Ngày hôm sau.
Đại hội Tinh Hiển bắt đầu diễn ra vòng đầu tiên, tỷ võ và luyện đan thi xen kẽ nhau.
Thẩm Nhược Y đi sang bên nữ chính một chút, các đệ tử đều tới tỷ võ nên nàng sợ Tuyết Nhã một mình sẽ cô đơn. Hơn nữa mới vòng đầu nên bên tỷ võ cũng chưa có gì đáng xem, Hàn Mặc Quân đánh không tệ còn Lục Thần theo như trong truyện chắc chắn sẽ giành hạng nhất.
Vừa tới đã thấy Tuyết Nhã đang ngồi một góc chờ, Thẩm Nhược Y cảm thấy nàng có chút đáng thương.
Sao trông Tuyết Nhã lại buồn như vậy?
Theo nguyên tác là đêm hôm qua Lục Thần và Tuyết Nhã đã trao vật định ước, hứa hẹn bên nhau cơ mà? Tuyết Nhã phải vui mới phải.
Cũng không để Thẩm Nhược Y nghĩ thêm nhiều, trên đài tỉ thí vang lên giọng nói của một trưởng lão: "Tuyết Nhã của Thanh Lăng môn và Tiêu Yến của Chương môn."
Dưới khán đài là tiếng hô "Tiêu Yến!", "Chương môn!" vô cùng nhiều. Chủ yếu là vì Chương môn chuyên về luyện đan hơn tỷ võ, hầu hết các đệ tử hay trưởng lão đều tập trung ở đài bên này.
Thẩm Nhược Y đương nhiên không để cho Tuyết Nhã chịu thiệt, sợ Tuyết Nhã không nhìn thấy mình nên nàng cố gắng nhích người đi lên phía trước.
Nàng hét lớn: "Tuyết Nhã! Thanh Lăng môn!"
Bắt được ánh mắt của nữ chính nàng liền làm khẩu hình 'Cố lên'. Tuyết Nhã thấy Thẩm Nhược Y ở dưới khán đài cổ vũ cho mình cũng rất bất ngờ, nàng gật đầu một cái rồi cười thật vui vẻ.
Vốn dĩ Tuyết Nhã vẫn luôn thấy buồn vì Lục Thần không hề quan tâm tới việc mình tỷ thí hôm nay, nàng nghĩ ngoài Lục Thần ra thì làm gì còn ai quan tâm tới mình nữa.
Vừa rồi nàng thấy Thẩm Nhược Y tới cổ vũ mình, trong đầu không ngừng hiện lên chuyện Ma Vực năm đó, áy náy không dám nhìn thẳng Thẩm Nhược Y.
Ngồi xem vui vẻ một lúc, Thẩm Nhược Y biết kết quả cuối cùng sẽ là Tuyết Nhã thắng mà.
Tuyết Nhã vừa xuống đài liền chạy thẳng về phía Thẩm Nhược Y, nàng cảm kích nói: "Thánh Quân, cảm ơn người hôm nay đã tới. Ta... Ta cứ nghĩ sẽ không có ai quan tâm ta."
Thẩm Nhược Y nhìn dáng vẻ này của Tuyết Nhã liền bật cười, nàng thấy chung quy nữ chính vẫn là một đứa trẻ con đáng yêu mà thôi, sau này nên quan tâm nhiều chút.
Trò chuyện thêm một lúc thì Tuyết Nhã bị gọi đi, Thẩm Nhược Y cũng nhân lúc này đi tìm Dương Thừa Tử bàn chuyện.
...
Đang trên đường tới khu vực của Thanh Lăng môn, nàng lại đen đủi gặp đám người Nhạc Vân môn hôm trước.
Bọn chúng lôi một con mèo yêu đang bị nhốt trong lồng đi, khắp người nó toàn là vết thương. Không những thế, một tên trong số đó còn lấy kiếm liên tục chọc vào bên trong.
Thẩm Nhược Y đã ngứa mắt từ ngày hôm qua rồi, trực tiếp đến chắn trước mặt Khương Trí Viễn.
Nàng tức giận hỏi: "Sao ngươi phải hành hạ nó?"
Khương Trí Viễn vẻ mặt vô lại nhìn Thẩm Nhược Y, giọng điệu tỏ ý trêu chọc: "Ồ? Con mèo này quá đẹp nên ta muốn bắt về hành hạ, còn mỹ nhân như nàng đây ta ngược lại muốn bắt về chăm sóc, được không nào?"
Vừa nói hắn vừa đi vòng quanh người Thẩm Nhược Y mắt chữ O mồm chữ A nhìn nàng từ đầu tới cuối.
Một màn này đều bị đại đệ tử Kim Hạ Huyền của Dạ Thiên môn từ đằng xa nhìn thấy. Đứng nhìn một lúc, hắn cực kì thắc mắc là tên thiếu chủ này có não không?
Gần đây là thời điểm đại hội Tinh Hiển diễn ra, người xuất hiện ở Nhạc Vân môn đương nhiên một là đệ tử, hai là trưởng lão rồi. Còn có người dễ bị ức hiếp hay sao?
