Khi ra khỏi Từ La Điện, mọi người ai đều về phòng người nấy, chỉ có Dương Thừa Từ nán lại nhắc nhở Thẩm Nhược Y với Hàn Mặc Quân vài câu rồi cũng đi luôn.
Nhân lúc không còn ai nữa Thẩm Nhược Y mới có cơ hội hỏi Hàn Mặc Quân về ngày hôm nay.
Nàng quan tâm nói: "Mặc Quân, vừa rồi ta định tìm ngươi, hôm nay tỉ thí..."
——Thế nào?
Thẩm Nhược Y còn chưa nói hết thì tay Hàn Mặc Quân đã nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc rối bị gió thổi bay trước mặt nàng, giúp nàng vén lên tai.
Giọng Hàn Mặc Quân thực nhẹ, hắn nói: "Sư tôn, vừa rồi hắn có làm gì người không? Tại sao không đánh trả?"
Trái tim Thẩm Nhược Y đột nhiên đập liên hồi, cảm nhận được ngón tay của Hàn Mặc Quân chạm lướt qua vành tai khiến mặt nàng nóng bừng. Ngại ngùng cúi đầu xuống, tay nàng luống cuống tự vén tóc, không thể bình tĩnh mà đáp lời hắn.
Nhìn vẻ lúng túng của Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân bật cười. Nàng chỉ cao tới vai hắn lại còn cúi đầu, hắn không thể nhìn thấy mặt nàng.
Vì thế Hàn Mặc Quân khom lưng, cúi đầu xuống để tầm nhìn ngang với tầm mắt của Thẩm Nhược Y.
Hắn tiếp tục ôn nhu nói: "Đừng để mình bị ức hiếp như vậy nữa, ta sợ sẽ có lúc không tới kịp bảo vệ người."
Thẩm Nhược Y chưa kịp đáp thì thấy Hàn Mặc Quân triệu Tu Lam kiếm, đưa ra trước mặt mình.
Hắn nói: "Sư tôn đọc câu chú theo ta, Tu Lam sẽ nhận người làm chủ."
Thẩm Nhược Y ngạc nhiên nhìn hắn, nàng hỏi: "Nhận làm chủ? Đây là kiếm của ngươi..."
Không để Thẩm Nhược Y nói hết, Hàn Mặc Quân cầm tay nàng lên, đặt kiếm vào.
"Tu Lam có một điểm đặc biệt là nó không thể làm tổn thương chủ của mình. Trên đời này ai cũng không được phép tổn thương sư tôn, kể cả ta."
Thẩm Nhược Y không muốn từ chối sự dịu dàng này của hắn nên ngoan ngoãn làm theo, sau khi đọc câu chú xong thì nàng chạm ngón tay vào lưỡi kiếm để nó nhận máu của mình.
Vừa xong Hàn Mặc Quân đã vội thu kiếm lại, cầm lấy bàn tay đang chảy máu của Thẩm Nhược Y lên, hắn gấp gáp sử dụng linh lực giúp nàng làm lành vết thương.
Thẩm Nhược Y bật cười trước dáng vẻ này của hắn, vô tư nói: "Ta không đau."
Hàn Mặc Quân đột nhiên trầm mặc không nói gì, vết thương ổn rồi hắn mới để tay Thẩm Nhược Y về chỗ cũ.
Giọng hắn trầm trầm vang lên: "Sẽ có người vì sư tôn bị thương mà đau lòng, không quản việc người có thấy đau hay không."
Thẩm Nhược Y vì những lời ngọt ngào này của hắn mà trong lòng như nổi trống.
Khoảng cách giữa hai người cũng đang dần sát lại, sợ gần nhau quá Hàn Mặc Quân sẽ nghe thấy tim mình đang đập, Thẩm Nhược Y vội vàng nói vài câu qua loa với hắn rồi chạy đi.
Cuối cùng chỉ còn mình Hàn Mặc Quân đứng đó, cứ đứng nhìn mãi đến khi không còn chút bóng dáng của Thẩm Nhược Y.
