Đã ăn no bụng, nhưng cũng chỉ là đủ no, cậu không dám tham ăn đến no căng.
Nguyễn Đào nhớ lại quá trình làm tình kịch liệt trong phòng tắm vừa rồi, cậu rất sợ lát nữa mình sẽ bị kim chủ lăn lộn đến ói hết ra.
Dọn dẹp bàn trà xong, lại bưng một chén cháo bí đỏ và một ít sủi cảo chiên còn dư lại bỏ vào tủ lạnh.
Nguyễn Đào ngây người nhìn tủ lạnh rỗng tuếch chỉ có bia, cậu nghĩ, đúng vậy, người có tiền rất ít khi tự mình vào bếp, không giống với cậu, những điều thú vị trong cuộc sống đều bắt nguồn từ việc mày mò đồ ăn ngon.
Đã nửa năm rồi không đụng vào nồi niêu, cái tay có chút ngứa ngáy.
Cậu đứng trước kệ bếp sờ soạng cái tủ trên vách tường, thật là nhớ, rất muốn xuống bếp.
"Sẽ..." Nguyễn Đào lẩm bẩm: "Sẽ..."
Hàn Mạc nắm chặt hai cái kẹp vú và viên ngọc hình giọt mưa đi ra, hắn thấy chúng trên bồn rửa tay, lúc này lấy ra ném vào thùng rác.
Hắn dựa vào cửa phòng bếp, không lên tiếng quấy rầy Nguyễn Đào đang phát ngốc, ánh trăng chiếu vào từ cửa kính thật lớn chiếu lên bóng dáng mảnh khảnh, là một bức tranh đẹp.
Sau một lúc lâu, Nguyễn Đào mới đưa cất cái thìa trong tay lại vào tủ, quay người lại, tức khắc bị dọa đến hít hà một hơi.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Hàn Mạc rất có hứng thú.
"Không..." Nguyễn Đào đứng thẳng tắp, nói lời vô nghĩa: "Ngài tắm xong rồi ạ?"
Hàn Mạc đi tới, ngọn tóc ẩm ướt, chắc là mới chỉ tùy ý xoa xoa, đè Nguyễn lên kệ bếp hôn môi.
Phản ứng của cậu vô cùng trúc trắc, sẽ không liếm, cũng không mút, vừa nhìn đã biết là còn non.
Hàn Mạc hôn cậu tới mức phát ra giọng mũi.
Nguyễn Đào lại lâng lâng, hai chân bị đỉnh đỉnh liền thuận theo mà tách ra, nghe kim chủ hỏi chuyện lập tức thành thật trả lời.
"Miệng còn mỏi không?"
"Không mỏi."
Nói xong, Nguyễn Đào lập tức chủ động ngồi xổm xuống, quỳ lên tấm thảm vuông trước bồn rửa chén khẩu giao cho Hàn Mạc.
Đầu tiên cởi bỏ dây nịt, lộ ra dáng người rắn rỏi phải rèn luyện thường xuyên mới có, Nguyễn Đào thèm nhỏ dãi không thôi, trước kia tốt xấu gì cậu có, nhưng không rõ ràng lắm, đường cong vô cùng mỏng manh, sau đó lại phải uống thuốc đánh kích thích tố, còn luôn chịu đói, không những thân thể trở nên mẫn cảm vô cùng, mà tâm lý càng thêm có khuynh hướng yêu thích đàn ông.
Đặc biệt, Nguyễn Đào đối mặt với thứ đồ lớn đến quá mức trước mặt có chút sợ hãi, khóe mắt cậu đã ướt át, kích động, sợ hãi cùng với chờ mong không kiềm chế được.
Mào gà no đủ, cán cây vô cùng dài, Nguyễn Đào giơ tay nắm lấy lỗ nhỏ đang tiết ra chất lỏng kia, không biết sau khi khẩu giao xong, kim chủ có thể hôn môi với mình nữa hay không. Nguyễn Đào vừa suy đoán vừa hé miệng, chậm rãi nuốt trọn đỉnh đầu vào.
