn ông hơi mỉm cười.
Lòng tôi lộp bộp một chút, chẳng lẽ ông ta chính là ông chủ của khách sạn Tân Nguyệt trong truyền thuyết? Nhớ lại lần trước tôi, Muộn Du Bình và Bàn Tử ở đây gây sự, lòng tôi không khỏi bắt đầu bồn chồn. Tôi không lên tiếng, không biết hắn có phải muốn tính toán nợ cũ với mình hay không?
“Chơi đốt thiên đăng vui không?” người đàn ông thấy tôi không nói lời nào, ý cười càng lúc càng nhạt. Lòng tôi run lên, thiếu chút nữa là mất mạng rồi, nếu mà bảo chơi vui thì khẳng định là gạt người đấy!
“Ngài muốn ôn lại chuyện cũ với tôi à?” Tôi hơi đau đầu nói.
Người đàn ông lắc đầu, “Thật ra tôi rất thưởng thức các cậu. Có lẽ giống như cậu nói, thời gian mở khách sạn đã lâu lắm rồi, làm ông chủ cũng quá mức yên ổn, cần người tới kích thích một chút!”
Đôi mắt tôi tối sầm lại, không nghĩ tới lúc đại náo khách sạn Tân Nguyệt, mấy lời tôi giận dỗi nói với Hoắc lão bà ông ta đều biết.
Người đàn ông đứng dậy đi về phía tôi, lòng tôi vô cùng hốt hoảng, không biết có phải đột nhiên làm khó dễ đả động đến ông ta hay không. Nhưng mà chỉ sợ lần này sẽ không dễ dàng như thế.
Ông ta đứng trước mặt tôi, cẩn thận nhìn mặt tôi, một lát sau vậy mà đưa tay đến trước mặt tôi vuốt ve một chút. Toàn thân tôi nổi hết cả da gà, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Cậu rất giống một người.” người đàn ông nhìn đôi mắt tôi nói.
Lòng tôi hơi động, hỏi ra miệng: “Là ai?”