Từ Sĩ Nguyên về tới nhà, Từ Tam thái thái đang bận xem sổ sách.
Từ Tam thái thái dặn dò người hầu: “Làm theo cách của Nhị thái thái đi, bà ấy bảo chúng ta làm thế nào thì làm như thế, đặc biệt là việc tiền lương và sắp xếp người hầu trong nhà, các ngươi tuyệt đối không được can thiệp vào.”
Quản gia ma ma đáp lại một tiếng: “Nô tì biết rồi, chúng ta chỉ giúp đỡ chút thôi.”
Từ Tam thái thái gật gật đầu, đúng như vậy, bọn họ thậm chí còn không được coi là người nhà này, Từ lão phu nhân cho bọn họ ở trong nhà này đã là nể mặt lắm rồi, bà ấy không thể không biết điều mà đi chen vào công việc bếp núc.
Tuy lão phu nhân bảo bà ta đi giúp Từ Nhị thái thái, ai biết lão phu nhân có đang thăm dò bà ta hay không, như lời lão gia nói, bọn họ đã tới Từ gia thì phải đặt mình ở đúng vị trí, làm việc có quy củ, không được vượt quá giới hạn.
Từ Tam thái thái dặn dò rồi đi giúp Từ Sĩ Nguyên thay áo: “Lão gia hôm nay về sớm vậy?”
Từ Sĩ Nguyên nói: “Triều đình muốn điều tra lại vụ án của Đường Bân, chuyện thăng chức của ta tạm gác lại.”
Tay của Từ Tam thái thái cứng lại: “Vậy... chuyện này... có ảnh hưởng tới lão gia không?”
Từ Sĩ Nguyên lắc lắc đầu: “Ta và Đường Bân không có giao tình gì, điều tra lại cũng không ảnh hưởng gì tới ta, ta có công trấn thủ Thái Nguyên nên được bổ nhiệm... sẽ không có sự cố gì đâu.”
Từ Tam thái thái thở phào, không dễ gì mới chờ được cơ hội như thế này, nếu xảy ra sự cố thì không biết phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa: “Vậy chúng ta phải ở lại thêm một thời gian rồi?” Nói đến đây thì dừng lại, “Lão gia có phải đã mua nhà bên ngoài... tiện cho chúng ta chuyển đi không.”
Từ Sĩ Nguyên nhìn cách bày trí trong phòng, ngôi nhà này và ngôi nhà cũ ở Hàng Châu hình như giống hệt nhau, phòng của Từ lão phu nhân, phòng của Từ Tùng Nguyên, Từ Chính Nguyên đều ở vị trí cũ, nhưng khi bọn họ tới Kinh thành, Từ Đại thái thái vội sai người đi quét dọn một gian phòng, rõ ràng là không có ai của Từ gia nghĩ là hắn sẽ quay về.
Từ Sĩ Nguyên bỗng nhớ tới Lục Anh.
Lục Anh cũng là con vợ kế, hắn rất hiểu tâm tư của con vợ kế vì vậy hắn tự tin có thể lấy lòng Lục Anh khiến Lục Anh sau này cũng sẽ cống hiến vì công tử.
“Đại tẩu về chưa?” Từ Sĩ Nguyên hỏi.
Từ Tam thái thái sững người, không ngờ Từ Sĩ Nguyên lại tránh không nói chuyện dọn đi: “Không những đại tẩu chưa về mà đại bá cũng đưa Cẩn Du và Khải Chi đi rồi, bảo người mang thư tới thông báo... hôm nay sẽ ở tại Hàng gia. Lão phu nhân nghe thấy thế rất giận, làm đổ cả thuốc mà Ngự y dặn dò sắc, quát bảo người đi đạo quán xin bùa chú của Tôn trường sinh.”
Từ lão phu nhân là người tin vào thiên sư đạo.
Năm đó Từ Đại thái thái Hàng thị, sau khi sinh Từ Cẩn Du thì không thể mang thai nữa, đi chạy chữa khắp nơi, Từ lão phu nhân không tin, cuối cùng Hàng Đình Chi đi vạn dặm tới Tung Sơn xin được dược hoàn của thiên sư, Hàng thị uống được một thời gian thì có thai Từ Khải Chi.
Để biểu thị sự tôn kính thiên sư đạo, đại ca đã thêm một chữ Chi vào trong cái tên Từ Khải Chi.
Phàm là những tên có chứa chữ Chi đều tượng trưng cho sự tôn thờ thiên sư đạo.
Từ Sĩ Nguyên không nói gì, Từ Tam thái thái nói: “Tuy lão gia cũng tin vào những thứ đó nhưng bản thân ta vẫn cảm thấy không thể vì thế mà bỏ thuốc được.”
Từ Sĩ Nguyên vô vọng sầm mặt lại: “Lão phu nhân tin thì ai dám nói gì.” Vừa định cầm bút lên viết thì đột nhiên nghĩ ra một chuyện.
Từ Sĩ Nguyên nhìn về phía Từ Tam thái thái: “Ngày mai bà đi một chuyến tới Đổng gia, ta muốn mời Thái Thường Thiếu Khanh - Đổng phu nhân giúp làm người mai mối đi nói chuyện cưới xin.”