Gió thổi lớn khiến tóc và vạt áo của hắn bay bay, nhưng mà hắn không nghe thấy tiếng gió, chỉ nghe thấy tiếng tim đập.
Tiếng tim đập không biết là của mình...
Hay còn có cả sư tôn.
----------------------
Nửa tháng tiếp theo.
Đại hội Tinh Hiển vẫn diễn ra bình thường. Cứ ba ngày một vòng, chẳng mấy chốc đã tới trận tỷ võ cuối cùng.
Sau ngày hôm đó Thẩm Nhược Y đều tới xem Tuyết Nhã tỉ thí vì nàng sợ gặp Hàn Mặc Quân. Chỉ cần nghĩ tới hắn thôi tim nàng đã không tự chủ được mà đập rồi, tốt nhất là không gặp hắn, gặp rồi tim thật sự sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực luôn.
Còn về Kim Hạ Huyền, mỗi lần thấy Thẩm Nhược Y đều luôn miệng xin lỗi, mặc dù nàng đã nói rất nhiều lần là không để ý rồi nhưng hình như hắn ta vẫn không có ý định dừng lại.
Vì tỉ thí luyện đan hôm trước đã kết thúc rồi nên hôm nay tất cả mọi người đều tập trung dưới đài tỷ võ. Vẫn như thường lệ, Thẩm Nhược Y vừa tới đã thấy Kim Hạ Huyền đứng chờ sẵn.
Hắn lại bắt đầu câu nói hằng ngày: "Bái kiến Thánh Quân, Kim Hạ Huyền đối với chuyện trước đây vô cùng hối hận..."
Không để hắn nói xong Thẩm Nhược Y đã cướp lời trước: "Ta đã nói không để ý rồi, ta vốn không thấy ngươi có lỗi nên ngươi không có lỗi, ngươi cứ tiếp tục xin lỗi thì ta mới xem ngươi là có lỗi, nếu không muốn ta nghĩ ngươi có lỗi thì ngươi cũng đừng thấy mình có lỗi mà tiếp tục xin lỗi."
Kim Hạ Huyền nghe xong liền đơ luôn, có chút không hiểu hỏi: "Thánh Quân, lỗi với lỗi cái gì..."
Thẩm Nhược Y không muốn để ý tới hắn nữa, đi hẳn vào trong khán đài. Nàng không muốn ngồi ở chỗ của trưởng lão vì khá xa đài tỉ thí, ở ngay dưới khán đài nhìn mới rõ nhất.
Thấy Thẩm Nhược Y đi Kim Hạ Huyền lại tiếp tục đuổi theo, luôn miệng gọi "Thánh Quân, Thánh Quân".
Hắn hỏi: "Người có muốn nhận ta làm đồ đệ không?"
"Không." Thẩm Nhược Y thẳng thừng từ chối.
Sau đó nàng lại bổ sung thêm một câu: "Ngươi chẳng lẽ chưa nghe qua ta chỉ có thể thu nhận một đồ đệ à? Đồ đệ ta là Mặc Hàn Quân rồi."
"Hàn Mặc Quân? Bảo sao hắn lại giỏi như vậy! Ta thấy hắn là người giỏi nhất trong số các đệ tử tham gia đó."
Thẩm Nhược Y chưa kịp hào hứng thì Kim Hạ Huyền lại tiếp tục nói: "Nhưng sao không thấy hắn nhắc gì tới? Bọn ta hỏi thì hắn chỉ nói mình là đệ tử của Thanh Lăng môn, còn nghĩ hắn chỉ là một đệ tử bình thường chứ."
Thẩm Nhược Y ngay lập tức cảm thấy hụt hẫng.
Sao Hàn Mặc Quân không nói là đồ đệ của nàng? Làm đồ đệ của nàng không tốt sao?
Kim Hạ Huyền đứng bên cạnh thấy Thẩm Nhược Y trầm ngâm một lúc liền gọi nàng: "Thánh Quân, tới Lục Thần của Thanh Lăng môn rồi."
Thôi không nghĩ nữa, Thẩm Nhược Y tập trung nhìn lên khán đài.
Vừa nhìn thấy Lục Thần, nàng cùng với các đệ tử khác của Thanh Lăng môn đồng loạt hô tên hắn.
Nghe thấy tiếng của Thẩm Nhược Y, Lục Thần từ trên đài nhìn xuống mỉm cười với nàng.
Hắn ngoài mặt vẫn bình thường nhưng trong lòng đã vui vẻ tới điên rồi, hắn cũng không biết từ bao giờ mình chỉ cần nhìn thấy Thẩm Nhược Y thôi đã vui vẻ tới vậy.
Lần đầu tiên còn có thể giải thích là do khi đó nàng mua đúng loại bánh Hoa Quế hắn thích, lần thứ hai khi nàng cứu hắn còn có thể nghĩ là cảm kích ơn cứu mạng, lần thứ ba...
Sau đó hắn bắt đầu không thể giải thích được tại sao, vì lí do gì mà hắn chỉ nghĩ tới một mình Thẩm Nhược Y?
Cắt ngang những suy nghĩ rối như tơ trong đầu Lục Thần là tiếng hô của trưởng lão: "Trận đầu tiên, Lục Thần của Thanh Lăng môn và Khương Trí Viễn của Nhạc Vân môn. Bắt đầu!"
Thẩm Nhược Y có chút ngạc nhiên, vì những lần tỉ thí trước của Thanh Lăng môn đều không cùng bảng với Nhạc Vân môn nên nàng không để ý.
Tên Khương Trí Viễn chỉ biết ăn chơi trác táng này có tu vi cao như thế?
Nhưng cũng không cần lo nghĩ nhiều, dù sao thì Lục Thần cũng sẽ thắng thôi.
Hiện giờ Thanh Lăng môn còn hai người Lục Thần và Hàn Mặc Quân, đều giỏi cả. Tuyết Nhã đã giành hạng nhất tỉ thí luyện đan, bảy người còn lại đều đã bị loại nhưng kết quả cũng không tệ.
Mọi năm đều là Nhạc Vân môn giành hạng nhất, lần này đến lượt Thanh Lăng môn rồi!
Cuộc tỉ thí diễn ra một lúc lâu, Thẩm Nhược Y cũng không hiểu vì sao Lục Thần hình như còn có một chút... Yếu hơn? Rõ ràng trong truyện còn không nhắc về tên Khương Trí Viễn này mà.
Sau đó, Lục Thần dần dần bị Khương Trí Viễn áp đảo, cuối cùng rớt xuống đài.
"Khương Trí Viễn, thắng." Trưởng lão vừa thông báo thì cùng lúc đó là tiếng tung hô của Nhạc Vân môn.
Thẩm Nhược Y nghe thông báo của trưởng lão rồi vẫn không thể tin vào mắt mình, kết cục trong truyện thay đổi rồi?!
Nàng vẫn còn đang ngơ ngác về chuyện Lục Thần thì bên cạnh nghe tiếng của Tuyết Nhã: "Thánh Quân, giờ ta mới tới kịp, Lục sư huynh sao rồi?"
Thẩm Nhược Y chỉ buồn rầu lắc đầu, cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, trận tiếp theo là của Hàn Mặc Quân rồi.
"Trận tiếp theo, Hàn Mặc Quân của Thanh Lăng môn và Kim Hạ Huyền của Dạ Thiên môn."
Nói tới đây Thẩm Nhược Y mới nhớ ra Kim Hạ Huyền cũng là đệ tử đứng đầu của Dạ Thiên môn, tư chất không tồi.
Chẳng hiểu sao hắn không ngồi chỗ của các đệ tử tham gia tỉ thí mà cứ suốt ngày bám theo nàng, suýt nữa nàng còn quên hắn cũng tới đây để tỉ thí luôn.
Hàn Mặc Quân vừa lao ra đỡ Lục Thần, sau khi đưa Lục Thần vào chỗ ngồi thì mới bắt đầu đi lên đài.
Nhìn về phía đối thủ, thấy Kim Hạ Huyền bước từ nơi mà Thẩm Nhược Y đang đứng, trong lòng hắn chợt khó chịu.
Mấy ngày nay Hàn Mặc Quân luôn để ý chuyện này, hắn thấy Thẩm Nhược Y luôn cùng tên này thì thầm to nhỏ, không biết là quen nhau từ bao giờ.
Hàn Mặc Quân và Kim Hạ Huyền vừa lên đài thì bên dưới là hàng loạt tiếng hô của các đệ tử ở Thanh Lăng môn và Dạ Thiên môn, nhưng tiếng lớn nhất lại phát ra từ phía Phong Tiêu Cung.
"Hàn Mặc Quân! Thanh Lăng môn!"
"Hàn Mặc Quân đẹp trai nhất, tốt nhất, giỏi nhất!"
Một dải lụa đỏ to đùng có dòng chữ "Hàn Mặc Quân nhất định chiến thắng" của Phong Tiêu Cung được giương lên cao, đứng đầu là Lãnh Nguyệt Tâm.
Mặc dù đã bị loại lâu rồi nhưng Lãnh Nguyệt Tâm vẫn ở lại Nhạc Vân môn, mỗi lần tới ngày mà Hàn Mặc Quân tham gia thi đấu đều đứng cổ vũ nhiệt tình.
Hàn Mặc Quân cũng không để ý, ngày đầu còn có chút khó chịu nhưng giờ cũng quen rồi, ngay lúc này hắn chỉ đang quan tâm tới Thẩm Nhược Y.
Vừa rồi nàng còn hết sức ủng hộ Lục Thần mà, sao đến hắn lại không nói gì?
Thẩm Nhược Y thì đang nhìn về phía Lãnh Nguyệt Tâm, lo rằng Hàn Mặc Quân sẽ để ý tới nàng ta. Một lúc sau nàng mới quay sang nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang hướng về phía mình.
Thẩm Nhược Y chợt ngẩn người, nàng không biết là Hàn Mặc Quân đang nhìn ai.
Là nàng hay là... Tuyết Nhã đứng cạnh nàng?
Không kịp nghĩ nhiều, Thẩm Nhược Y quay sang nói với Tuyết Nhã: "Tuyết Nhã, mau gọi tên. Hàn Mặc Quân đang chờ ngươi đó."
Tuyết Nhã cũng không hiểu nhưng mà Thẩm Nhược Y đã nói thì nàng sẽ làm theo, nàng hô lớn: "Hàn Mặc Quân!"
Thấy Thẩm Nhược Y không có ý định cổ vũ mình, Hàn Mặc Quân quay mặt đi.
Ở phía Thẩm Nhược Y, thấy Tuyết Nhã vừa cổ vũ xong Hàn Mặc Quân đã quay đi luôn, trong lòng nàng vô cùng hụt hẫng.
Hóa ra... Không phải hắn nhìn ta.
"Bắt đầu."
Tiếng của trưởng lão vừa hô thì Hàn Mặc Quân cùng Kim Hạ Huyền lập tức xuất chiêu hiểm, không ai chịu nhường ai.
Trận này diễn ra rất nhanh, sau năm chiêu thì Hàn Mặc Quân đánh Kim Hạ Huyền rớt khỏi đài.
"Oaaaa!!! Hàn Mặc Quân giỏi quá!!!!" Bên dưới khán đài đều là tiếng của các nữ đệ tử reo hò, tiếng hô lớn nhất vẫn là của Lãnh Nguyệt Tâm.
Đợi trưởng lão tuyên bố người chiến thắng là mình rồi Hàn Mặc Quân lại quay về chỗ ngồi đợi trận tỉ thí tiếp theo. Ánh mắt hắn vẫn dán vào người Kim Hạ Huyền đang đi về phía Thẩm Nhược Y.
Vừa về tới nơi Kim Hạ Huyền liền xoa xoa ngực nói với Thẩm Nhược Y: "Thánh Quân, đồ đệ của người sao lại không nương tay với ta chút nào vậy..."
Thẩm Nhược Y không để tâm tới hắn, nói qua loa: "Ta thấy tu vi của ngươi không tệ, chỉ là đồ đệ ta quá giỏi thôi. Hơn nữa ta thấy ngươi cũng đâu có nhường Hàn Mặc Quân, các ngươi vừa mới vào đã ra chiêu như muốn giết đối phương vậy."
"Ai bảo hắn là đồ đệ của người..."
Thẩm Nhược Y nghe thấy tiếng Kim Hạ Huyền lẩm nhẩm bên tai liền khó hiểu.
Tên này có ý gì?!
Không để nàng nghĩ ngợi lâu, trưởng lão lại thông báo trận tỉ thí tiếp theo. Trận cuối cùng để tranh hạng nhất là cuộc tỉ thí giữa Hàn Mặc Quân và Khương Trí Viễn.
Trước khi bắt đầu, Lục Thần nhắc nhở Hàn Mặc Quân: "Hàn sư huynh cẩn thận, chiêu thức của Khương Trí Viễn rất kì quái."
Hàn Mặc Quân gật đầu.
Vừa lên đài Khương Trí Viễn đã làm ra vẻ mặt không để ai vào mắt, nhìn Hàn Mặc Quân cười khinh bỉ.
Thẩm Nhược Y vừa nhìn tên này đã thấy ghét, cũng không biết vì sao chuẩn bị tới trận này trong lòng nàng cứ luôn bồn chồn, dự cảm không lành cứ không ngừng dâng lên.
Nàng bất giác hét lên với Hàn Mặc Quân: "Mặc Quân, nhất định phải cẩn thận!"
Hàn Mặc Quân bất ngờ quay đầu nhìn nàng, miệng làm khẩu hình "Nghe lời sư tôn". Nghĩ tới Thẩm Nhược Y lo lắng cho mình, niềm vui trong lòng hắn như được nhân đôi.
Tiếng "bắt đầu" vừa vang lên thì Khương Trí Viễn liền động thủ, từng động tác đều sử dụng mười phần sức mạnh, kiếm liên tục đâm về phía Hàn Mặc Quân.
Hàn Mặc Quân đương nhiên cũng không chịu nhường, cũng không né tránh, mạnh mẽ tấn công lại từng đợt.
Tới khi cả hai cùng lúc chĩa kiếm tiến về phía đối phương thì Khương Trí Viễn nói nhỏ với Hàn Mặc Quân: "Sư tôn của ngươi ta đã nếm qua rồi, không tệ."
Hàn Mặc Quân đột nhiên mất bình tĩnh, đường kiếm cũng vì thế mà chệch đi một chút.
Khương Trí Viễn chính là chờ đợi thời khắc này—— Xoẹt!
Kiếm của Khương Trí Viễn xoẹt qua vai trái của Hàn Mặc Quân.
Máu chảy thấm ướt cánh tay áo nhưng Hàn Mặc Quân không quan tâm, sát khí quanh Tu Lam kiếm bỗng nhiên dày đặc.
Giọng hắn giận dữ vang lên: "Tu – Lam."
Tu Lam kiếm phi ra, trong chớp mắt đâm xuyên qua vai phải của Khương Trí Viễn rồi tự động quay vòng trở lại trong tay của Hàn Mặc Quân.
"Vai của ta!!!" Khương Trí Viễn ngã xuống ôm vai gào thét.
Tất cả mọi người đều bất ngờ, một số trưởng lão bắt đầu đứng ngồi không yên, không tin được vào mắt mình.
"Tu Lam kiếm? Thế mà lại có người thuần phục được nó!"
"Tu vi của tên đệ tử Thanh Lăng môn này không tầm thường."
"..."
Ở trên đài tỉ thí, Hàn Mặc Quân không để Khương Trí Viễn có cơ hội đứng dậy, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt, mũi nhọn của Tu Lam kiếm đặt ngay trước cổ họng hắn.