Với lời lẽ kinh tởm của tên thiếu chủ này, chắc chắn là vị cô nương mặc lam y sẽ đánh——
Kim Hạ Huyền còn chưa nghĩ xong thì nghe thấy vị cô nương kia vui vẻ đáp lời: "Được thôi, chỉ cần thiếu chủ cho ta con mèo này."
——hắn liền ngốc luôn.
Khương Trí Viễn nghe thấy thế liền phẩy tay ra lệnh cho những đệ tử khác mang mèo yêu đưa cho Thẩm Nhược Y, nàng cũng giương tay vui vẻ ôm lấy nó vào lòng.
"Mỹ nhân nói xem tên nàng là gì?" Khương Trí Viễn miệng vừa nói tay vừa động.
Thẩm Nhược Y vẫn luôn nhìn theo từng động tác của Khương Trí Viễn, đương nhiên chỉ cần hắn đưa mèo ra thì nàng bẻ luôn tay hắn chứ tên cái gì mà tên!
Trên bàn tay Thẩm Nhược Y đã bắt đầu tụ linh lực thì Kim Hạ Huyền đột nhiên bước tới chắn trước mặt nàng.
Hắn dõng dạc nói: "Khương thiếu chủ, ngay tại nơi tập trung ngũ đại môn phái lại bắt nạt một nữ đệ tử phái khác, chuyện này không được hợp lí."
Vốn dĩ Kim Hạ Huyền định xem trò vui, muốn xem tên Khương thiếu chủ này bị trừng phạt thì ai ngờ "vị cô nương mặc lam y" kia lại tùy tiện để người khác bắt nạt như thế.
Hắn đương nhiên không thể để kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu!
Khương Trí Viễn vênh mặt lên mà nói: "Nữ đệ tử phái khác? Nàng ta không hề mặc y phục của phái nào cả."
Kim Hạ Huyền cũng không biết vì sao vị cô nương trước mặt không mặc y phục của đệ tử, nhưng hắn chắc chắn rằng mình không đoán sai.
"Vậy thiếu chủ để cô nương này nói xem mình ở phái nào." Kim Hạ Huyền nhường lời cho Thẩm Nhược Y.
Thẩm Nhược Y đang bận kiểm tra vết thương cho mèo, không chú tâm đáp: "Thanh Lăng môn."
Kim Hạ Huyền thấy vậy liền quay sang Khương Trí Viễn làm điệu bộ "Đó, thấy chưa".
"Lại là Thanh Lăng môn, xui xẻo." Khương Trí Viễn nói rồi giậm chân tức giận bỏ đi.
Cuối cùng, còn lại một Thẩm Nhược Y đang xem vết thương cho mèo và một Kim Hạ Huyền đang đứng tò mò nhìn nàng.
Kim Hạ Huyền nghiêm túc nói: "Cô nương, lần sau đừng nên dây vào những kẻ như hắn nữa, hơn nữa... Là nữ tử cũng không nên quá buông thả."
"..." Thẩm Nhược Y bực mình nhìn Kim Hạ Huyền.
Trông nàng giống kiểu nữ tử như thế lắm sao?
Thẩm Nhược Y không vui đáp: "Đa tạ ngươi đã giúp ta, nhưng ta không phải kiểu nữ tử như ngươi nói!"
"Ta không có ý đó, nhưng mà ta thấy vừa rồi cô nương có dáng vẻ như thế nên nhắc nhở thôi mà."
Thẩm Nhược Y mặc kệ Kim Hạ Huyền vẫn đang lải nhải đằng sau mà đi luôn.
...
Khi rời khỏi phòng của Dương Thừa Tử thì trời cũng đã tối, bàn chuyện thì không lâu nhưng chữa thương cho mèo rất mất thời gian.
Thẩm Nhược Y không đi về phòng luôn mà tới nơi ở của các đệ tử để tìm Hàn Mặc Quân, muốn hỏi hắn về chuyện tỉ thí hôm nay.
Nàng đang đi thì không ngờ lại gặp phải Khương Trí Viễn cùng đám đệ tử lúc ban ngày chặn đường mình.
Giọng điệu Khương Trí Viễn tức giận nói: "Dám lừa thiếu chủ ta, lá gan quả không nhỏ!"
Lười để ý đến hắn, Thẩm Nhược Y bước sang phải để đi tiếp thì lại bị chặn, nàng khó chịu đáp: "Ta lừa ngươi cái gì?"
"Ta vừa đi xem đám đệ tử Thanh Lăng môn, chỉ có ba nữ đệ tử và tất cả đều ở trong phòng. Mạo danh đệ tử Thanh Lăng môn để lừa ta, nhất định phải phạt!"
Thẩm Nhược Y đang định nói "Ta đâu có nói ta là đệ tử" thì đã có hai tên giữ tay nàng ở đằng sau, Khương Trí Viễn nhân lúc này liền tiến tới, đưa tay chuẩn bị vuốt mặt nàng.
Đúng là tìm chết!
Thẩm Nhược Y mắng thầm trong đầu, hai tiếng "Nguyệt Quang" vừa ra khỏi miệng thì một thanh kiếm đột ngột bay ngang qua chém vào tay của hai tên đằng sau lưng nàng.