Miệng vẫn còn rất tê nhưng vẫn phải há ra hết cỡ, cây dương v*t này còn to hơn nhiều so với quả cầu mà cậu thường ngậm, căng đầy khoang miệng cậu.
Nguyễn Đào cố sức thả lỏng vẫn không thể nuốt hết, cho dù đã đâm tới cổ họng nhưng vẫn còn dư một đoạn ở bên ngoài, cậu bị nghẹn đến nước mắt chảy ròng, nước miếng không ngừng trào ra khỏi khóe miệng.
Hàn Mạc xoa xoa tóc cậu, khàn giọng cười nhẹ nói: "Vừa đủ là được."
Thế là Nguyễn Đào liền duỗi tay đi thay thế miệng, như vậy mới có thể bạo bọc hết toàn bộ cây dương v*t uy phong lẫm lẫm.
Nguyễn Đào từng chút từng chút nuốt ăn cây gậy này, trước kia khi huấn luyện kĩ xảo khẩu giao, không phải là cậu chưa từng ngậm qua món đồ chơi có chiều dài như thế này, cậu từng lén lút đo lường thử, khoảng 20cm, nhưng thứ đồ chơi của nam nhân còn dài hơn nó một đoạn, cho nên kim chủ của cậu thật sự là có hàng to xài tốt.
Cái mông Nguyễn Đào co rút, côn th*t cứng ngắc nhỏ nước, đầu v* đã bị chà đạp sưng đỏ lại ngứa ngáy khó nhịn.
Muốn bị thao.
Hàn Mạc được hầu hạ vô cùng thoải mái, khoái cảm không ngừng lan tràn từ bụng nhỏ, hắn vừa rút dương v*t ra, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng kia cũng nhả ra, sau đó nửa híp đôi mắt ướt át, hơi hơi ngẩng mặt, tay còn không ngừng mà vuốt ve dương v*t ướt đẫm, một đoạn đầu lưỡi đỏ mềm vươn ra liếm lên hai viên trứng no đủ.
Hàn Mạc cũng bắt đầu phát tiết, nam sinh lần trước từng ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp nên luôn làm nũng, lúc khẩu giao cho hắn đến lúc cao trào thì cố ý dừng lại, nửa dụ hoặc nửa uy hiếp nói: "Một đêm tình không đủ, chúng ta quen nhau nhé?"
Hàn Mạc rũ mắt, vẫn là đứa nhỏ này ngoan, lại chọc người yêu thương.
Lúc Nguyễn Đào lại một lần nữa muốn ăn vào, Hàn Mạc vớt cậu lên, không cho nghỉ ngơi, đè bả vai cậu trở mình: "Chu lên nào."
Mông bị ăn một cái tát, Nguyễn Đào vội vàng nhón mũi nhân nằm lên trên bàn, giọng nói không thoải mái, nhịn không được nghẹn giọng ho hai cái, lại bị một bàn tay nắn nắn khuôn mặt.
Vòi nước trong bồn rửa chén vẫn còn chảy, Nguyễn Đào nằm phía trên ngậm nước súc miệng. Hàn Mạc hỏi: "Đã đỡ chưa?"
Nguyễn Đào phát hiện, có lẽ cậu thật sự đã gặp may, lúc khẩu giao kim chủ không có thao miệng cậu, chỉ mỗi một chuyện này đã làm cho cậu thoải mái hơn không ít.
Rửa sạch sẽ nước miếng trên cằm, Nguyễn Đào chủ động vén vạt áo tắm lên, lộ cái mông ra, vẫn giữ tư thế nằm sấp, cậu chôn mặt xuống, nhón chân xấu hổ mời gọi: "Tiên sinh."
Hàn Mạc cười một cái, dương v*t nóng rực cọ xát giữa hai bên cánh mông thịt mềm như quả đào, hắn dùng một tay trực tiếp kéo cái áo tắm vướng bận kia xuống, một cái tay khác lướt qua vòng eo, bắt được một luồng thịt vú bắt đầu xoa nắn, hắn nằm lên lưng Nguyễn Đào hỏi: "Không sợ tôi sao?"
Sao có thể không sợ, tất nhiên cậu vẫn rất sợ, mặc cho là ai thì lúc bị xem như thịt cá tùy tiện cắn xé đều sẽ rất sợ hãi.
Đáng tiếc Nguyễn Đào nghẹn ngào không nói ra lời, lỗ huyệt chật hẹp bị thao một hồi vẫn còn ngậm lấy nước dâm và tinh dịch lúc trước bắn vào, vừa mềm ướt lại vừa nóng rực, lúc dương v*t thao vào lại lập tức co rút mút vào, dâm đãng muốn mạng.
Hàn Mạc cũng cởi áo tắm của mình ném sang một bên, lúc này cũng không thương hương tiếc ngọc nữa, dùng lực thọc vào rút ra, ngay cả thời gian giảm xóc cũng không có, khoái cảm ngay từ đầu đã biến thành sóng to gió lớn khiến cho Nguyễn Đào bị đánh tan thành một quả đào tươi mới nhiều nước.
Rên rỉ uyển chuyển, ánh trăng chiếu vào vai lưng trắng nõn cũng bị đâm nát.
Hàn Mạc xoa nắn đoàn thịt vú mềm mại kia nhưng vẫn không thấy đủ, dương v*t dùng sức thao làm, lòng bàn tay cũng ác liệt mà nắm đầu v* tận tình chà đạp, hắn thao đến nỗi thể xác và tinh thần đều trở nên sung sướng, hỏi: "Có lạnh hay không?"
Vừa trải qua một cơn mưa, ban đêm vẫn có chút lạnh lẽo, lúc cởi sạch áo của người ta thì không chút thương tiếc, lúc này lại bắt đầu ôn nhu.
Nguyễn Đào đã bị thao đến không chịu nổi một chút kích thích nào, toàn thân đều bị bao vây trong lồng ngực dày rộng ấm áp của nam nhân, cậu nức nở lắc đầu nói không nên lời, giây tiếp theo đã co chặt mông bị thao đến cao trào.
Liên tục triều xuy thật lâu, lúc trước ở trong phòng tắm đã bị chơi đến bắn không ra, chỉ có hậu huyệt vẫn run rẩy phun ra lượng lớn nước dâm xối ướt cán dương v*t. Kỳ thật Nguyễn Đào đã sớm tập thành thói quen, lúc trước dạy dỗ mỗi ngày đều phải cắm vào một món đồ chơi, có lúc yên tĩnh, có lúc động đậy phóng điện, nhưng mặc kệ là loại nào đều sẽ không hung ác như kim chủ lúc bây giờ.
Nguyễn Đào sung sướng hít thở không thông.
Lúc mở mắt lần nữa, cậu lại phát giác đầu vai ngứa ngáy, cậu ngoái đầu, hai mắt đẫm nước mông lung nhìn thấy nam nhân đang gặm cắn da thịt mình, cậu nức nở gọi: "Tiên sinh... Ưm!A... A ha..."
Hàn Mạc chậm lại, từ từ đong đưa eo mông đâm thẳng vào chỗ sâu bên trong, hắn cười than: "Sao lại mẫn cảm như vậy chứ? Bởi vì đã uống thuốc sao? Thao thật sướng..."
Vấn đề này làm sao Nguyễn Đào có thể đáp được!
Cậu nức nở lấy lòng: "Vâng, tiên sinh... Là do ngài lợi hại..."
Hàn Mạc bị chọc cười, cuối cùng cũng chịu buông một đoàn thịt vú mềm mại đã chịu đủ chà đạp kia ra, cái vú đã bị xoa đỏ vừa trướng vừa ngứa, sau khi rời khỏi lòng bàn tay ấm áp đã lập tức rơi xuống trên mặt bàn gạch men lạnh lẽo, khiến cho viên đầu v* sưng đỏ kia cứng rắn giống như cục đá.
Hàn Mạc duỗi tay lấy cái thìa đang treo trên vách tường.
Hắn nhét vào trong tay cậu, trêu chọc hỏi: "Thích hả?"
Nguyễn Đào liền ngoan ngoãn nắm chặt cái muỗng, trong khoái cảm bủn rủn thổ lộ tiếng lòng với Hàn Mạc: "Thích."
Cậu lại si tâm vọng tưởng nói mớ: "Muốn... Muốn làm cho ngài..."
Hàn Mạc bị sự đáng yêu của cậu làm tăng thêm chút lực, kết quả cũng chỉ có thể nghe được tiếng rên rỉ mà không nghe cậu nói tiếp, thế là nắm chặt đoạn eo nhỏ nhắn kia, khó khăn lắm mới dừng lại được, thúc giục cậu: "Làm cái gì?"
"Làm... thịt kho tàu..."
"Thịt kho tàu?"
Nguyễn Đào 'vâng' một tiếng, tình dục đã cắn nuốt chỉ số thông minh của cậu, khiến cho cậu không biết lớn nhỏ, nếu là lúc tỉnh táo, đố mà cậu dám lỗ mãng như vậy.
Hàn Mạc lại thật sự cười ra tiếng, đưa muỗng là hắn, giật lại muỗng cũng là hắn. Hắn ném cái muỗng trong tay sang một bên, rút dương v*t ra, đồng thời lật người Nguyễn Đào lại, không cho cậu nghỉ ngơi mà lại lần nữa nâng đùi cậu lên cắm vào, nước dâm chảy ào ào, lỗ tai có thể nghe thấy rõ ràng.
"Ôm chặt." Hàn Mạc cầm hai cánh tay cậu đặt lên vai mình: "Lên giường."
Trong nháy mắt bị ôm lên cao, Nguyễn Đào thiếu chút nữa đã mất hồn cậu kinh hô: "A! Ưm... quá sâu..." Mông bị bắt lấy chặt chẽ, cậu theo bản năng quấn chặt chân vòng lên eo nam nhân, cái lỗ dâm non mềm cơ hồ sắp bị thọc xuyên, càng bước đi thì càng thao sâu, chỉ mới vài bước ngắn ngủi chưa ra khỏi phòng bếp đã làm cho Nguyễn Đào lại lần nữa cảm nhận khoái cảm cực hạn lúc triều xuy.
Hàn Mạc bị kẹp đau.
Hắn chôn vào chỗ sâu bên trong, ngừng thọc vào rút ra, nghe cái đầu nhỏ rối loạn đang cọ cọ trong ngực đáng thương khóc nức nở, Hàn Mạc chê cười cậu: "Tôi nói đúng không hử? Em đúng không chịu nổi thao mà."
Trên cái giường lớn mềm mại trong phòng ngủ, lúc Nguyễn Đào bị đặt lên giường cũng chưa chịu buông tay, ôm cổ Hàn Mạc mềm mại cầu xin hắn chậm một chút, trước khi vào phòng ngủ cậu cơ hồ đã chết một hồi, cao trào thay nhau nổi lên làm cậu có chút mệt mỏi, cũng phát ra chút ủy khuất khó hiểu.
Hàn Mạc liền cùng cậu nằm xuống.
Hắn nằm sấp trên người cậu, dương v*t thong thả ung dung đưa đẩy, khoái cảm lan tràn từng đợt, bị ánh trăng mông lung nhuộm đẫm, tỏa ra một loại nhu tình mật ý ấm áp.
Nguyễn Đào muốn làm nũng, cũng muốn được hôn.
Cậu ra sức ổn định hơi thở, nhẹ nhàng rên rỉ, nghe Hàn Mạc hỏi mình: "Em sẽ nấu thịt kho tàu sao?"
Đâu chỉ như vậy! Thịt gì cậu cũng biết làm!
Tay chân quấn chặt trên người nam nhân, làn da dính chặt làm Nguyễn Đào phát ra một tiếng thở dài thoải mái, cậu gật gật đầu, thậm chí muốn to gan làm loạn mà chu môi.
Nguyễn Đào cũng đặt câu hỏi: "Tiên sinh thoải mái không ạ?"
Trước giờ chưa từng có ai hỏi Hàn Mạc như vậy, mấy người đó đều là tự sướng tự sảng. Hàn Mạc cong môi, không trả lời cậu mà lại hỏi ngược: "Có nấu thịt kho tàu không?"
Khoái cảm chậm rãi tích lũy đến giới hạn, Nguyễn Đào vô lực muốn cao trào, bụng nhỏ siết chặt, lúc này côn th*t đã dựng cao chuẩn bị phun ra, phát tiết mớ khoái cảm này.
Cậu thở gấp lắc đầu, dùng ánh mắt mê man nhìn Hàn Mạc, cầu xin hắn: "Ưm... Muốn bắn..."
Hàn Mạc không làm khó cậu chút nào, ngồi dậy, một bên lôi kéo tay Nguyễn Đào sờ sờ bụng nhỏ của cậu, một bên nhanh chóng ra sức thao làm, mỗi lần thọc vào chỗ sâu nhất, Nguyễn Đào đều có thể cảm giác được dưới lòng bàn tay có một khối nhô lên, cơ hồ sắp bị đâm thủng.
"A-!! Không! Ưm..." Nguyễn Đào hỏng mất mà giãy giụa, từng giọt nước nhẹ nhàng bỗng hóa thành sóng to gió lớn, cậu bị bắt đè cái bụng, cho dù đá đạp lung tung như thế nào cũng không trốn thoát, lòng bàn tay cảm nhận được chiều sâu khủng bố, toàn thân cảm thụ được lực độ dã man. Nguyễn Đào ngẩng cổ, lại chịu không nổi, mới vài cái đã bị hung hăng câu mất hồn.
Hàn Mạc liếm môi thưởng thức sắc đẹp dưới thân, hai luồng thịt vú đẫy đà co rút run lên, cho dù đã nới lỏng kiềm chế nhưng cái tay kia vẫn đặt trên bụng nhỏ, trên mu bàn tay dính đầy nước sốt phun ra từ côn th*t, cả người lung tung rối loạn, vẻ mặt bị tình dục chinh phục lại nhu nhược động lòng người đến như vậy, chọc cho Hàn Mạc không nhịn được lại hung ác đâm thật sâu thêm vài cái nữa.
Nguyễn Đào cho rằng chính mình thật sự sẽ chết mất.
Cậu chết đi sống lại, bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp, nghe được có người đang lầm bầm lầu bầu bên tai.
"Có khi nào sẽ thao hỏng em luôn không?"
Nguyễn Đào mềm mại rầm rì: "Ưm?"
Hàn Mạc thấy cậu đã hoàn hồn liền bóp chặt khuôn mặt đỏ bừng kia, lặp lại: "Tôi nói, em đáng thương như vậy, có khi nào tôi sẽ thao hỏng em luôn không?"
Nguyễn Đào chu đôi môi đo đỏ, đôi tay ôm chặt cổ Hàn Mạc mơ hồ nói: "Sẽ không... Ngài, ngài có thể tận tình hưởng dụng em..."
Hàn Mạc mỉm cười: "Thật không?"
Kim chủ vừa đẹp trai lại vừa ôn nhu, Nguyễn Đào phát hiện mình đã vô cùng si mê hắn rồi.
Cậu cả gan làm loạn cầu xin: "Tiên sinh, ngài có thể... có thể hôn hôn em không?"
Hàn Mạc cười, không nói được cũng không nói không được, cứ như vậy nghiền ngẫm nhìn Nguyễn Đào, nhìn cho đến khi cậu lạnh run lên mới tốt bụng mà cúi đầu, ngậm chặt cánh môi đỏ mềm kia vào trong miệng.
- --
Editor: Muốn có người yêu vãi ?