Từ Tam thái thái nghe xong há hốc mồm: “Lão gia muốn kết thân với nhà nào? Các con tuổi vẫn còn trẻ, giờ có phải là... quá sớm không?.” Bà ấy vẫn muốn sau vài năm nữa con đường làm quan của lão gia khởi sắc lên mới nghĩ tới chuyện này, nếu không thì vị trí hiện giờ rất đáng ngại, không kết thân được với thế lực lớn, kẻ thấp thì họ lại không muốn.
“Không phải cho các con,” Từ Sĩ Nguyên nói, “Mà cho một vãn bối mà ta biết, trong kinh hắn không có người thân, ta muốn giúp hắn.”
Từ Tam thái thái thở phào: “Không biết là muốn kết thân với nhà nào đây.”
“Tạm thời chưa nói được,” Từ Sĩ Nguyên nói, “Ta và Đổng gia có giao tình, ngươi chỉ cần đi nói chuyện với bọn họ, bọn họ sẽ đồng ý, đợi thời cơ chín muồi ta sẽ đích thân đi bái kiến Đổng đại nhân.”
Từ Tam thái thái gật gật đầu, lão gia từ trước đến này đều xử lí mọi việc ổn thỏa, chỉ là... chức quan của lão gia và Thái Thường Thiếu Khanh vẫn có khác biệt, lão gia cũng không dễ gì mới kết giao được với Đổng đại nhân, nuôi dưỡng được giao tình này mà không dùng cho người nhà lại đi giúp người khác có phải là rất đáng tiếc không.
Từ Tam thái thái rất muốn biết Từ Sĩ Nguyên muốn giúp ai.
Từ Sĩ Nguyên lại không muốn tiết lộ, Từ Tam thái thái chỉ có thể bỏ qua.
Từ Sĩ Nguyên nói: “Sắp đến ngày giỗ của A Tịnh, bà hãy chuẩn bị cho tốt.”
Từ Tam thái thái nhẹ giọng nói: “Thiếp biết rồi, chỉ là chuyện này lão gia đừng nhắc tới trước mặt lão phu nhân, mấy năm nay chúng ta không hay về nên không biết, A Tịnh là đại kị trong nhà, không ai dám nhắc tới tên của nó.”
Từ Sĩ Nguyên làm rơi bút, mực của bút làm ướt một mảng lớn trên giấy.
Hắn nghĩ tới bộ dạng A Tịnh khi được đưa về từ cung, gương mặt phờ phạc, y phục trên người ướt hết, mất một bên giày, hai tay tím tái, mắt hơi hơi mở, hắn như cảm nhận được sự sợ hãi của A Tịnh.
Trong cung nói A Tịnh bị trượt chân ngã xuống nước.
Từ lão phu nhân không những không sai người đi điều tra rõ ràng mà còn nói A Tịnh không hiểu qui tắc, rõ ràng tới Từ Ninh Cung thỉnh an, tại sao lại đi ra hoa viên sau Khôn Ninh Cung, có ngày hôm nay đều là do bản thân A Tịnh.
Nực cười.
Từ lão phu nhân không những dùng sinh mệnh của A Tịnh để trao đổi lợi ích với Hoàng hậu mà còn khiến A Tịnh gánh lỗi lầm này.
Đừng vội, từ từ thôi, mọi chuyện mới bắt đầu, tất cả đều sẽ phải trả giả.
...
Phủ Ninh Vương, trong lòng Ninh Vương phi nóng như lửa đốt, nàng ta đợi cả một đêm cũng không có tin tức gì, nàng ta thực sự lo lắng vụ án của Đường Bân sẽ liên lụy tới mình.
Đây không phải chuyện nhỏ.
“A Nguyễn,” Ninh Vương nhẹ kéo tay áo Ninh Vương phi, “Nàng mau ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”
Ninh Vương phi cắn môi nằm trên giường.
Ninh Vương nhẹ đập tay vào vai Ninh Vương phi, nói như đang dỗ một đứa trẻ: “Nàng phải ngủ nhiều mới mau khỏe, dù sao thì chúng ta cũng sẽ không đi đâu.”
Mắt Ninh Vương phi ánh lên một chút gì đó chua chát: “Vương gia, thiếp... thiếp có cái này cho ngài, ngộ nhỡ thiếp xảy ra chuyện gì, ngài phải giữ chặt thứ này.”
Ninh Vương chau mày, vô cùng kinh ngạc: “Là gì vậy? Đồ của A Nguyễn à? Là túi tiền? Hay là y phục may cho ta.”
Ninh Vương phi lắc đầu: “Đều không phải... không phải những thứ đó.”
“Vậy ta không cần!” Ninh Vương cười như đứa trẻ, “Thứ khác ta cũng không thích, ta lấy làm gì đâu, nếu A Nguyễn thích thì để lại cho A Nguyễn đi.”
Ninh Vương phi nghe được lời này nghẹn ngào thốt lên.
Ninh Vương vốn đã nhắm mắt, nghe thấy lời ấy lập tức mở mắt, sau đó lồm cồm bò dậy: “A Nguyễn sao thế? Có phải ta nói gì sai không? Nàng mắng ta, đánh ta đều được, chỉ cần nàng đừng buồn.”