Đào Mềm

Chương 7



Ngoài cửa sổ tiếng sấm cuồn cuộn, đánh thức Nguyễn Đào.

Sao đồng hồ báo thức lại không reo nhỉ?

Cậu lười biếng lật người, hoảng hốt phát hiện cái giường đột nhiên biến lớn bạn cùng phòng cũng không thấy đâu.

Nguyễn Đào hoàn toàn tỉnh táo!

Cậu trợn to mắt, đứng dậy quá nhanh dẫn tới đầu óc choáng váng, cậu ngồi im trên giường khó chịu rên rỉ, trong lúc nhất thời chỉ còn lại cảm giác ù tai, không nhớ nổi gì cả.

Ngoài cửa sổ cuồng phong gào thét, chớp mắt mưa to tầm tã.

Nguyễn Đào đi chân trần xuống giường, đứng bên cửa sổ sát đất ngơ ngác nhìn ra ngoài.

Là phong cảnh mà đã lâu rồi cậu chưa được thấy, là thành thị, là tòa nhà cao tầng cao ngất đứng sừng sững trong màn mưa, đèn đường sáng rực, ngựa xe như nước.

Nguyễn Đào nâng tay chạm lên mặt kính pha lê, cuối cũng cậu mới tới chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Cậu bị mua đi, rời khỏi nơi đó.

Chóp mũi chua xót, Nguyễn Đào cắn chặt đôi môi run rẩy, lại đột nhiên nhếch miệng cười, nước mũi tạo thành bong bóng.

Hình như kim chủ không có ở nhà.

Nguyễn Đào trần truồng nhìn quanh phòng ngủ, đệm chăn tơ tằm màu xanh biển chỉ nhìn thôi đã muốn nằm lên, khó trách cậu lại ngủ thoải mái như vậy, tối hôm qua làm tình rất lâu, ngất xỉu lại bị thao tỉnh, lại ngất xỉu, không nhớ lúc nào mới kết thúc, chỉ là cái cảm giác bị xỏ xuyên qua vẫn còn tàn lưu trong thân thể, quả thực lợi hại làm cậu sợ hãi.

Nguyễn Đào muốn tìm một cái áo mặc vào, cậu ôm ngực không dám chạm lung tung, đi thẳng đến phòng bếp.

Quả nhiên áo tắm dài và dép lê đều nằm trên mặt đất.

Cậu nhặt lên mặc vào, thắt xong đai lưng mới cảm giác thoải mái hơn nhiều, lại múc nước súc miệng, rửa mặt.

Kim chủ thật sự không có ở nhà.

Một tay Nguyễn Đào ôm cái áo tắm của Hàn Mạc, một tay đỡ eo chậm rãi xoa bóp, cậu tò mò đánh giá khắp căn phòng, cho ra một kết luận: Đây không phải là nhà của kim chủ, căn bản là không có dấu vết sinh hoạt.

Cậu cũng không thất vọng lắm, ôn nhu tối hôm qua chắc là ảo giác của cậu, cậu chỉ là một món đồ chơi thôi, sao có thể được dẫn về nhà?

Nguyễn Đào an ủi chính mình, ít nhất còn tốt hơn so với khách sạn.

Cậu quay lại phòng bếp, mở tủ lạnh ra lấy chén cháo bí đỏ và bánh bao chiên, lò vi sóng bật mãi mà không lên, buồn bực nửa ngày mới phát hiện vẫn chưa cắm điện.

Mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa ngớt, bầu trời đen kịt như sắp tới tận thế.

Hàn Mạc ký giấy tờ hết một buổi sáng, lúc này hắn đang ngậm điếu thuốc đứng trước cửa sổ, để đôi mắt nghỉ ngơi một lát.

Có chút mệt, tinh thần thì vẫn còn tốt, chủ yếu là thân thể, tối hôm qua hắn sắp bị quả đào thành tinh kia ép khô rồi.

Hàn Mạc bị suy nghĩ tự não bổ của mình chọc cười, không biết em ấy đã tỉnh dậy hay chưa?