Là Tu Lam kiếm!
Thẩm Nhược Y vừa định thần được thì bóng lưng rộng lớn quen thuộc đã xuất hiện trước mặt nàng rồi.
"Dám động vào người của ta?" Hàn Mặc Quân gằn từng chữ.
Thẩm Nhược Y được tấm lưng rộng lớn của Hàn Mặc Quân che chắn, thân hình nhỏ bé của nàng đứng gọn phía sau hắn.
Giống như cái gì cũng không cần lo nữa, có Hàn Mặc Quân ở đây rồi.
Nhưng mà... 'Người của ta'?
Không để Thẩm Nhược Y nghĩ ngợi lâu, Khương Trí Viễn chợt hét toáng khiến nàng giật cả mình: "Lại là tên xui xẻo nhà ngươi! Cái gì mà 'người của ta'? Thiếu chủ ta còn muốn đem nàng ta về làm ấm giường..."
Lời trên miệng Khương Trí Viễn còn chưa nói hết thì Tu Lam kiếm đã đặt ngay trên cổ hắn.
Hàn Mặc Quân không cho phép bất cứ ai có một câu lăng nhục sư tôn.
Thẩm Nhược Y không muốn chuyện này làm ảnh hưởng tới những trận tỉ thí sắp tới của Hàn Mặc Quân, tay cũng kịp thời ngăn cản Tu Lam kiếm trước khi lưỡi kiếm làm tổn thương Khương Trí Viễn.
Còn chưa kịp nói gì thì Khương chưởng môn cùng bốn chưởng môn còn lại xuất hiện.
Thẩm Nhược Y không mấy vui vẻ nhìn về phía đó.
Ha, đến cũng đúng lúc quá rồi!
- ----------------------
Từ La Điện.
Mọi người đều tập trung lại để xem Khương chưởng môn xử trí vụ hỗn loạn vừa rồi. Không ngoài dự đoán của Thẩm Nhược Y, ông ta để nhi tử của mình có cơ hội nói trước.
Khương Trí Viễn làm khùng làm điên, chỉ trỏ hết người này người khác rồi mới nói: "Tất cả đều tại tên đệ tử Thanh Lăng môn này luôn cản chuyện tốt của con. Rõ ràng con gặp nữ tử này trước, muốn đem về phòng chơi, vậy mà tên này đột nhiên xuất hiện lập tức động thủ. Cha mau trừng phạt hắn!"
"Ngươi..." Khương chưởng môn tức giận tới tím mặt.
Tất cả đệ tử Thanh Lăng môn đang định lên tiếng chửi hắn thì Dương Thừa Tử giơ tay ngăn lại.
Kim Hạ Huyền không biết đã đứng bên cạnh Thẩm Nhược Y từ bao giờ, hắn thì thầm bên tai nàng: "Cô nương, ta đã nói người này đừng nên dây vào mà. Là nữ tử không nên..."
Hắn còn chưa dứt lời thì trong Từ La Điện vang lên một tiếng "Bốp!".
Là cái tát mà Khương chưởng môn dành cho Khương Trí Viễn.
Ông ta tức giận quát: "Nghịch tử! Đây là chuyện tốt mà ngươi nói sao?! Còn không mau xin lỗi Thánh Quân!"
"Thánh Quân?" Tất cả mọi người đồng thanh.
Sau đó toàn bộ ánh mắt ở đây đều dồn hết về phía Thẩm Nhược Y, tiếng xì xào bàn tán vang lên.
"Không ngờ Thánh Quân lại xinh đẹp như vậy!"
"Chẳng phải Thánh Quân luôn không ra khỏi Thanh Lăng môn sao? Không ngờ có thể gặp được người ở đây."
"Vậy mà ta cứ nghĩ đây là nữ đệ tử nào đó, không ngờ Thánh Quân lại trẻ như mới đôi mươi."
Và người bất ngờ nhất ở đây đương nhiên là Kim Hạ Huyền, hắn mới càng không thể tin đây chính là Thánh Quân, vừa rồi còn dám nói bậy bạ với nàng.
Sao ta lại nói Thánh Quân là nữ tử kiểu đó được chứ!
Thánh Quân chỉ cần phẩy tay liền có thể giết ngàn ma tu, thế mà ta còn giương oai trước mặt cứu người...
Kim Hạ Huyền cứ thế tự suy nghĩ rồi tự sợ.
Lúc này Khương Trí Viễn cũng hoàn hồn trở lại, vội vàng quỳ xuống dập đầu van nài: "Thánh... Thánh Quân, là đệ tử ngu dốt nên mới dám nói ra những lời đó, đều tại ta... Xin Thánh Quân tha tội!"
Thẩm Nhược Y cũng không có ý định làm lớn chuyện này, hơn nữa lần đầu thấy có người dập đầu trước mình như thế nên nàng có chút hoảng sợ rồi.
Vì vậy Thẩm Nhược Y chỉ nói một câu "bỏ đi", coi như chấm dứt mọi chuyện ở đây.