Một cỗ quan tài đặt ở giữa viện, đó là cái dùng để khâm niệm nạn dân và thương binh của Dưỡng Tế Viện.
Triệu thị đã được đưa vào trong quan tài.
Người của Triệu gia vào cửa nhìn trong quan tài một cái, dùng khăn lau lau nước mắt: "Nói thế nào đây, cô mẫu cứ như vậy mất rồi."
Tiêu ma ma nhíu mày nhìn phía sau người của Triệu gia: "Đại lão gia nhà ngươi không tới sao?"
Hạ nhân Triệu gia nói: "Gần đây sức khỏe của lão gia nhà ta không tốt, lại phải chăm sóc trong nhà, chỉ e không thể tới."
Bà tử ôm lấy đứa bé không khỏi cười lạnh: "Muội muội ruột đã chết rồi, lại một câu sức khoẻ không tốt là thoái thác được à, người của Triệu gia các ngươi đúng là tâm địa cứng rắn."
Người của Triệu gia nói: "Cái này không trách được lão gia nhà ta, là do cô mẫu năm lần bảy lượt làm mất mặt Triệu gia, lão gia nhà ta hôm nay có thể tới nhận xác đã là tận nghĩa rồi."
Kiều ma ma của Minh gia nghe thấy lời này, đi lên trước: "Ở đây không có việc gì của nô tì rồi, lão gia nhà ta nói hưu thư cũng giao cho Triệu gia các người rồi, vị này... Triệu thị từ nay về sau không có liên quan tới Minh gia chúng ta nữa."
Minh gia thoải mái phủi tay.
Trong lòng hạ nhân Triệu gia đột nhiên nảy sinh một luồng nộ khí: "Dù các ngươi không quan tâm đến cô mẫu nhà ta, nhưng đứa bé thì sao? Đứa bé tính thế nào?"
Tất cả mọi người dồn lên người đứa trẻ trong lòng bà tử đó.
Kiều ma ma hơi cười, giờ Triệu thị đã chết rồi, đương nhiên họ nói gì chính là cái đó, Triệu gia cũng sẽ không có gì phản bác.
Kiều ma ma nói: "Hưu thư đó viết rất rõ ràng, lão gia chúng ta từng nói, đứa trẻ vô tội nhất, nhưng lão gia còn chưa có trưởng tử trưởng nữ, những việc này càng không được qua loa, lỡ có gì sơ suất, lão gia phải làm sao đối diện với tiên tổ Minh gia."
Cái gọi là sơ suất ý là, đứa bé trong bụng Vân Nương không phải cốt nhục Minh gia.
Lời đã nói quá rõ ràng rồi.
Kiều ma ma nói xong nhìn về phía quan tài, a di đà phật, Triệu thị dưới suối vàng có linh tuyệt đối đừng tới tìm bà ta, bà ta cũng là phụng mệnh hành sự.
Sắc mặt hạ nhân Triệu gia tái mét, họ rõ ràng nhận được tin nói, chỉ cần nhận xác cô mẫu, đứa trẻ Minh gia sẽ đưa đi, lại không ngờ Minh gia đẩy sạch.
"Cô mẫu ơi," Hạ nhân Triệu gia đột nhiên khóc lên, "Người đúng là chết oan uổng, tới đứa trẻ Minh gia cũng không chịu nhận, sớm biết hôm nay, người liều mạng sinh ra đứa bé làm gì? Chi bằng..." Chi bằng cùng chết sạch sẽ với ngươi luôn đi.
Không biết có phải đứa trẻ cảm giác được điều gì không, đột nhiên khóc ầm lên.
Bà tử nhíu mày: "Gây chuyện đủ rồi mau ôm quan tài và đứa trẻ đi, ở đây là Dưỡng Tế Viện, không phải sân khấu trong phủ đệ của quan cao hiển đạt."
Người của Triệu gia cũng không biết làm thế nào, chỉ là nói: "Đứa trẻ đáng thương này..."
Kiều ma ma hắng giọng: "Nói gì thì nói, đứa trẻ này cũng là Triệu thị sinh ra, mọi người đều tận mắt thấy, bất luận thế nào, đứa trẻ này đúng là cốt nhục của Triệu gia các ngươi, để Triệu gia các ngươi đem về là hợp lý nhất. Lão gia chúng ta đã nói rồi, không thể đón đứa trẻ này về."
Đúng thế, tuyệt đối không thể đem đứa trẻ về.
"Các ngươi đã đồng ý với ta."
Giọng nói u ám đột nhiên truyền tới.
Kiều ma ma vốn không muốn đếm xỉa, lại phát hiện người của Triệu gia đối diện trợn tròn mắt, mặt mũi như thấy ma.
Đến bà tử của Dưỡng Tế Viện cũng há hốc mồm, toàn bộ đều nhìn về phía sau người bà ấy.
Lông tơ toàn thân Kiều ma ma đều dựng đứng lên.
"Các người đã đồng ý với ta, chỉ cần ta chết rồi, sẽ đón đứa trẻ về, giờ ta đã chết rồi, vì sao các ngươi không muốn đứa trẻ."
Đây là giọng nói của Triệu thị.
Giọng nói đó nghe có khí vô lực, lại giống như dùi băng, đâm thẳng vào thân thể bà ta.
Kiều ma ma đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
"Xác chết vùng dậy rồi."
Không biết là ai kêu lên một tiếng trước, Kiều ma ma quay đầu nhìn quan tài một cái, chỉ thấy Triệu thị Vân Nương kia đã ngồi lên từ trong quan tài, đôi mắt nhìn thẳng vào bà ta, bên trong đầy oán hận, thảo hương đốt cho người chết trên đỉnh đầu đang cháy nóng rực.
Kiều ma ma muốn bỏ chạy, hai chân lại không nghe sai khiến, răng không ngừng va vào nhau: "Đại... đại thái thái... không... không phải ta... là... lão gia... lão gia... nói như vậy... oan có đầu... nợ có chủ... người... đừng tìm ta."
Trên mặt Vân Nương lộ ra ý lạnh: "Các ngươi nói, chỉ cần ta chết rồi, đứa trẻ này vẫn là người của Minh gia, là con gái chi chính do chính thất Minh gia sinh ra, thì ra các ngươi lừa ta."
Vân Nương nói rồi chống vào quan tài, muốn đứng lên từ bên trong, lại vùng vẫy mấy cái không thể đứng lên, trông càng kì dị.
Cuối cùng Kiều ma ma không đứng được nữa, ngã ra đất.
Hạ nhân Triệu gia cũng hồn bay phách tán, đều muốn chạy, lại bị bà tử bên cạnh ấn chặt lại.
Một trận gió lạnh thổi qua, tất cả mọi người đều rùng mình.
"Các ngươi chỉ là muốn ép ta chết, ta chết rồi Minh Tòng Tín có thể lấy vợ nữa, ta chết rồi, tất cả tội danh đều sẽ vứt lên đầu ta. Minh Tòng Tín vẫn là một nho sĩ phẩm tính vẹn toàn, bác học đa tài."
Vân Nương đột nhiên cười lên: "Có lúc ta cũng từng cho rằng như vậy, cho tới sau khi gả cho hắn, ta mới biết, hắn..."
"Chính là súc sinh."
"Hắn là súc sinh, một con súc sinh đội lốt người."
Vân Nương gào lên rát cổ bỏng họng, khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra đó.
"Không chỉ động một tí đánh mắng ta, hắn còn thu nhận tiền bạc, giúp người ta gian lận, các người đều biết chứ?"
"Then chốt Bảng Nam năm nay nằm ở chữ ‘biện’, chỉ cần có ‘pha nghi bất luận’, ‘trữ quan tường biện’ đều trúng tuyển. Không chỉ vậy, khi Đằng Lục Quan sao chép bài thi, cố ý bôi lên bài gốc, để người đó rớt bảng."
Vân Nương cắn chặt răng, trong mắt đỏ rực: "Đây chính là chính nhân quân tử trong miệng các ngươi."
Vân Nương nói xong nhìn về phía Kiều ma ma: "Ngươi nói có phải không? Rốt cuộc ta có đánh mắng Lão thái thái không, có tư thông với người khác không, ngươi nói..."
Kiều ma ma nhìn gương mặt như lệ quỷ của Triệu thị, chiếc miệng lớn như chậu máu đó của Triệu thị dường như bất cứ lúc nào cũng muốn nuốt cả xương lẫn da của bà ta, bà ta đâu dám nói dối, cả người run thành một nắm gào khóc: "Không có... không có... đều không có."
"Ta bị oan," Ánh mắt Vân Nương rời về phía hạ nhân Minh gia, "Các ngươi nghe thấy chưa? Ta bị oan, vì sao các ngươi không nghe không hỏi, để mặc cho Minh gia làm nhục ta? Vì sao ta lưu lạc tới bước này, các ngươi cũng không chịu đưa tay ra giúp, các ngươi là người nhà mẹ đẻ của ta!"
"Đứa con đáng thương của ta, nó có lỗi gì, các ngươi lại không chứa được nó, hôm nay ta cũng không chứa được các ngươi."
Vân Nương run rẩy đứng lên, muốn trèo ra khỏi quan tài.
Trong viện đột nhiên ồn ào, người của Minh gia và Triệu gia trước sợ sau kinh hãi kêu lên chạy thoát thân.
"Chuyện gì thế này?"
Giọng nói trầm thấp vang lên, Bùi Khởi Đường bước bước lớn đi tới.
"Xác chết vùng dậy rồi, nàng ta... xác chết vùng dậy rồi."
Hạ nhân Triệu gia chỉ về phía Vân Nương, nói xong giống như con ruồi không đầu, ôm đầu trốn về bên cạnh, ai ngờ vừa đi hai bước, liền bị Bùi Tiền chạy tới đạp một chân vào bụng.
Hạ nhân Triệu gia gào thét ngã ra đất.
"Bùi đại nhân." Bà tử của Dưỡng Tế Viện lên trước hành lễ.
Vân Nương nghe thấy lời này mắt sáng lên, lảo đảo mấy bước lên trước cũng quỳ dưới đất: "Xin đại nhân làm chủ cho dân phụ, dân phụ muốn cáo trạng Minh Tòng Tín. Dân phụ muốn vạch da người của hắn, để tất cả mọi người xem xem, hắn rốt cuộc là thứ gì."