Hai cỗ xe ngựa từ từ rời khỏi cửa sau Dưỡng Tế Viện.
Bên trong xe ngựa, Mẫn phu nhân nhìn Mẫn Giang Thần: “Đã nghe rõ cả rồi chứ? Trước đây Vân Nương là cái dáng vẻ gì, bây giờ rơi vào tình cảnh thế nào, nếu như không phải là Lang Hoa cứu nàng ta, hai mẹ con họ đều sẽ chết ở Dưỡng Tế Viện.”
Sắc mặt Mẫn Giang Thần tái nhợt, Minh gia và Triệu gia lại đối xử với Vân Nương như thế. Năm đó, lúc Vân Nương vẫn còn là Hàn phu nhân rạng rỡ, giàu sang, bên người không thiếu kẻ hầu người hạ. Hàn gia từ trên xuống dưới tôn kính coi nàng ta là Vinh Quốc Công phu nhân tương lai, bây giờ nàng ta lại bị phu gia chối từ, giống như đang vùng vẫy trong đầm lầy vậy.
Nàng biết mẫu thân dẫn nàng đến đây là có ý gì, nếu như nàng khăng khăng làm theo ý mình, vẫn muốn gả cho Lục Anh thì sẽ rơi vào kết quả như vậy.
Nhưng dù sao Lục Anh cũng không phải là Minh Tiến sĩ.
Có lẽ đây chính là người trong cuộc mơ hồ, kẻ đứng xem thì sáng suốt.
Năm đó lúc Vân Nương nhất định muốn ly hôn với biểu ca, tưởng rằng sẽ gả được cho một trượng phu có thể cùng tương nhu dĩ mạt*, nhưng không ngờ Minh Tiến sĩ lại là một kẻ có văn hoá mà cặn bã, còn nàng thì sao? Bây giờ có phải nàng cũng đang lầm đường lạc lối hay không.
* Thành ngữ này nằm trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử. Nghĩa đen của thành ngữ miêu tả tình cảnh của hai chú cá sống trong một suối cạn nước, chúng cùng phun nước bọt để làm ướt cho nhau. Nghĩa bóng của thành ngữ là lúc hoạn nạn giúp đỡ nương tựa lẫn nhau.
Mẫn Giang Thần trầm mặc không nói gì.
Lửa giận của Mẫn phu nhân nhất thời xông lên đầu: “Nhìn bộ dạng bây giờ của con, bất luận ta nói cái gì con cũng sẽ không nghe rồi.”
“Mẫu thân!” Mẫn Giang Thần nhìn Mẫn phu nhân, “Con biết tâm tư của người, người muốn để con gả được cho một người tốt, tương lai không phải lo chuyện cơm áo. Nhưng phụ mẫu nhà nào mà không nghĩ như vậy chứ, rốt cuộc thì ai cũng có nhân duyên của mình thôi.”
Mẫn phu nhân nói: “Xem ra chúng ta đã đi một chuyến uổng công rồi, chẳng trách Lang Hoa cũng không muốn tới khuyên con nữa.”
“Mẫu thân có thể tác thành cho con không?” Mẫn Giang Thần nói, “Nếu như bây giờ mẫu thân đồng ý, ít nhất hiện tại con sẽ rất vui vẻ, tương lai như thế nào, ai có thể biết được.”
Mẫn phu nhân giơ tay lên, Mẫn Giang Thần nhắm mắt lại, không tránh không né, dáng vẻ chờ bị đánh.
Nước mắt Mẫn phu nhân lập tức rơi xuống: “Ta luôn cảm thấy phụ thân con quật cường, ông ấy làm quan ở bên ngoài, trong lòng ta luôn nơm nớp lo sợ, hàng năm ta chỉ biết nương tựa vào hai huynh muội các con. Chúng ta cũng không có nhiều gia tài như người khác, nên muốn thương yêu các con hơn một chút. Ai ngờ lại chiều hư các con rồi, nếu như con thà phải đi con đường này như Vân Nương, đến lúc đó nhiều nhất là mẹ con chúng ta không gặp lại nhau nữa, mặc con chịu khổ thôi.”
“Đứa trẻ không nghe lời phụ mẫu, không hiểu thị phi, coi như uổng công ta nuôi con. Ta sẽ chờ xem tương lai con có khổ sở hay không. Đến lúc đó con hối hận thì cũng không còn kịp nữa. Đừng tưởng rằng con đường mình chọn thì sẽ không hối hận, loại chuyện này ta nhìn thấy nhiều rồi.”
Mẫn Giang Thần nhắm mắt lại, giống như ngồi thiền vậy, nắm chặt lấy khăn tay.
...
Hạ nhân Minh gia chân nam đá chân chiêu chạy về báo tin.
“Lão gia, không xong rồi.”
“Hốt hoảng cái gì hả?” Minh Tòng Tín chuẩn bị treo một chữ “Nho” ở trong thư phòng, còn thiếu hai nét cuối cùng chưa kịp viết xong, đột nhiên bị hạ nhân hô lên, nét bút suýt nữa thì lệch đi.
“Lão gia, thái thái chưa chết.”
Tay Minh Tòng Tín run lên, nhất thời nguệch một nét bút xấu trên giấy: “Ngươi nói cái gì?”
“Thái thái,” Sắc mặt hạ nhân Minh gia tái nhợt, “Thái thái chưa chết, được Cố Đại tiểu thư kia cứu rồi.”
Minh Tòng Tín nhíu mày, Vân Nương chưa chết đích xác là một chuyện phiền phức. Ông ta phải nghĩ đủ cách cho Triệu gia một câu trả lời. Sớm biết Triệu gia không chịu nghe theo như vậy thì nói thế nào ông ta cũng sẽ không lấy một nữ nhân đã bị hoà ly.
Minh Tòng Tín rất nhanh bình tĩnh lại. Trước mắt xem ra chỉ có chậm một bước, không thể vội vàng xử lý Vân Nương nữa: “Đi nói với người Triệu gia, kêu Triệu gia đón thái thái về trước, ngày mai ta sẽ đến Triệu gia thương nghị chuyện này.”
Minh Tòng Tín phân phó xong, hạ nhân Minh gia vẫn quỳ không nhúc nhích như cũ.
Minh Tòng Tín nói: “Chuyện gì nữa?”
Hạ nhân Minh gia nuốt nước bọt, nhuận giọng: “Thái thái ở Dưỡng Tế Viện gặp một vị Bùi đại nhân, tố cáo lão gia với Bùi đại nhân, nói lão gia... cùng người ta hối lộ chủ khảo, nắm toàn bộ nam bảng trong tay.”
Bùi đại nhân, trái tim Minh Tòng Tín trùng xuống, chính là Bùi Khởi Đường mà Khuất Thừa Như gặp phải đó?
Công tử mới vừa bị thiệt hại Khuất Thừa Như, Từ Sĩ Nguyên lại bị theo dõi, bây giờ đến lượt ông ta. Đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Từ Sĩ Nguyên ở kinh thành lâu như vậy rốt cuộc đang làm những gì? Rõ ràng có một đối thủ như vậy, nhưng sao hắn lại không tăng thêm đề phòng, để cho ông ta vừa mới đến kinh thành liền rơi vào trong tay Bùi Khởi Đường.
“Kêu người đi tìm Từ Sĩ Nguyên,” Minh Tòng Tín nói, “Nói chuyện ở đây cho Từ Sĩ Nguyên, kêu Từ Sĩ Nguyên lập tức nghĩ cách, nếu không không chỉ là ta... Từ Sĩ Nguyên hắn cũng không thoát được ải này.”
Hạ nhân thưa vâng một tiếng.
“Kêu người của công tử đi, bọn họ quen thuộc kinh thành, thân thủ lại tốt, tránh cho bị người ta để ý tới.” Bọn họ ở bên ngoài đều gọi Vương gia là công tử, như vậy thì cho dù hạ nhân biết được bọn họ làm việc cho công tử, nhưng cũng không biết công tử rốt cuộc là ai. Như vậy Vương gia sẽ càng thêm an toàn.
...
Từ Sĩ Nguyên khó khăn mãi mới đẩy được cửa lớn của tiểu viện ra.
“Mau đi xem xem có ai đi theo không.” Từ Sĩ Nguyên dặn đi dặn lại hạ nhân.
Hạ nhân đáp một tiếng, lập tức đi kiểm tra.
Từ Sĩ Nguyên đi nhanh về phía hòn giả sơn, đẩy một cánh cửa sắt ra, đi vào một hành lang phía sau hòn giả sơn, thuận theo đó đi xuống, bên trong là một căn phòng tối om.
Hai ngọn đèn dầu phát ra ánh sáng yếu ớt trong bóng tối.
Mùi ẩm ướt đập vào mặt, Từ Sĩ Nguyên không nhịn được dùng tay áo che miệng mũi lại, hồi lâu mới thích ứng được với mùi của căn phòng này.
Nghe được tiếng bước chân, một bóng người lập tức nhào ra: “Kẻ nào... là kẻ nào?”
Giọng nói mơ mơ hồ hồ, giống như tới từ địa ngục.
Từ Sĩ Nguyên nhìn sang, chỉ thấy Hứa thị tóc tai lộn xộn, khom người, mặc quần áo bà tử màu tương thô kệch.
Từ Sĩ Nguyên lập tức ngẩn người.
Hứa thị làm sao lại thành thế này, y hệt một lão thái bà hơn sáu mươi tuổi.
“Sĩ Nguyên...” Hứa thị hô to một tiếng nhào tới.
Mùi hôi thối xông vào mặt khiến cho Từ Sĩ Nguyên không khỏi buồn nôn. Tay Hứa thị lạnh như băng giống như một con rắn trơn nhẵn, sống chết quấn lấy cánh tay ông ta, sau đó dùng giọng nói mơ hồ không rõ nói: “Sĩ Nguyên, cuối cùng ông cũng đến rồi, ông biết không... cả ngày... Ta chỉ tính thời gian… Ta... Ta không muốn gì cả... chỉ muốn gặp ông.”
Vốn là lời nói nũng nịu của nữ nhân nhưng từ trong miệng Hứa thị phun ra lại khiến cho người ta buồn nôn như vậy. Từ Sĩ Nguyên hận không thể lập tức ném Hứa thị xuống đất.
Năm đó lúc ông ta gặp Hứa thị, Hứa thị cũng là một thiếu nữ xinh đẹp. Mới qua bao nhiêu lâu mà đã trở thành như vậy, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, ông ta chắc chắn sẽ không tin những gì trước mắt...
Từ Sĩ Nguyên nuốt nước miếng hai cái, nắm chặt tay, nhẫn nại muốn nói chuyện với Hứa thị. Ông ta vừa quay đầu, hai cánh tay Hứa thị lập tức nhào vào cổ ông ta, sống chết siết lấy, móng tay dài kia gần như như bấm vào da thịt ông ta.
Từ Sĩ Nguyên chỉ cảm thấy trong đầu “ầm” một tiếng, một cỗ khí nóng bốc lên đầu, mồ hôi lạnh lập tức toát ra khắp người, ông ta theo bản năng muốn kéo cánh tay Hứa thị ra.
Hứa thị bị đau, há miệng: “Sĩ nguyên… đau… Ông làm đau ta… Ông muốn làm gì? Từ từ mà... đừng vội...” Vừa nói vừa không ngừng chui vào trong ngực Từ Sĩ Nguyên.
Trước giờ Từ Sĩ Nguyên không nghĩ một nữ nhân lại có sức lực lớn như thế, nếu như không phải là Hứa thị còn chỗ hữu dụng, ông ta lập tức sẽ rút đao ra giết chết Hứa thị ở chỗ này, giống như là giết chết một con dòi.
“Bà nghe lời nào, buông ta ra trước đã,” Từ Sĩ Nguyên nhẹ giọng dỗ Hứa thị, “Hôm nay ta đi muộn chút, chúng ta có thời gian nói chuyện, ta có lời muốn nói với bà.”
Hứa thị nghe lời này, trái tim khẽ kích động, lập tức cảm thấy ấm áp dễ chịu vô cùng. Bà ta gật gật đầu, nhân lúc Từ Sĩ Nguyên buông lỏng tay, bà ta kiễng chân khẽ hôn vào cằm Từ Sĩ Nguyên một cái, thẹn thùng nói: “Được, hôm nay đều nghe ông.”
Từ Sĩ Nguyên mãi không nói gì, đến khi Hứa thị hoàn toàn buông ông ta ra, mới đặt hai ngọn đèn dầu lên bàn, vội vã lấy ra một bức chân dung từ trong ngực đặt ở trước mặt Hứa thị: “Bà xem xem, bà có thể nhận ra người này không?”
Hứa thị nũng nịu một tiếng, lần nữa ôm lấy lưng Từ Sĩ Nguyên.