Hoàn toàn không giống với trước kia, ngày hôm sau rời giường hắn đã xách tình một đêm lên, nên trở về đâu thì tống về đó, không có chuyện ngủ qua ngày.

Đứa nhóc này lại khác, ăn mặc, ở, đi lại đều làm cho hắn nhọc lòng.

Hàn Mạc nhìn đồng hồ, 11h30, thời tiết này mà gọi cơm hộp cũng có chút phiền toái.

Hàn Mạc xoay người ném điếu thuốc, cầm di động và chìa khóa chuẩn bị đi xuống nhà ăn của nhân viên xem một chút.

Trên đường trở về Kiều Loan, hắn nhận được cuộc gọi của Dương Tư: "Hàn tổng, đang ở đâu vậy?"

Hàn Mạc gõ tay lái chờ đèn đỏ: "Ở công ty."

"Thật sao? Là do tôi mù hay là do cậu trong suốt?"

"Cậu mù."

Dương Tư chậc lưỡi: "Hôm nay tâm trạng của cậu có vẻ không tồi nhỉ."

Hàn Mạc nhìn qua ghế phó lái, phía trên đặt một phần cơm thịt kho tàu được đóng gói tinh xảo.

Hắn khẽ cười nói: "Có chuyện gì không?"

"Tôi mang theo một túi đồ nướng BBQ tới, cậu nói xem?"

"Vậy cậu tự nướng ăn đi."

Dương Tư cười mắng: "Vậy mà cậu cũng nói được... Nghiêm túc chút đi, lát nữa cậu có quay lại không?"

Đèn xanh bật lên, Hàn Mạc rẽ trái quẹo vào xã khu nói: "Thật. Cúp đây, tôi muốn ngủ trưa."

Nguyễn Đào bận việc trong phòng tắm, không nghe thấy tiếng mở cửa.

Sau khi ăn cháo bí đỏ xong, cậu lau sạch phòng bếp một lần, trên kệ nấu ăn để lại rất nhiều vệt chất lỏng trong suốt màu trắng ngà đã khô, đều là do tối hôm qua cậu phát dâm mà bắn ra.

Sau đó cậu lại rửa sạch cả mặt kính pha lê trong phòng tắm.

Lúc này Nguyễn Đào đang ngồi trên ghế nhỏ thở hổn hển giặt mớ đồ mà hôm qua kim chủ ném bừa vào sọt.

Hàn Mạc đứng ở cửa phòng tắm, yên lặng nhìn rồi bật cười nói: "Đang làm gì vậy?"

Nguyễn Đào sợ tới mức sắp ngã trên mặt đất. Tay cậu đầy bột giặt, vội vàng đứng lên, trực tiếp cọ cọ lên áo tắm: "Ngài đã trở lại."

Dáng vẻ giống hệt như là bảo mẫu trong nhà.

Là loại bảo mẫu yêu đương vụng trộm với chủ nhà.

Hàn Mạc dắt cậu ra ngoài, lại đè lên tường hôn một lúc lâu, bàn tay vói vào lớp áo, bắt lấy một đoàn thịt vú xoa nắn.

Nguyễn Đào gan run thận đau, cậu cảm thấy chính mình có chút không ứng phó được, nếu lại làm thêm phát nữa, sợ rằng cậu sẽ đi đời nhà ma mất.

"Giặt quần áo của tôi hử?"

"Vâng."

"Không phải có máy giặt sao?"

"...Em sợ quần áo sẽ bị giặt hư."

Hàn Mạc biết rõ còn cố hỏi, đáp án cũng ở bên trong dự đoán, nhưng tâm trạng của hắn vẫn rất tốt.

"Ăn cơm."

Hàn Mạc rút tay ra, chơi lưu manh xong còn ra vẻ quân tử khép vạt áo lại cho cậu.

Nguyễn Đào mím môi đi theo phía sau kim chủ, cậu một bên hồi tưởng lại dư vị hôn môi, một bên hít hít cái mũi, nghe được mùi hương chua chua ngọt ngọt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv